DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Long
Chương 199: Tiêu diệt dị thú

Trận tập kích này thật sự quá mức bất ngờ, Trần Viễn cũng không có nghĩ tới đám Địa Long này vậy mà đuổi theo, còn nhân cơ hội đánh lén anh.

Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lại không có một chút bối rối. Ngược lại, trong ánh mắt của anh còn mang theo mấy phần ác liệt. Song quyền không ngừng vung lên, Trần Viễn nhắm thẳng về phía khoang miệng của đám Địa Long liên tục đập tới.

Ầm!

Ầm!

Tốc độ ra quyền của Trần Viễn cực nhanh, không hề cho đám Địa Long có chút thời gian chuẩn bị nào, quyền ảnh của Trần Viễn vô cùng chuẩn xác, nện về phía cơ thể của bọn chúng.

Advertisement

Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, mỗi một quyền của Trần Viễn đánh ra đều mang theo lực lượng vạn cân. Cho dù đám Địa Long này có phòng ngự vô cùng chắc chắn, hàm răng cũng cực kỳ sắc bén. Nhưng ở trước quyền ảnh của Trần Viễn, lúc này bọn chúng giống như giấy mỏng, vô cùng dễ dàng bị Trần Viễn đập vỡ.

Rống!

Rống!

Advertisement

Liên tiếp những tiếng kêu thảm vang lên, từng đầu Địa Long bị quyền ảnh của Trần Viễn đập bay ra ngoài, rớt ở phía trên mặt đất, từ trong khoảng miệng của bọn chúng trào ra vô số d1ch nhờn, dễ dàng đem mặt đất ở xung quanh đốt cháy, bốc lên một cỗ mùi tanh cực kỳ khó ngửi.

Thế nhưng, động tác của Trần Viễn cũng không có ngừng lại, anh liên tục lao tới, đem song quyền của mình đánh mạnh lên trên cơ thể của bọn chúng. Nếu như không nhân lúc bọn chúng suy yếu mà đánh chết, Trần Viễn quả thật có chút ngu ngốc.

Thế nên, tốc độ ra quyền của Trần Viễn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thêm cuồng bạo. Cũng không biết trải qua bao nhiêu lần vung ra nắm đấm, lúc này cả bốn con Địa Long đều là một mảnh máu thịt be bét, khí tức càng lúc càng trở nên vô cùng suy yếu.

Nhưng mà, Trần Viễn biết rõ đám Địa Long này vẫn còn chưa có chết. Từ lúc ban đầu, bọn chúng chỉ có duy nhất một con, hiện tại trải qua một hồi phấn chiến, bị Trần Viễn đánh nát, cơ thể của chúng lại lần nữa phân hóa, từ một thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám.

Cho đến hiện tại, vây ở xung quanh của Trần Viễn đã có hơn mấy chục con Địa Long. Chỉ có điều, lúc này thực lực của bọn chúng đã không cách nào duy trì ở cảnh giới đại tông sư, mà liên tục rớt xuống chỉ còn tương đương với một võ sĩ cấp bậc tông sư. Hơn nữa, lực phòng ngự của bọn chúng cũng suy yếu vô cùng rõ ràng. Nếu như lúc này phối hợp với vũ khí của quân đội, Trần Viễn rất có tự tin đem toàn bộ đám Địa Long này tiêu diệt.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”

Lúc này, ở một bên khác quan chiến, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng có chút hốt hoảng nhìn về phía Triệu Kiến An vẻ bộ dáng bết bát, trên người có nhiều vết thương chồng chất chi chít. Hơn nữa, khí tức của Triệu Kiến An lúc này cũng trở nên suy yếu vô cùng. Nếu như không phải Trần Viễn chạy đến kịp lúc, sợ rằng ông ta cũng không bị thương đơn giản như vậy. Thậm chí, ngay cả Kiều Thanh Phượng cũng sợ rằng gặp nguy hiểm không nhỏ.

“Tôi không có việc gì.”

Cố gắng vươn người đứng dậy, Triệu Kiến An hơi dựa sát vào người của Kiều Thanh Phượng, để cho Kiều Thanh Phượng dìu mình đỡ đi.

Vây ở xung quanh, thần sắc của đám binh sĩ lúc này vẫn chưa thể nào lấy lại được bình tĩnh. Vừa rồi, một trận đại chiến trôi qua, bọn họ tổn thất quân số gần như hơn phân nửa. Thế nhưng, từ khi Trần Viễn xuất hiện, không những anh đã trực tiếp đem con quái vật thân rùa đuôi rắn diệt sát. Hiện tại, ngay cả đám Địa Long cũng đã bị chia ra nhỏ thành từng bộ phận, suy yếu đến mức khó có thể nào duy trì đến cấp bậc tông sư.

“Đi, giúp tôi dọn dẹp hết đám Địa Long này. Các cậu cũng nên cẩn thận một chút, đừng để cho chất nhờ ở trong miệng của bọn chúng lây dính vào trên người, thứ này có tính ăn mòn rất cao.”

Sau khi đem đám Địa Long chia nhỏ ra đến vài trăm con, hơn nữa thực lực của bọn chúng cũng đã suy giảm đến tiếp cận cấp bậc tông sư, không còn cách nào yêu hiếp được đối với binh sĩ của phe mình. Lúc này, Trần Viễn mới tạm thời dừng tay, ra lệnh cho bọn họ bắt đầu tổng tiến công, đem đám Địa Long còn lại dọn dẹp.

Nếu như là trước đây, sợ rằng mệnh lệnh của Trần Viễn rất khó để cho đám binh sĩ nghiêm túc thực hiện được. Nhưng hiện tại, vừa nghe được Trần Viễn lên tiếng, bọn họ cũng không cần nhìn ánh mắt của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, toàn bộ đội ngũ đều đồng loạt ra tay, hướng về phía đám Địa Long kích xạ b ắn ra.

Ầm!

Ầm!

Bốn phía xung quanh liên tục truyền đến âm thanh bắn phá, đồng thời số lượng của đám Địa Long ngày càng suy giảm. Lần này, theo sự chỉ huy của Trần Viễn, bọn họ cũng không phải tùy tiện chia cắt thân thể của đám Địa Long. Ngược lại, Trần Viễn chỉ huy mọi người đem cơ thể của bọn chúng đốt phá.

Ban đầu, súng đạn phổ thông cũng không có cách nào gi3t chết được đám Địa Long. Nhưng sau khi cơ thể của bọn chúng bị chia cắt càng lúc càng nhiều, thực lực càng lúc càng biến xuống thấp, súng đạn liền rất dễ dàng đem cơ thể của bọn chúng xuyên thủng. Hơn nữa, dùng lấy hỏa phá đốt đi cơ thể của bọn chúng, bọn chúng liền không có cách nào lần nữa phục sinh.

Quá trình chiến đầu lần này có thể nói là vô cùng dễ dàng nhẹ nhõm, qua khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, cơ hồ toàn bộ bầy Địa Long đều bị diệt sát. Một số con Địa Long có ý định chui xuống mặt đất chạy trốn, đều bị những binh sĩ khác thừa cơ hội dùng lấy hỏa pháo nện trúng.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”

Lúc này, Trần Viễn chậm rãi đi về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng lên tiếng để hỏi thăm.

Thấy được thân ảnh của Trần Viễn đi tới, sắc mặt của cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều mang theo vài phần tâm tình phức tạp. Mặc dù nhiều năm trước Trần Viễn đã từng nổi danh với danh hiệu Chiến Thần. Nhưng khi đó, thực lực của anh vẫn còn thua xa Triệu Kiến An, chỉ nhỉnh hơn Kiều Thanh Phượng có một chút.

Đến hiện tại, cho dù là cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cùng nhau hợp lực, sợ rằng bọn họ cũng không phải là đối thủ của Trần Viễn. Kiều Thanh Phượng còn tốt một chút, nhưng trong lòng của Triệu Kiến An không khỏi hiện lên ngũ vị tạp trần. Trước đây, Trần Viễn là do một tay Triệu Kiến An dạy dỗ nên. Lúc này, nhìn thấy cấp dưới của mình lại ra tay cứu mình một mạng, cho dù là người lạc quan giống như Triệu Kiến An cũng rất khó tiếp nhận được.

“Tôi không có việc gì. Còn cậu thế nào? Bên cậu có tổn thất gì không?”

Đem suy nghĩ phức tạp ở trong lòng ẩn giấu thật sâu, Triệu Kiến An lúc này vội vàng hướng về phía Trần Viễn nghiêm túc hỏi thăm.

Nghe hỏi đến vấn đề này, Trần Viễn không khỏi thở dài một tiếng.

“Vẫn còn tốt, chỉ có điều tổn thất một người. Hiện tại hai tiểu đội bọn họ đều đang lưu lại ở phía trước, ẩn nấp ở chỗ an toàn rồi. Nếu anh không có việc gì, vậy thì thu dọn xong ở chỗ này, cùng tôi hợp lại, tiếp tục thăm dò di chỉ đi.”

Mặc dù đội ngũ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đã tổn thất hơn phân nửa, nhưng nhiệm vụ lần này vẫn còn chưa có hoàn thành. Thế nên, Trần Viễn cũng không có ý định rút lui, ngược lại ánh mắt có chút do dự, nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng để hỏi thăm.

Nghe Trần Viễn hỏi đến, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Triệu Kiến An hơi thở dài một hơi, gật đầu đáp lại.

“Được rồi, cứ làm theo ý của cậu đi. Lần này, toàn bộ đội ngũ đều nghe theo chỉ huy của cậu. Cho dù là tôi và Thanh Phượng, cũng tuân theo mệnh lệnh của cậu. Cậu thấy thế nào?”

Nghe được lời này của Triệu Kiến An nói ra, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, anh liền lắc đầu, nói ra.

“Thôi đi, đội ngũ của anh vẫn là do anh và Thanh Phượng chỉ huy. Tôi chỉ mang theo mọi người đi cùng mà thôi. Tôi cũng có đội ngũ của mình, cũng không muốn làm quan chỉ huy.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa cười nhẹ một tiếng. Ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng xoay người rời đi. Dù sao, đám binh sĩ còn lại đều ở phía trước với một khoảng cách tương đối xa, anh cũng không quá yên tâm để cho bọn họ lưu ở bên ngoài quá lâu. Nơi này, thật sự quá mức nguy hiểm. Ngay cả bản thân Trần Viễn, anh cũng không có nắm chắc tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng thở dài một hơi. Bọn họ đã nhìn ra được, Trần Viễn đối với chi đội ngũ này của hai người bọn họ cũng không quá hứng thú. Thậm chí, anh còn có chút đề phòng.

Chính vì thế, sau khi để cho Trần Viễn rời đi, hai người lúc này không khỏi cấp tốc triệu tấp lại đội ngũ của mình, kiểm kê một chút quân số và vật tư. Ngay sau đó, cả hai đều đem chuyện nhập đội nói cho cả nhóm cùng nghe. Nhưng lúc này, hiển nhiên bọn họ đều không có ai lên tiếng phản đối. Ngược lại, trong mắt còn mang theo mấy phần mừng rỡ. Dù sao, nơi này nguy hiểm như vậy, có được một người chỉ huy năng lực cường đại giống như Trần Viễn, bọn họ nhất định sẽ có thêm được không ít cơ hội sống sót rời khỏi nơi này.

“Đi, chúng ta tiếp tục lên đường!”

Triệu Kiến An hơi ra lệnh một chút, cả nhóm binh sĩ đều vội vàng mang theo vật dụng rời đi, đuổi theo bước chân của Trần Viễn.

Đọc truyện chữ Full