Lúc Ngụy Thính Phong trở lại Ngụy gia, đúng vào đêm khuya, phần lớn người trong phủ đều đã ngủ, hắn không có ý quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi, sau khi hồi phủ lệnh quản gia không cần phải lên tiếng.
Lác đác vài người biết hắn hồi phủ, giờ phút này tất cả đều quỳ gối ở trong sảnh bên để thưa lời.
Ngụy Thính Phong ngồi trên giường, cởi võ bào ra, dường như hắn chỉ làm động tác như vậy đã đủ đau đớn đến cực hạn, trán đầy mồ hôi lạnh.
Hắn cắn chặt răng, vạch áo trong đã dính vào da thịt ra.
Mọi người nhìn thấy trước ngực hắn ngang dọc đan xen bảy vết thương, xử lý qua loa, phủ lên một lớp bột vàng trắng trên huyết thịt bên ngoài, nhìn thấy mà kinh hãi.
Lang trung bê rương thuốc đến, đang cầm rượu thuốc bôi lại lên vết thương của hắn, Ngụy Thính Phong nhíu chặt mày, nhắm mắt nén chịu.
Lang trung nói: “Bảy chỗ. Phong ngâm thập tam kiếm, ta thấy ngài là người duy nhất trên thiên hạ này có bản lĩnh ngăn cản lục kiếm của hắn.”
Ngụy Thính Phong nói: “Việc đã chấm dứt rồi.”
“Hắn ta chết rồi? ”
“Chết rồi.”
Phong Ngâm thập tam kiếm là chiêu thức, cũng là tên người, không ai biết Thập Tam kiếm rốt cuộc lai lịch như thế nào, chỉ là hắn dậm chân một cái giang hồ liền phạm phải án mạng diệt môn, giết người vô số, tội ác ngập trời.
Quan phủ không quản được, người sống sót liền đem cáo trạng đến Giang Lăng Ngụy thị, quỳ cầu Ngụy Thính Phong ra mặt chủ trì công đạo.
Ngụy Thính Phong vừa đi liền biền biệt ba tháng trời, cuối cùng cũng tìm được tung tích Thập Tam kiếm ở trong một khách điếm Vân Châu.
Đôi bên quyết chiến một đêm, Ngụy Thính Phong mới chế phục được hắn. Trục Tinh kề cổ hắn, Ngụy Thính Phong chất vấn hắn tại sao lại giết người.
Thập Tam Kiếm trả lời: “Đao pháp của ngươi còn khá hơn ta, có lẽ, ngươi so với đao pháp của Ngụy Trường Cung có vẻ mạnh hơn một chút. Có bản lĩnh như vậy, chẳng lẽ không muốn dương danh thiên hạ?”
“Ngươi giết người, là vì dương danh thiên hạ?”
“Lý do như vậy không được sao?” Thập Tam Kiếm trước khi chết cũng chưa từng sợ hãi, đôi mắt hẹp dài, mỉm cười đánh giá Ngụy Thính Phong: “Trong thế đạo này, nếu ngươi chỉ có thể giết một người, sẽ bị xem như kém cỏi ‘hạ thừa’, dù sao cũng chẳng qua chỉ là một tên đạo tặc; Nếu ngươi có thể giết ngàn người, vạn người, người người kính nể, thế thì là ‘thượng thừa’, vậy ngươi liền trở thành anh hùng. Ta đã làm như vậy, phụ thân Ngụy Trường Cung của ngươi cũng vậy, có điều…”
Thập Tam Kiếm châm biếm một tiếng: “Ta không so với Ngụy Trường Cung, trên tay ta mới có trăm mạng người, chỉ được coi như một “trung thừa “. Nhưng muốn nổi danh thiên hạ, vậy cũng đủ rồi.”
“Còn ngươi thì sao? Ngụy tông chủ, người trong thiên hạ biết Ngụy Trường Cung mà không biết Ngụy Thính Phong, ngươi có đao pháp tốt như vậy lại mai một hậu thế, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Chi bằng bây giờ ngươi cho ta một đường sống, ta có thể trợ giúp ngươi một tay, tất sẽ khiến ngươi trở thành anh hùng, lưu danh bách thế.”
Ngụy Thính Phong nói:” Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Không có Thập Tam kiếm, hắn đã có thể ở lại Giang Lăng, đích thân dạy nữ nhi của hắn cưỡi ngựa.
Ngụy Thính Phong nhắm mắt lại.
Người điên như vậy, sau này cũng không biết sẽ có bao nhiêu người, kẻ này rồi đến kẻ khác, người trước ngã xuống, người sau liền tiếp gót, không có chỗ để an sinh.
Đợi vết thương được rửa sạch xong, Ngụy Thính Phong trầm ngâm một lát, mới hỏi: “Mấy ngày nay, trong tông có chuyện gì quan trọng không?”
“Cũng không có gì quan ngại.” Thủ hạ chần chờ, trả lời: “Có điều mấy ngày trước quận chúa Cao Ly ghé thăm Giang Lăng đã đụng mặt phu nhân. Người nói là cố nhân…”
Hai người gặp mặt, lời nói cũng không nhiều lắm, Chiêu Nguyệt thậm chí chưa từng vào Ngụy gia, chỉ ở ngoài cửa phủ nói với Tần Quan Chu hai câu.
Nàng ta đưa cho Tần Quan Chu một chiếc trâm cài, nói là “Vật về nguyên chủ”.
“Ta phải về rồi.” Chiêu Nguyệt nói: “Lang quân như ý của ta vốn là một vị anh hùng cái thế, trước kia là vậy nhưng hiện giờ hắn không phải nữa, vì vậy ta cũng không cần hắn nữa.”
Nàng ta nói vô tình, nhưng đôi mắt nàng ta lại rưng rưng.
Trước khi Lương Thận Hành từ quan về hưu, Chiêu Nguyệt vẫn cho là, nếu không có Tần Quan Chu, Lương Thận Hành cuối cùng cũng sẽ để nàng ta vào trong lòng.
Nhưng dường như nàng ta giống với những gì mà Tần Quan Chu đã nói, luôn luôn là một bên tình nguyện.
Lương Thận Hành đại khái cả đời đều chìm trong quá khứ khổ sở đó, hắn không thoát được, cũng không muốn thoát.
Thấy nàng ta rơi lệ, Tần Quan Chu nắm chặt trâm cài trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối cũng không nói lấy một câu an ủi.
“Tần Quan Chu, ngươi đi thăm hắn đi.” Chiêu Nguyệt kìm nén nước mắt, rất nhanh nâng cằm lên, lại làm bộ như thường ngày lên mặt nạt người, cao cao tại thượng: “Lần này không phải cầu xin, chỉ là nghĩ các người dù sao cũng ân tình nhiều năm, nếu hắn có mệnh hệ gì, ngươi tất nhiên sẽ không dễ chịu gì.”
“Đa tạ.” Tần Quan Chu nói.
Chiêu Nguyệt cáo từ với nàng, lần này đi, cả đời này sẽ không có ngày gặp lại.
Nếu lại hỏi Tần Quan Chu đối xử với Chiêu Nguyệt như thế nào. Thoải mái? Nàng không thể làm điều đó. Oán hận? Nàng đã đủ viên mãn rồi.
Tất cả những gì nàng có thể làm, chính là “buông bỏ thôi.”
Ngụy Thính Phong nghe xong, khẽ cuộn chặt nắm đấm, hỏi: “Phu nhân nói thế nào?”
Thủ hạ trả lời: “Phu nhân ngược lại hỏi qua, nếu quay về Vọng Đô, là đi đường bộ nhanh hơn chút, hay là đường thủy nhanh hơn, cần mấy ngày lộ trình…”
“Ồ.”
Ngụy Thính Phong sửng sốt một lát, chỉ cảm thấy chỗ trái tim nhỏ hẹp của hắn như đâm đầy gai nhọn, cùng với những miệng vết thương kia, đau đến nỗi thở không ra hơi.
Hắn thay áo mới, ánh mắt bất giác nhìn về phía hộp gấm chạm khắc trên bàn. Đây là lễ vật lần này hắn ra ngoài mang về cho Tần Quan Chu, một cây trâm bạch ngọc lan, kiểu dáng bình thường hơn một chút, thắng ở ngọc nhuận linh thấu.
Tần Quan Chu đã quen chịu khổ, sau khi gả đến Ngụy gia cũng thích cần kiệm mộc mạc, không thiết lụa là châu ngọc, vốn nghĩ chiếc trâm cài này nàng nhất định sẽ thích.
Hắn mím môi, không nói gì nữa.
Ngụy Thính Phong lần này đi tháng ba, chưa từng có một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa, toàn thân phong trần vô cùng mệt mỏi, giờ phút này biểu cảm càng trở nên khó coi.
Hắn giơ tay lên đang muốn đuổi người lui, chợt nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh: “Cha?”
Ngụy Thính Phong nhất thời hoàn hồn, thấy nhũ nương ôm tiểu nha đầu tiến vào. Tiểu nha đầu mới hai tuổi, lấy tên là Giải Ngữ, nhũ danh Tri Ý.
Tri Ý dáng vẻ xinh đẹp, đáng yêu vô cùng, mặt mũi càng giống Ngụy Thính Phong, ánh mắt đen láy, rất trong trẻo. Tính tình lại mềm mại hơn chút, cũng may miệng nhỏ linh hoạt, khi bi bô tập nói sẽ nói những lời mật ngọt dễ nghe, điểm này không biết giống ai.
Nàng dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, mới tỉnh lại, vừa nghe Ngụy Thính Phong hồi phủ, ầm ĩ đòi nhũ nương dẫn nàng đến gặp cha, nhưng nhìn thấy trưởng bối đại nhân đầy cả sảnh đường, liền không đùa giỡn náo loạn nữa, ngoan ngoãn cùng bọn họ hành lễ sau đó mới dang tay về phía Ngụy Thính Phong, nhảy nhót chạy tới: “Cha!”
Ngụy Thính Phong ôm lấy Tri Ý, bởi vì sợ nàng đụng vào mình lây nhiễm vị thuốc, liền đặt nàng ở trên đùi dỗ dành.
Hắn vừa tháo bím tóc chưa được cởi ra trên đầu Tri Ý, vừa phân phó nói: “Ngươi mang theo nhân mã đi Huyện Hòe Đông hội hợp với Tu Bình. Huyện lệnh Hòe Đông có quan hệ với chúng ta, huyện nha đang truy nã hai tên giang dương đại đạo, rất khó giải quyết, các ngươi đến giúp đỡ một tay.”
“Tuân lệnh.”
“Đi sớm về sớm.”
Đợi người lui ra, Tri Ý khẽ giật lấy cổ áo Ngụy Thính Phong, nhỏ giọng nói: “Cha vất vả rồi.”
Ngụy Thính Phong ôn nhu mỉm cười, ánh mắt đen nhánh không thấy đáy có chút ánh sáng mềm mại.
Mới vừa rồi hắn còn cảm thấy thế đạo này bị đám người Thập Tam Kiếm kia quấy rầy vĩnh viễn không yên ổn, hiện tại ôm nữ nhi, lại cảm thấy trên đời này rốt cuộc còn có một chỗ thuộc về hắn, như thế cũng rất an tâm.
Tri Ý nói chuyện cũng không tính là quá lưu loát, bất quá sinh ra thông tuệ linh xảo, hiện giờ đang học nhận dạng chữ.
“Hôm nay A nương mang Tri Ý treo đèn lồng, ước nguyện với đèn lồng, như vậy, cha sẽ không sợ bóng tối, có thể sớm tìm được đường về nhà…” Nàng dùng cánh tay nhỏ ôm chặt lấy Ngụy Thính Phong: “A Nương thật tốt, không lừa Tri Ý.”
Nàng nhắm mắt cọ cọ vào má Ngụy Thính Phong, chưa từng sợ vết sẹo trên mặt hắn: “Con với A Nương rất nhớ cha.”
Chẳng trách hắn thấy ngoài cửa phủ lại có thêm một ngọn hoa đăng, nguyên do là như thế.
Ngụy Thính Phong ôm Tri Ý, cười nói: “Cám ơn A nương của con, cũng cảm ơn Tri Ý.”
“Khách khí khách khí.” Nàng cắn răng nhỏ và mỉm cười với hắn: “Cha, con muốn đi thả diều.”
Ngụy Thính Phong đáp, nói: “Con ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai phụ thân sẽ dẫn con đi.”
Tri Ý cao hứng gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy sáng mai nha cha, ah…cha giúp Tri Ý tết bím tóc nhỏ, được không ạ?”
“Được.” Hắn trước nay chưa từng từ chối nàng công chúa nhỏ này.
Ngụy Thính Phong không quá chiều hư tiểu hài tử, chỉ là học theo Ngụy Trường Cung trước kia, tận tâm tận lực. Cũng may Tri Ý hiểu chuyện, chưa từng khiến hắn phải lung túng.
Vì vậy, hắn cảm kích Tri Ý.
Ngụy Thính Phong mặt mày ôn hòa, hôn lên tóc nàng, ôm hài tử giao cho nhũ nương, mặc lại xiêm y cẩn thận rồi đến hậu viện tìm Tần Quan Chu.
Hắn rón rén bước vào phòng, không châm đèn, thấy Tần Quan Chu đang ngủ say, càng sợ quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, liền không tiến đến quá gần, chỉ đứng nhìn từ xa.
Tần Quan Chu cũng không ngủ say, mơ mơ màng màng cảm thấy có người, cũng tỉnh. Nàng nhìn bóng lưng quen thuộc, gọi một tiếng “Ẩm Hàn”.
“Ta đây.” Hắn lui về phía sau một bước, từ phía sau bình phong thò đầu ra nhìn Tần Quan Chu: “Nàng tỉnh rồi sao?”
Tần Quan Chu đứng dậy, vén mái tóc đang rủ xuống, thấy Ngụy Thính Phong ôm chăn mỏng, đang định qua giường nhỏ ngủ tạm một đêm.
Nàng thấp giọng hỏi: “Chàng đi đâu? Lên giường ngủ đi.”
Ngụy Thính Phong trả lời: “Trên người ta bẩn.”
“Thiếp không chê chàng.”
Nàng dịch người sang một bên, Ngụy Thính do dự trong chốc lát, buông chăn xuống, đi tới nằm sát bên nàng.
Người này vừa tới gần, Tần Quan Chu liền ngửi thấy trên người hắn đầy mùi thuốc đắng nồng. Đi liền ba tháng như vậy, trở về ít nhiều cũng sẽ bị thương, Tần Quan Chu nhíu mày, rất nhanh liền quay lưng lại với hắn.
Ngụy Thính Phong im lặng nằm một lát, trong lòng như có ngọn lửa vô danh mơ hồ thiêu đốt, hắn khẽ gọi một tiếng: “Thành Bích?”
Tần Quan Chu nhắm mắt chợp mắt, không đáp lại hắn.
Lại một lát sau, Ngụy Thính Phong nghiêng người chống đỡ thân, bàn tay rộng lớn vuốt ve bả vai nàng, thoáng xoay người lật qua một chút.
Hắn cúi đầu tiến đến vành tai nàng khẽ khàng hôn lên, lưu luyến trên da thịt trắng nõn giữa cổ nàng “Thành Bích.”
Một tiếng này giống như có ngàn lời muốn nói, lại trống rỗng, không thể nói là ý nghĩa gì. Nhưng hắn ở một khoảng cách gần lẩm bẩm khẽ gọi như vậy, không bao lâu, hô hấp trở nên dồn dập nóng rực, nụ hôn vốn cẩn thận cũng dần trở nên thâm trầm.
Tần Quan Chu nhíu mày càng chặt, nghiêng đầu né tránh.
Ngụy Thính Phong cứng đờ, đảo mắt cường ngạnh xoay bả vai nàng lại, một tay giữ lấy mặt nàng, môi lưỡi mãnh liệt lấn xuống, quấn quýt không buông.
Tần Quan Chu không cách nào phản kháng khẽ ngâm nga vài tiếng, trong đêm khuya yên tĩnh, hai người môi lưỡi dây dưa triền miên, khó tách rời, tiếng nước bọt càng lúc càng mập mờ.
Tần Quan Chu đưa tay đẩy hắn ra, kháng cự rõ ràng khiến Ngụy Thính Phong dừng động tác. Trong bóng tối, ngọn lửa nóng bỏng lặng lẽ bùng cháy trong mắt hắn.
Tần Quan Chu nhẹ giọng nói: “Đừng. Mau ngủ đi.”
Không biết vì sao, Ngụy Thính Phong hết lần này tới lần khác nhớ tới đoạn lời nói kia ——
Hắn thành hôn cùng Tần Quan Chu không lâu, Tần Quan Chu liền mang hoài thai Tri Ý, cộng thêm xuất thân lai lịch của nàng, vì thế mà có không ít lời ra tiếng vào.
Ngụy Thính Phong cảnh cáo mọi người trong phủ, nếu dám nói lung tung, nhất định sẽ nghiêm trị không tha.
Hạ nhân tự nhiên không dám nói chuyện phiếm của chủ gia, ngược lại Ngụy gia có một vị cô nương, coi như biểu muội của Ngụy Thính Phong, từng xông lên đứng trước mặt Tần Quan Chu, chỉ vào nàng mà mắng chửi.
“Ngươi đừng tưởng rằng không ai biết lai lịch của ngươi. Ngươi đối với Phong biểu ca là thật tâm sao? Ta thấy không chắc! Một chiếc giày rách không ai muốn, thấy chúng ta gia đại nghiệp đại, tham đồ phú quý, thật là ngay cả chuyện trái với lương tâm như vậy mà cũng làm được. Cũng vì Phong biểu ca dễ lừa gạt, trúng kế hồ ly tinh ngươi, nếu không dựa vào thân phận của huynh ấy, sao Ngụy gia có thể chấp thuận một nữ nhân như ngươi!”
Hắn vừa lúc bắt gặp, nghe biểu muội lên tiếng vũ nhục như vậy, tất nhiên là tức giận không thể kiềm phục, xử trí công minh không chừa lại chút cảm tình huynh muội nào.
Hắn chưa bao giờ tin Tần Quan Chu sẽ ham phú quý, cũng không tin nàng là có tâm mưu, cố ý tiếp cận hắn, lợi dụng hắn. Đương nhiên, nếu thật sự là như vậy, hắn cũng sẽ không có bất kỳ oán hận nào.
Tất cả những điều đó vốn là hắn cam tâm tình nguyện.
Nhưng có lúc Ngụy Thính Phong cũng nhịn không được mà suy nghĩ, Tần Quan Chu lúc trước lựa chọn hắn, bất quá là vì tuyệt cảnh bức bách, là người sắp chết đuối vô tình vớ được một khúc gỗ nổi, mà không phải xuất phát từ chân tâm.
Thế nhưng nàng lại không lâu sau mang thai Tri Ý, về sau cho dù có thay lòng đổi dạ, muốn rời đi cũng không thể rời khỏi được rồi.
Ngụy Thính Phong cảm thấy may mắn vì có Tri Ý, lại hận mình ti tiện xấu xa, vọng tưởng đem hài tử ra để trói buộc nàng.
Chết tiệt.
Thật đáng chết.
Hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Tần Quan Chu, trán áp lên tóc nàng, ngửi thấy mùi hương thanh đạm trên tóc nàng.
Tần Quan Chu hỏi hắn: “Sao vậy?”
Ngụy Thính Phong thở dài một tiếng: “Ngủ thôi.”
Chuyện này hắn sớm đã biết, Lương Thận Hành mới là người nàng thật lòng yêu thương.
*
Nửa đêm, thuốc tê dùng để giảm đau trên miệng vết thương Ngụy Thính Phong liền tan dần, cơn đau từng chút như thanh tỉnh, hắn cũng không muốn ngủ. Bởi vì Tần Quan Chu ở bên cạnh, hắn mím môi chịu đựng, hô hấp mỗi lúc một nặng nề, lăn qua lăn lại, khó chịu vô cùng.
Cứ vậy một hồi Tần Quan Chu cũng tỉnh dậy, nàng xoay người lại, vỗ nhẹ sau lưng hắn vài cái, thanh âm vừa khàn lại vừa dịu dàng, quét thẳng vào lòng tai hắn: “Đau sao?”
Ngụy Thính Phong nói: “Không đau.”
Nàng phủ môi lại, hôn lên cằm hắn: “Thiếp đi tìm thuốc cho chàng.”
Ngụy Thính Phong nắm chặt cổ tay nàng, chân đặt ngang người nàng. Tần Quan Chu vốn đang mơ màng vội trừng mắt, nghĩ thầm Tri Ý thật giống hắn, chân nhỏ quấn lấy người mà làm nũng.
Cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, nàng có chút không mở nổi mí mắt.
Ngụy Thính Phong không dám lại quá gần, dịu dàng hôn lên mắt nàng, như đang dỗ dành trả lời: “Thật sự không đau.”
Tần Quan Chu lẩm bẩm vài tiếng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, Ngụy Thính Phong cuốn chăn đem vào thư phòng ở. Tần Quan Chu biết hắn đang trốn tránh điều gì, cũng không miễn cưỡng, đêm đến liền ôm Tri Ý ngủ cùng.
Vết thương trên người Ngụy Thính Phong lành rất nhanh, công việc của Ngụy gia vừa xử lý xong, vết thương cũng dần khóa miệng lại.
Buổi tối hôm đó hắn quay về phòng, thấy Tần Quan Chu đang ôm Tri Ý dùng bữa.
Nàng dùng khăn tay lau cái miệng nhỏ nhắn cho Tri Ý, Tri Ý liếc mắt liền trông thấy Ngụy Thính Phong ngoài cửa, hai chân đạp một cái nhảy phóc xuống: “Cha!”
Ngụy Thính Phong ôm Tri Ý lên, cười rạng rỡ, đưa chóp mũi cọ xát mặt Tri Ý, chơi đùa với nàng thật lâu.
Ngụy Thính Phong thân hình cao lớn, Tri Ý thích cưỡi trên vai hắn. Có Ngụy Thính Phong ở đây, nàng liền không sợ ngã, vươn tay lên cao, giống như có thể sờ được trời, khuấy động mây.
Tri Ý chơi đến thoáng mệt, nằm sấp trên vai Ngụy Thính Phong mà chìm vào giấc ngủ.
Hắn nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của Tri Ý, trong ánh mắt có chút mềm mại, nhẹ giọng gọi người vào bế cô bé xuống.
Tối nay hắn có chuyện muốn nói với Tần Quan Chu, có Tri Ý không tiện.
Mọi người đều lui xuống, Ngụy Thính Phong quay đầu lại ngồi bên cạnh Tần Quan Chu, mắt hắn thoáng nghiêng qua, nhìn nàng đang thêu thêm mấy đám mây vào tấm lụa.
Tần Quan Chu thêu thùa tinh xảo xinh đẹp, tú nương bình thường đều không sánh bằng. Ngụy gia dưới danh nghĩa kinh doanh mấy gian thêu phường, thường thường sẽ phái người đến phủ thỉnh giáo thêu pháp.
Ngụy Thính Phong nhìn nàng đang thêu tường vân, làm áo nhỏ cho Tri Ý, ôn nhu nói: “Đẹp thật.”
Tần Quan Chu vui vẻ cười rộ lên, nói: “Lúc ở Vọng Đô, ta từng thêu qua cống phẩm, sai một châm sẽ không có cơm ăn.”
Ngụy Thính Phong cũng cười. Tần Quan Chu trước kia cùng Lương Thận Hành vượt qua hoạn nạn, nếm trải rất nhiều khổ sở, giờ đã có thể quên đi những ngày tháng cơ cực đó, hắn vui thay cho nàng.
Ngụy Thính Phong nói: “Lương Thận Hành từ chức quay về Vọng Đô rồi.”
Tần Quan Chu ngẩn ra, có điều cũng chỉ giật mình trong chớp mắt, nàng thắt nút chỉ, cắn đứt thêu, rũ mi trả lời: “Thiếp có nghe nói rồi.”
“Nàng còn nhớ những người muốn giết nàng ở Đại đao hội không?”
Tần Quan Chu đương nhiên là nhớ. Khi đó nàng thay Chiêu Nguyệt quận chúa, chạy tới thành Phù Dung thăm bệnh, Man Khương mượn cờ Ngụy gia đến giết gia quyến Dĩnh Xuyên Hầu, cũng là lần đó, Ngụy Thính Phong cứu nàng.
Tần Quan Chu còn lấy nỏ tiễn ra, phỏng đoán thích khách là người Man Khương.
Có điều khi ấy Ngụy Thính Phong có một nghi vấn, vẫn chưa thể giải thích rõ được—— nếu đám người kia đã giương cờ hiệu giang hồ, cớ gì phải dùng nỏ Man Khương, như thế chẳng phải đang tự để lộ chân tướng sao?
Nghi vấn này đợi đến khi Đại đao hội kết thúc, Ngụy Tu Bình đi thăm dò mới biết được, thì ra bọn họ không phải người Man Khương, mà là tù nhân mà quan phủ đưa ra từ trong lao ngục.
Ngày đó muốn chặn giết, cũng không phải Tần Quan Chu, mà là Chiêu Nguyệt quận chúa.
Người của quan phủ, cũng là người của Hoàng đế.
Mặc dù người Man Khương chưa từng gây khó dễ, nhưng ngay từ đầu, Hoàng đế đã đem cọc ân oán này quy lên đầu người Man Khương, vu oan giá họa, thỉnh cầu võ lâm Trung Nguyên và triều đình có thể đồng tâm hiệp lực, chống lại giặc ngoại.
Mà sở dĩ lựa chọn Chiêu Nguyệt để xuống tay, một mặt, bởi vì nàng là viên ngọc quý trên tay Hàn Dã Vương, nếu nàng chết trong vụ ám sát của Man Khương, Hàn Dã Vương nhất định sẽ nổi trận lôi đình, sẽ có cùng chung mối thù với Đại Chu.
Mặt khác, chỉ có Chiêu Nguyệt chết, Hoàng đế mới có thể yên tâm trọng dụng Lương Thận Hành, bằng không hắn sẽ dựa vào Cao Ly là người chống lưng, hô mưa gọi gió trong triều Đại Chu, khuấy đảo cục diện chính trị?
Mặc dù giữa chừng tiến triển có chút sai sót, nhưng chuyện này cuối cùng cũng đã trải qua trong êm đẹp.
Hắn thấp giọng giải thích với Tần Quan Chu, nói hai ba câu, Tần Quan Chu cho dù không thông chính vụ, nhưng đại khái nghe rõ trắng đen bảy tám phần, hàn ý dần dần khắc vào trong tim.
Thật tàn nhẫn.
Tần Quan Chu nghĩ, ai cũng là quân cờ trên tay Hoàng đế, một đại đao hội, âm thầm chơi đùa quay mòng tất cả mọi người.
Câu nói sau đó, Ngụy Thính Phong nhìn nàng mà không nói thành lời.
Hắn đứng dậy đi rửa tay rửa mặt bên chậu đồng, làm bộ như lơ đãng nói: “Mặc dù Lương Thận Hành đã từ quan quy ẩn, nhưng không quá ba năm, Hoàng Thượng nhất định sẽ triệu hắn về triều để phụng mệnh.”
Ngụ ý, chính là mọi thứ đều trở về như trước kia. Lương Thận Hành vẫn là Lương Thận Hành, từ nay về sau, giữa Ngụy Thính Phong hắn và Tần Quan Chu sẽ không kẻ nào có thể ngăn cách được nữa.
“Chuyện của Chiêu Nguyệt quận chúa, ta đều biết rồi. Thật ra, ngày nào đó nàng thực sự muốn đi Vọng Đô, ta cũng chấp thuận. Người như ta, vốn không có phúc phận…”
Hắn nói năng lộn xộn, thanh âm run rẩy, bất đắc dĩ dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Hắn lại chuẩn bị nói rõ tâm ý của mình cho nàng nghe, liền nghe thấy Tần Quan Chu bất thình lình nói một câu: “Chàng qua đây.”
Nàng ngồi ở chỗ đó, thẳng lưng, hơi hất cằm, trong mắt sáng như tuyết, sắc như lưỡi đao.
Trong thâm tâm của nàng vốn đã ẩn giấu đi vẻ kiên cường khí khái cùng nhu nhược, lúc ở Vọng Đô, một mình nàng làm trụ cột trong gia đình, nếu không có vài phần giỏi giang, chẳng phải ai cũng dám đến nạt nộ sao?
Nhưng sau khi gả cho Ngụy Thính Phong, hai người xưa nay ân ái, sự giỏi giang của Tần Quan Chu cũng toàn bộ hướng về gia đình, Ngụy Thính Phong hiếm khi thấy nàng xụ mặt, nhất thời có chút luống cuống, hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì.
Hắn ngoan ngoãn đi tới bên nàng.
Tần Quan Chu ngồi, tay cầm góc bàn, càng nắm càng chặt. Ngụy Thính Phong đứng bên cạnh nàng, nàng không nhìn hắn, nén nhịn cơn tức mà chất vấn: “Ý chàng là gì?”
Ngụy Thính Phong: “Hả?”
Tần Quan Chu giương mắt, nói: “Người như chàng? Chàng là người như nào?”
“Ta, trước kia ta phạm rất nhiều sai lầm, theo lý mà nói đã sớm đền mạng rồi, là Ngụy gia…”
“Cha đã dạy cho chàng như vậy? Dạy chàng nhớ những sai lầm của mình trong suốt cuộc đời? ‘Không oán không hận, có thể tha thứ liền tha thứ’ câu gia huấn này, chàng thật sự hiểu sao?”
Không oán hận người khác, nhưng lại phỉ nhổ chính mình; không tranh giành, hễ có thể khiến người khác hạnh phúc, cho dù là da bỏ xương đau, hắn cũng có thể từ bỏ.
“Lương Thận hành từ quan hay không thì có liên quan gì đến chúng ta? Thiếp gả cho chàng, bây giờ còn có Tri Ý, là kẻ nào nói với chàng thiếp muốn về Vọng Đô?”
Tần Quan Chu xem như đã hiểu được mấy ngày nay hắn đang giận dỗi điều gì.
Nàng vốn vì chuyện Ngụy Thính Phong bị thương mà buồn bực, hiện giờ thấy gã này thật sự không biết mình sai ở chỗ nào, lập tức lửa giận phừng phừng bốc lên.
Ngụy Thính Phong cao lớn như vậy, ở trước mặt Tần Quan Chu, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, ngơ ngác nghe nàng răn dạy, trong đầu trống rỗng, một câu cũng không thể biện minh ra.
Tần Quan Chu thoáng cái đứng lên, suýt nữa đụng vào cằm Ngụy Thính Phong.
Hắn tránh đi, Tần Quan Chu lại đưa tay kéo hắn trở lại, Ngụy Thính Phong không ngờ nàng lại dùng lực mạnh mẽ đến vậy, trong động tác lại có vài phần ngang ngược hung hãn.
Ngụy Thính Phong không thể không khom lưng, chạm trán mình lên trán nàng.
Tần Quan Chu ép hắn không còn đường lui: “Thiếp muốn đi, cũng sẽ mang theo Tri Ý, sẽ không để lại cho chàng cái gì hết.”
“Thành Bích …”
“Sao?” Tần Quan Chu một tay túm lấy thắt lưng hắn, lại hỏi: “Chàng không nỡ?”
Làm sao hắn có thể bỏ được? Nhưng hắn vẫn nói, thẳng thắn, thật tâm thành ý, cho dù có phải kìm nén sự bất an cùng đau đớn khó ta, thì hắn vẫn phải nói: “Thành Bích, ta không muốn gượng ép nàng.”
“Được thôi.” Nàng ngửa đầu cắn môi hắn: “Thiếp miễn cưỡng, vậy thiếp sẽ rời bỏ chàng.”
Đầu ngón tay hắn co rút đau đớn.
Giờ phút này hắn lại nhớ tới Ngụy Trường Cung. Nhớ lại ngày hôm đó dưới mái hiên, trời xám xịt mưa rơi, bọn họ chưa nói vài câu, tạm biệt ngắn ngủi khiến Ngụy Thính Phong cho rằng còn có lúc sẽ gặp lại.
Giống như Ngụy Trường Cung ngày nào đó sẽ quay về, trách hắn rốt cuộc mặc thêm áo không.
Ngụy Thính Phong thường xuyên hối hận, nếu ngày đó mình có thể lên tiếng giữ ông lại, có lẽ Ngụy Trường Cung sẽ không rời đi với vẻ lo lắng đó, ông còn có thể hồi tâm chuyển ý, nhớ tới bản thân ngoại trừ thê nhi quá cố ra, trên đời này, còn có một đứa con trai nữa.
Nhưng Ngụy Thính Phong không dám.
Hắn biết Ngụy Trường Cung không phải sanh phụ của hắn, ông thuộc về Vân Nương, thuộc về “Thính Phong” và “Ẩm Hàn”, cho tới bây giờ đều không thuộc về hắn.
Nói là nói như vậy, nhưng Tần Quan Chu vẫn không dừng lại, càng ôm chặt mặt hắn, tay vân vê vành tai hắn, đặt lên một nụ hôn chớp nhoáng.
Lửa nóng trong lòng hắn bốc cháy, lớn đến mức không thể vãn hồi. Ngụy Thính Phong hoảng loạn, nghĩ hắn làm sao có thể nỡ rời bỏ, làm sao có thể cam tâm…
Hai tay Ngụy Thính Phong bóp lấy vòng eo mềm mại của nàng, đặt lên bàn. Tần Quan Chu chọc cánh tay, suýt nữa bị hắn đem thân thể đè xuống, ngay sau đó cả người liền ngã vào trong lồng ngực hắn.
Thân thể hắn kiên cố nặng nề, mang theo dược khí khô ráo, vốn là khí tức trầm ổn rối loạn, há miệng men theo cánh môi Tần Quan Chu, dùng sức gặm nhấm cắn mút.
Nhiệt độ nóng dần lắng xuống, hắn nâng mặt Tần Quan Chu lên, thơm lên má nàng một cái: “Nàng đừng hòng gạt được ta.”
“Ta gạt chàng chuyện gì?”
“Thành Bích, ta không ngốc.” Ngụy Thính Phong hiểu được, mặc dù nàng và Lương Thận Hành không còn là phu thê nữa, nhưng vẫn là người thân, trong lòng nàng trước nay đều có chỗ cho Lương Thận Hành, vị trí mà hắn có làm thế nào cũng không thể thay thế được.
“Ta có thể thấy được, nàng đang trách ta vô tâm.”
“Đương nhiên thiếp trách.” Lòng bàn tay dán lên ngực hắn, Tần Quan Chu vuốt ve những mảng thịt mới vừa mới đóng vảy kia: “Nhưng thiếp trách chàng tự cho mình đã đủ, trách chàng không biết tham lam.”
Tần Quan Chu rút lui một chút, chóp mũi khẽ lướt trên mặt hắn: “Nếu chàng có thể tham lam một chút, muốn cùng thiếp và Tri Ý sống thêm nhiều ngày về sau nữa, để khi chàng ra ngoài, thiếp cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.”
Ngụy Thính Phong nghe vậy, giống như bị điểm huyệt, hắn không muốn Tần Quan Chu chán ghét như vậy.
“Ngụy Thính Phong, lúc chàng sắp chết, sẽ nghĩ đến điều gì?”
“Ta …”
Tay Tần Quan Chu thăm dò trên lồng ngực hắn, vuốt ve cổ hắn, hầu kết trong tay nàng lăn trượt lên xuống.
Người khác luôn luyến tiếc mạng sống, đều không muốn chết, nhưng Ngụy Thính Phong thì khác.
“Chàng sẽ nghĩ, chàng sống đến hôm nay đều là do người khác ban thưởng, cho dù chết cũng không có gì phải hối tiếc, phải không?”
Hắn chỉ đành thừa nhận: “Phải.”
“Chàng không hối tiếc, nhưng thiếp với Tri Ý thì phải làm sao đây? Quả thực, chàng đi rồi, Ngụy gia cũng sẽ không bạc đãi mẹ con thiếp, nhưng điều thiếp muốn không phải cơm áo đủ đầy. Ẩm Hàn, thiếp muốn chàng sống thật lâu, muốn chàng làm một trượng phu tốt, một phụ thân tốt.”
Ngụy Thính Phong nghẹn họng không nói nên lời.
“Thiếp ngày đêm mong ngóng chàng như vậy, chàng thì tốt rồi, chàng vì chuyện gì mà cãi nhau với thiếp?”
Hắn vừa nghe mới biết được suy nghĩ vừa rồi của mình có bao nhiêu phần hoang đường, miệng lưỡi hắn vụng về, không biết nên giải thích như thế nào, liền ôm nàng chặt hơn, dán lên môi nàng hôn xuống, hôn một cái, lại tham lam tiến vào sâu hơn: “Xin lỗi, Thành Bích, ta xin lỗi.”
“Thiếp không muốn nghe chàng xin lỗi.”
Hắn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, đặt vào ngực: “Trong lòng nàng có ta, ta…” Đầu lưỡi Ngụy Thính Phong cứng đờ, mắt bỗng chua xót, chỉ ôm nàng mà hôn loạn xạ: “Ta rất vui.”
Tần Quan Chu nghe hắn nói những lời ngốc nghếch đó, nhịn không được bèn cười rộ lên, uất ức nhiều ngày nay trong khoảnh khắc này cũng tan thành mây khói.
Nàng đưa miệng ngậm lấy môi lưỡi hắn, chân quấn quanh eo hắn, hai người mập mờ ôm lấy nhau, phảng phất huyết nhục đều sắp dung hợp thành một chỗ.
Bàn tay thô ráp của Ngụy Thính Phong từ dưới váy thò vào, vội vàng kéo xiêm y của nàng xuống, hai ba cái liền cởi sạch.
Cổ áo trơn trượt, lộ ra đầu vai mượt mà, da thịt Tần Quan Chu trắng như sứ, càng sờ càng mềm mại, như chạm vào nước, làm cho người khác quyến luyến mãi không rời.
Giữa chân nàng còn có chút khô khán, ngón tay đột nhiên chạm vào, khiến Tần Quan Chu thấp giọng ngâm nga.
Nàng nhíu mày, Ngụy Thính Phong hôn lên mi tâm nàng. Hơi thở ấm nóng phả lên lông mày của nàng, Tần Quan Chu trong sự vỗ về của hắn dần dần dịu đi.
Xiêm y lộn xộn quấn ở thắt lưng, lộ ra thân hình kiều mỹ trơn bóng, thân thể nàng đã không còn ngây ngô, như hoa đào nở rộ vừa vặn, phong tình vạn chủng, tất cả đều là diễm thái.
Nhũ phong tròn trịa tuyết trắng, bàn tay Ngụy Thính Phong nhào nắn thành thục, cong ngón trỏ lên ngắt lấy quả nguyệt quế đỏ tươi.
Tần Quan Chu khẽ rên rỉ, thân thể vốn trắng như ngọc dần dần chuyển thành màu hồng nhạt, dĩ nhiên là dáng vẻ yêu kiều đang rơi vào lưới tình.
Đầu ngón tay trêu chọc hoa tâm dính ra một mảng trơn nhẵn, hắn hôn Tần Quan Chu, đưa hai ngón tiến sâu vào trong, rất nhanh liền nghe được nàng rên rỉ hai tiếng khó chịu nức nở.
Ngụy Thính Phong nhẹ giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”
Nàng lắc đầu, tay nắm lấy vành tai hắn mà khiêu khích, thịt trong mị nhục quấn chặt lấy ngón tay hắn. Ngụy Thính Phong ấn vào càng sâu hơn, tìm đến chỗ mẫn cảm giữa hoa huy*t mà cẩn thận nghiền nát, khiến nàng hồn xiêu phách lạc.
Tần Quan Chu với hắn đã lâu chưa cùng hoan ái, hôm nay gặp phải cảnh này, rốt cuộc cũng không thoải mái, nàng có chút đau đớn, còn có khoái cảm âm ỉ bên trong, tra tấn nàng đến mức điên đảo, càng không thể kiềm chế.
Từng đợt ra vào xâm phạm, vẻ vui sướng càng ngày càng mãnh liệt, Tần Quan Chu mềm nhũn phát ra một tiếng rên khẽ, chân bắt đầu run rẩy, ôm chặt Ngụy Thính Phong khóc lóc nỉ non một hồi.
Hắn ôm Tần Quan Chu lên, thả nàng xuống giường. Ngụy Thính Phong cởi bỏ xiêm y, Tần Quan Chu liền nhìn thấy nửa người hắn chằng chịt những vết thương mới, có vết nông, có vết lại sâu hoắm, không biết chỗ nào suýt nữa lấy mạng hắn.
Tần Quan Chu khẽ cắn môi, quay mắt lại không nhìn nữa.
Lồng ngực nóng rực đè xuống, Tần Quan Chu sờ thấy mồ hôi trên người hắn, da thịt hai người bám dính lấy nhau.
Ngụy Thính Phong giữ cằm nàng, buộc nàng quay qua nhìn hắn: “Ta sai rồi, được không?”
Hắn cầm tay nàng, chạm lên vết thương đang lành lại, tâm tư nhỏ này rơi vào mắt Tần Quan Chu, rốt cuộc có một chút trẻ con.
Ngón tay nàng mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve những miếng da mới lành: “Nào có ai giống như chàng, ngay cả chính mình cũng không đau không tiếc?”
Ngụy Thính Phong thoáng mỉm cười, thấp giọng nói: “Ngứa.”
Ngũ quan hắn anh tuấn, cất giấu phong thái trầm mặc, nhưng nếu cười, vẻ đẹp này tựa như lột ra lưỡi dao, chỉ còn lưu lại nét sáng sủa và rực rỡ.
Trong mắt hắn thủy chung mang trong mình ánh sáng xích kỷ, gần như ngây thơ, nhất định phải trải qua trầm uyên đầy sóng mài giũa qua minh ngọc, mới có thể có ánh sáng như vậy. Tần Quan Chu ôm hắn, tựa như gần một ngọn lửa, ngọn lửa đang bùng cháy, tươi mới và ấm áp.
Cự vật thô dài cứng rắn tựa như có chút hung ác chống đẩy vào, Tần Quan Chu cắn môi ngửa đầu, làn da ửng đỏ nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, trong ánh nến mờ ảo mông lung, trên nhũ nhục gợn sóng ánh nước dâm diễm càng phát ra hình dáng dâm dục.
Ngụy Thính Phong ưỡn thân, thẳng tắp chen vào, Tần Quan Chu có chút nghẹn ngào. Hắn rút ra giữa chừng, lại cắm sâu vào trong, côn vật cứng rắn nóng rực mỗi lần đều đâm đến nỗi toàn thân nàng run rẩy không ngừng.
Tần Quan Chu khẽ rên rỉ, móng tay phải khảm lên lưng Ngụy Thính Phong: “Đừng, đừng… A…”
Đôi chân mảnh khảnh quấn lấy thân thể hắn, Tần Quan Chu khó có thể chịu được sự giày vò này, trong miệng khẩn cầu hắn dừng lại một chút, Ngụy Thính Phong lại thừa cơ không buông tha, dán vào bên tai nàng mà cắn mút, liếm đến lỗ tai ướt đẫm, thắt lưng mềm mại hơn.
Hắn ôm Tần Quan Chu nằm nghiêng xuống, ôm nàng vào trong ngực, lưng trắng như tuyết dán vào lồng ngực kiên cố, Tần Quan Chu khép mắt lại, mặc cho môi hắn càn rỡ trên cổ trên má mình.
Cánh tay như sắt của nam nhân ở trên nhũ tuyết, siết chặt đến không còn hình dạng, nhũ nhục trắng nõn phảng phất muốn tràn ngập. Hắn ôm lấy một chân nàng, nơi giao hợp phơi bày trước mắt hắn, ẩm ướt dâm dục, hắn đâm thẳng đến sâu nhất, càng lúc càng mãnh liệt.
Cả người Tần Quan Chu mềm nhũn, đầu óc như trên mây, có thể cảm giác được ngoại trừ Ngụy Thính Phong, chỉ có thể là Ngụy Thính Phong, thời gian đâu mà lo cho người khác, chỉ theo cảm tính mà ngâm kêu không ngớt.
“A, a…”
Khoái cảm sóng triều cuộn trào mãnh liệt, ánh mắt Tần Quan Chu thất thần, thở dốc sâu cạn, trong huyệt từng trận thu nhỏ quấn quýt, mồ hôi đầm đìa chảy loạn.
Người trong ngực vui vẻ đến cực điểm, ngay cả tiếng rên rỉ cũng thay đổi giai điệu, Ngụy Thính Phong ngừng lại nhịp chuyển, buông nàng xuống mà thở dốc, một tay ôm chặt lấy nàng vào trong lòng.
“Nàng là nữ nhân của ta.” Giọng nói Ngụy Thính Phong khàn khàn, hỗn loạn cũng có chút run rẩy: “Thành Bích, ta muốn đối tốt với nàng cả đời này. Đổi lại là ai khác, ta đều không cam lòng.”
Nếu hắn thật sự buông tay, Tần Quan Chu sẽ thuộc về một người khác, có nghĩ thế nào, hắn cũng đều không cam lòng.
Tần Quan Chu khẽ cười rộ lên, ánh mắt lười biếng mê ly, trở tay vuốt ve hai má Ngụy Thính Phong, hắn cũng áp lên mà cọ cọ vào tay nàng.
Tần Quan Chu nói: “Được, thiếp là của chàng.”
Ngụy Thính Phong ham muốn nàng càng mãnh liệt, giày vò như thế không biết bao lâu, mới chấm dứt màn hoan lạc say mê này. Xương cốt Tần Quan Chu bủn rủn, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức, đến cuối cùng cũng mặc cho hắn tùy ý trêu đùa.
Sau khi tình ái qua đi, Ngụy Thính Phong nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trên người hắn mang thương tích, mấy ngày liền đều không yên giấc, bây giờ ôm Tần Quan Chu mới có thể an tâm ngủ say.
Tần Quan Chu cũng mơ màng, ngón tay vuốt ve sống mũi cao thẳng của hắn, như đang suy ngẫm điều gì đó.
Không bao lâu, nàng dường như nhớ tới cái gì, lấy từ dưới gối ra một chuỗi chuông dây đỏ. Đây là nàng và Tri Ý cùng nhau đan, cũng là tín vật nàng nợ Ngụy Thính Phong.
Nàng cẩn thận dời cánh tay Ngụy Thính Phong đang vắt ngang người nàng, nhổm dậy buộc chuông bạc lên cổ tay hắn.
Nàng mang giày vào đi tới thổi tắt ngọn nến, nghe Ngụy Thính Phong trên giường trở mình, chuông nhỏ khẽ động. Tay cầm đèn dừng lại, Tần Quan Chu nghiêng đầu nhìn thấy mình trong gương đồng.
Nàng nhớ rõ, trước gương đồng như vậy, nàng đã từng trải qua nỗi đau khi dùng trâm phong đâm lên da thịt, cũng nhớ rõ người ở vạn kiếp bất phục, sẽ sinh ra sự tuyệt vọng thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, còn có vẻ vui sướng đến điên dại…
Nàng nghĩ “Chết đi, như vậy nhất định có thể khiến Lương Thận Hành ghi nhớ cả đời.”
Cũng để cho hắn ta nếm thử nỗi đau mất mát.
Nàng nhìn vào gương, đầu trâm đi vòng quanh mạch cổ hiện lên gân xanh, nàng muốn chọn chỗ xuống tay nhanh chóng. Tay nàng run rẩy, không thể ngăn cản được sự sợ hãi của nội tâm đối với cái chết, nhưng mà cùng lúc đó, nàng lại vô cùng quyết tuyệt.
Ngay khi Tần Quan Chu sắp chọn chuẩn, ngọn nến trong trướng thoáng cái dập tắt, bóng tối bất thình ập đến khiến nàng run rẩy một hồi, nỗi sợ vẫn đang bị nàng đè nén ở chỗ sâu thẳm, bắt đầu cuồn cuộn dâng lên từ bốn phương tám hướng.
Nàng sợ đến cả người run rẩy, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Sau đó nàng nghe thấy một sự trấn an luống cuống trong bóng tối, nam nhân đó nói: “Đừng kêu. Ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
……
“Đao này dù sao cũng là một tử vật, không thể trân quý như cô nương đây.”
……
“Vẫn mong cô nương chớ coi rẻ chính mình, không lấy chung thân đại sự của bản thân đổi lấy một cây đao kiếm.”
……
“Thành Bích, ta thương nàng.”
(Hết).
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Hoa Cẩm Lãng
Chương 30: Ngoại truyện 2
Chương 30: Ngoại truyện 2