Quay trở về sườn núi, bên phía Đại Lăng quốc bên cũng truyền đến tin tức.
Lão quốc quân băng hà, Lăng Giang kế vị.
Thắng làm vua thua làm giặc. Ngay cả Lăng Kỳ Cẩn cũng không thể ngờ bản thân lại thua trong tay một tên hoàng tử mới quay về được hai năm.
Chuyện năm đó mẫu phi Lăng Giang trúng độc cũng được nhắc lại, Đại hoàng tử cùng hoàng hậu bị giáng tội. Lão quốc quân trước lúc lâm trung còn không quên trách mắng hai người này.
Năm đó lão quốc quân thật lòng yêu thương Vân phi, chỉ là về sau bị kẻ gian che mặt.
Hiện tại nhớ lại đều vô cùng hối hận.
Ngay cả Sở An Bình, liên thủ với Đại hoàng tử Đại Lăng quốc, nhưng cuối cùng lại thua Lăng Giang.
Lăng Giang đày nàng ta vào lao ngục, để nàng ta tự sinh tự diệt.
Sở An Nhan ngồi trên ghế bập bênh đọc thư của Ôn lão, phát hiện Lăng Giang nhân từ hơn so với nguyên tác nhiều.
Nhìn đến dòng cuối cùng, Sở An Nhan có chút kinh ngạc.
Bên trong nhắc tới hai việc.
Một là Lăng Giang nói muốn gặp Ngạn Trang, hai là gần đây Lăng Giang đang điều động binh mã, giống như muốn tới Sở quốc.
Muốn gặp Ngạn Trang thì còn hiểu được, nhưng vì lý gì lại điều động binh mã tới Sở quốc?
Advertisement
Chẳng lẽ bởi vì ghi hận chuyện năm đó, hiện tại muốn quay lại thâu tóm Sở quốc trong lòng bàn tay?
Tên chó này dã tâm quá lớn, tốt xấu gì nàng cũng cứu hắn, nếu không còn lâu hắn mới trở thành quốc quân.
Cũng quá vong ân phụ nghĩa rồi.
Chẳng lẽ nàng phải chết trước mặt hắn thì hắn mới hả hận?
Lúc trước không nên cứu hắn, đồ bạch nhãn lang!
“ Hồng Tô, ngươi đưa tin cho ca ca ta, để hắn chú động tĩnh Đại Lăng quốc, tùy thời cơ chuẩn bị sẵn sàng ”
Sở An Nhan tính toán thời gian, dựa theo cuốn tiểu thuyết, nàng hẳn là nên hoàn thành vận mệnh của nguyên chủ, thì mới quay trở về được.
Hiện tại Lăng Giang đã trở thành quốc quân, vậy có nghĩa rằng nàng cũng sẽ giống cốt truyện bị buộc dây kéo lê?
Sở An Nhan đợi tới lúc đủ mười tám tuổi mới dùng thân phận Ngạn Trang.
Lúc này đây nàng luậng hề cải trang, mặc một bộ váy áo màu trắng, đi tới chỗ Ôn lão nói.
Vào phòng, đồ ăn bên trong đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng là không thấy ai.
Sở An Nhan đi vào bên trong, âm thanh tiếng cửa đóng sập lại.
Sở An Nhan quay đầu lại, thấy Lăng Giang đứng ngay trước mặt.
“ Rốt cuộc cũng lừa được nàng tới đây ”
Sở An Nhan nhíu mày, tức khắc phát hiện mình mắc bẫy Lăng Giang.
Lăng Giang biết nàng để ý Sở quốc, nên để Ôn lão viết thêm việc này vào. Đến lúc đó nàng thể nào cũng tới.
Ôn lão này, dù sao cũng là người của hắn.
Nếu nàng hôm nay dám đến, vậy chứng tỏ đã làm chuẩn bị hết mọi thứ, bằng không sẽ không quang minh chính đại tới đây tìm Lăng Gian.
“ Ngươi biết từ khi nào? ”
“ Mới đây thôi, từ khi nàng xuất hiện giúp ta cướp ngôi vị hoàng đế, ta đã bắt đầu nghi ngờ. Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, hai người biến mất lại lần lượt xuất hiện. Nàng vẫn luôn để ý tới ta, công chúa à ”
Lăng Giang đi đến trước mặt Sở An Nhan, kéo gần khoảng cách hai người lại.
Ngạn Trang, Nhan, Sở An Nhan.
Hắn phát hiện quá muộn, chỉ là không nghĩ tới nàng lại âm thầm giúp hắn nhiều như vậy.
Một người như vậy, sao có thể lợi dụng hắn?
Lúc Ôn lão thừa nhận Sở An Nhan chính là Ngạn Trang, hắn lập tức phái người đi tìm Triệu Đình Đình.
Chuyện năm đó liên quan đến nhau, đồ ngốc đều biết Sở An Nhan muốn đuổi hắn đi.
Quả nhiên, Triệu Đình Đình đã nói ra sự thật, nàng ta cùng Sở An Nhan bịa chuyện lừa gạt hắn.
Không chỉ như thế, hắn còn hỏi Đường Trạch, phát hiện Sở An Nhan sớm đã biết bản thân không sống được bao lâu nữa.
Phỏng chừng là như vậy, nàng mới muốn đuổi hắn đi.
“ Cho nên? Ngươi muốn xuống tay với Sở quốc? ”
Sở An Nhan lùi lại một bước, thò tay vào trong tay áo, cầm lấy thanh chủy thủ.
“ Không làm như vậy thì sao nàng chịu tới gặp ta? An An, lúc trước không từ mà biệt là ta không đúng, ngày ấy ta có nỗi khổ riêng ”
Sáng hôm ấy, hắn muốn ra ngoài lấy lại bình tĩnh, kết quả Vân Nhất xuất hiện, đưa bằng chứng chứng minh lời Triệu Đình Đình nói đều là thật. Sau đó lén lút đánh ngất xỉu rồi đưa hắn về Đại Lăng quốc.
“ Ngươi không sai, người sai chính là ta. Về sau ngươi tiếp tục làm quốc quân của ngươi, bên người sắc đẹp vờn quanh. Mà ta sẽ sống thật yên bình, công chúa Sở quốc sớm đã chết rồi ”
Sở An Nhan nói xong lời này, kề chủy thủ lên cổ, “ Rút hết đám người ngươi phái tới Sở quốc về. Trong vòng trăm năm, không được xâm phạm lãnh thổ Sở quốc ”
“ An An, người ta thích chính là nàng, không phải công chúa Sở quốc nào cả. Ta phái người tới Sở quốc để cầu thân. Hôm nay phụ hoàng mẫu hậu nàng sẽ nhận được sính lễ của ta. Ta cũng không muốn làm quốc quân gì cả, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng ”
Hốc mắt Lăng Giang hồng hồng, giọng nói hòa hoãn, sợ Sở An Nhan sẽ làm việc ngốc.
Sở An Nhan có chút khẩn trương cầm chủy thủ, mọi chuyện sao lại không giống trong tưởng tượng của nàng?
Không phải tên bạch nhãn lang Lăng Giang này muốn diệt Sở quốc sao?
Hiện tại sao lại biến thành là hắn phái người tới cầu thân?
Không phải lại giống trong nguyên văn, lừa nàng rồi sau đó tra tấn nàng chứ?
“ Vậy ngươi còn cưới tận hai tiểu thiếp, còn muốn lấy Sở An Bình! ”
Nam nhân đều là đồ lừa gạt.
“ Trong đó có một người là người của Vân gia, vì muốn bảo vệ nàng ta nên mới đưa nàng ta vào. Một người khác là bị bắt ép nhét vào. Ta đã hòa li với cả hai rồi. Còn Sở An Bình, nàng ta là người của Lăng Kỳ Cẩn, ta cũng không lấy nàng ta, ngày ấy chỉ vì muốn vạch trần Lăng Kỳ Cẩn mà thôi ”
“ Ta không tin ”
Hiện tại Sở An Nhan không biết phải làm sao, không biết là bởi vì lúc trước nàng để Triệu Đình Đình nói ra những lời quá mức đả kích hắn, sợ hắn không thể chấp nhận được, lại làm ra hành động giống lần ở trong xe ngựa đó.
Không đợi Sở An Nhan kịp có động tác khác, vẻ mặt Lăng Giang đầy thống khổ ngã xuống.
“ Ngươi bị làm sao vậy? ”
Sở An Nhan ném dao găm trong tay xuống, cúi người thân đi xem xét Lăng Giang tình huống.
Tuy rằng thần sắc hắn thống khổ, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, rất là khó coi. Còn duỗi tay bắt lấy tay Sở An Nhan.
Sở An Nhan lười phản ứng lại, giơ tay bắt mạch cho hắn.
Đi theo Bất Ngữ thúc một thời gian, nàng ít nhiều cũng biết đôi chút.
Chỉ là mạch tượng này sao lại thấy quen quen?
“ Sao ngươi lại trúng độc niết bàn? ”
Sở An Nhan hoài nghi chính mình thăm sai rồi, lại lần nữa sờ s,oạng một lần, xác xác thật thật là niết bàn độc.
“ Sở An Bình muốn hạ độc, cũng phải có tìm cách để ngươi xuất hiện ”
Thanh âm Lăng Giang suy yếu, lại cầm chặt tay Sở An Nhan, sợ nàng chạy mất.
Sở An Nhan vừa tức vừa gấp. Đau đớn do độc niết bàn gây ra, cả đời này nàng quên không được. Chứ đừng nói tới dáng vẻ hiện tại của Lăng Giang, hắn khẳng định cũng rất đau.
“ Ngu xuẩn kiểu gì mới đi làm chuyện này vậy! Nếu ta không tới, không phải ngươi chỉ có thể chờ chết à? ”
“ Vì nàng, đều đáng giá ”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch
Chương 119
Chương 119