Rốt cuộc cũng thoát khỏi tên dính người Lăng Giang.
Nghĩ đến sẽ không chạm mặt Lăng Giang một thời gian, Sở An Nhan cảm thấy thật vui.
Cứ như vậy nàng có thể trở về vui chơi nhiều hơn.
Trở về hoàng cung được mấy ngày, Sở An Nhan tận hưởng cảm giác tháng ngày thoải mái.
Phụ hoàng mẫu hậu chưa biết chuyện của Sở An Bình, nên nàng cũng chưa nhắc tới.
Càng khiến Sở An Nhan không ngờ được chính là kẻ lỗ mãng như Sở Thần thật sự theo đuổi được Diệp Họa.
Thật sự là đáng mừng mà.
Bên trong Lăng Giang Lâu, Sở An Nhan thần bí nhìn Sở Thần, mang theo chút hóng hớt.
“ Nói nhanh lên, theo đuổi Diệp Họa như nào? Nhìn không ra đấy, huynh thật sự theo đuổi được ”
Sở An Nhan nhìn thiệp mời lóa mắt trong tay, bên trong viết tên Diệp Họa cùng Sở Thần.
“ Ta chính là ca muội. Lại nói, muội với tiểu tử Lăng Giang không phải làm hòa rồi à. Vậy mà còn bảo ta chuẩn bị này kia, hóa ra là chuẩn bị đi nhận sính lễ của Lăng Giang nhà muội. Hừ, quả nhiên là có nam nhân quên ca ca. Lần này còn không phải bởi vì muội về, nên ta mới phải thành thân sớm đấy, muội bồi thường cho ta! ”
“ Lòng dạ hiểm độc, muội bồi thường gì cho huynh. Huynh thành thân sớm với Diệp Họa là chuyện tốt, bằng không Diệp Họa hối hận ”
Sở An Nhan đối diện với vị ca ca không biết xấu hổ này, thật sự là tức đến ngứa cả răng.
Advertisement
“ Ai nha, không cần nhỏ mọn như vậy chứ muội muội tốt của ta. Ta thấy sính lễ Lăng Giang mang đến có rất nhiều trân châu nhìn không tệ. Muội nói thay ta một tiếng, mẫu hậu sẽ cho ta ”
“ Nằm mơ! Không cho! ”
Nhìn là biết Sở Thần đang ủ mưu, nảng còn lâu mới cho nhé.
Sở Thần còn định lôi kéo, phía cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Sở An Nhan kinh ngạc vội vàng quay đầu lại nhìn.
“ Sở An Nhan, ngươi thật sự còn sống? ”
Đại dao trong tay Diệp Họa loảng xoảng rơi xuống đất.
Hôm nay Sở Thần nói hắn muốn ra ngoài ăn cớm với Sở An Nhan. Nàng ta còn tưởng rằng hắn tìm cớ muốn ra ngoài thông đồng với nữ nhân khác.
Không nghĩ tới thật sự là Sở An Nhan.
Nhìn trận thế nàumy, Sở An Nhan bị dọa không nhẹ, nâng tay ngơ ngác nói, “ Chào Diệp Họa tỷ tỷ ”
Vô cớ có một loại ảo giác nàng ta tới bắt gian.
Diệp Họa đáp lại, đá đại đao sang một bên, làm ra vẻ như không có việc gì xảy ra.
Sở An Nhan thấy Sở Thần ngồi xổm dưới bàn. Tức khắc cảm thấy hả giận, người như vậy chỉ có Diệp Họa trị được, quả thực không cần vất vả.
“ Tẩu tử lợi hại! ”
“ Họa Họa, sao nàng lại tới đây? ”
Sở Thần thò đầu ra, lại sờ sờ cái ghế phía sau, khẽ men men ngồi trở lại.
“ Ta không thể tới đây tìm huynh à? ”
“ Tìm người nhất thiết phải xách đại đao theo sao? ”
“ Câm miệng! ”. Diệp Họa nhét đùi gà vào miệng Sở Thần. Đã đủ xấu hổ rồi, hiện tại Sở Thần còn dám nhắc lại.
Sở An Nhan đã phân phó tiểu nhị lại đưa thêm một bộ bát đĩa, “ Tẩu tẩu ăn cơm, ca ca này của ta miệng lưỡi không nghiêm, ta mới không thèm so đo với hắn ”
“ Vừa rồi chê cười rồi, không phải ngươi…. ”
“ Đều là giả, lúc trước tuy rằng sắp không trụ được thật. Nhưng về sau may mắn được cứu, nhưng nhờ đó mà tránh được không ít phiền toái ”
“ Ừ, về sau ngươi đi đâu, sống tốt chứ? ”
Diệp Họa khó được lúc nói lời quan tâm Sở An Nhan. Trước kia nàng ta có chút thành kiến với Sở An Nhan, về sau phát hiện nàng cũng không tồi.
Hơn nữa Sở Thần nói nàng rất tốt, Thẩm Tử Sâm cũng khen nàng, nàng ta cũng tin tưởng ánh mắt Sở Thần.
Sở An Nhan bản tính không xấu, nghĩ đến nàng sẽ thành muội muội mình, nàng ta cảm thấy mối quan hệ thân cận thêm vài phần.
Chỉ là lúc trước nàng ta dùng lời lẽ ác ý với Sở An Nhan. Hiện tại ngẫm lại có chút áy náy.
“ Về sau tìm được chỗ không tệ. Ta thích gọi ngươi là Diệp Họa tỷ tỷ. Sở Thần này ngươi phải dạy dỗ hắn cho thật tốt. Hắn lấy được ngươi chính là phúc khí mấy đời của hắn ”
“ Sở An Nhan! Ta là ca ca ruột của muội, sao muội có thể nói xấu ta như thế hả? ”
“ Muội nói sai gì à? ”
“ Đúng, đều đúng, muội nói đều đúng ”
Diệp Họa liếc xéo qua, Sở Thần lập tức trở lên thành thật, yên lặng gặm đùi gà.
“ Được rồi, nhanh ăn cơm thôi ”
Sở An Nhan lập tức gắp cho mình một cái đùi gà, chỉ là lúc đưa vào miệng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Sở An Nhan nôn khan vài cái, uống nước Diệp Họa đưa cho nàng mới đỡ được một chút, “ Sao vậy? Ta đi gọi đại phu cho ngươi ”
“ Không sao, không cần đâu. Chắc là đi đường dẫn đến mệt mỏi. Hai người cứ ăn đi, ta về trước ”
Sở An Nhan cảm thấy đầu óc, gọi người làm chút đồ ăn rồi đóng gói mang về phủ công chúa.
Sở An Nhan buồn nôn vài lần mới thấy đỡ.
“ An An, ngài làm như vậy là không được, ngộ nhỡ cơ thể bị bệnh thì làm sao? Ta đi tìm Trần thúc ”
Hồng Tô có chút lo lắng nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở An Nhan.
Sở An Nhan cảm thấy Hồng Tô nói có lý, ngộ nhỡ nàng lại trúng độc gì đó nữa thì mệt lắm.
Trần thúc tới đây rất nhanh.
Ông ấy bắt mạch cho Sở An Nhan một lúc rồi buông tay, “ Chúc mừng công chúa, đây là hỉ mạch! ”
“ Hả? Hỉ mạch? ”
Sở An Nhan có chút không thể tin được mà sờ bụng mình, nàng đây là…. Mang thai?
Nàng sắp làm mẹ?
Nghe thấy tin tức này, Sở An Nhan có một loại cảm giác vui sướng khó tả. Sau đó lại nhớ tới mấy ngày này sợ rằng Lăng Giang phải phấn đấu không ít, chả lẽ hắn cho rằng có đứa nhỏ thì nàng sẽ không rời xa hắn?
Thật sự là khờ khạo.
Càng là trải qua mưa gió mới vất vả quay lại bên nhau, mà nàng càng hiểu được một thứ tưởng chừng như mất đi nhưng lại tìm lại được. Đó là cảm giác vui sướng cỡ nào. Dù nàng muốn bỏ trốn cũng phải chuẩn bị trước.
Hiện tại hay rồi, nàng trực tiếp mang thai luôn.
Sở An Nhan tạm thời giấu tin này, đến lúc đó lại cho bọn họ một kinh hỉ.
Hôn lễ của Sở Thần cùng Diệp Họa mấy ngày nữa sẽ cử hành. Có thể nhìn thấy hai người tu thành chính quả, Sở An Nhan vô cớ cảm thấy vui sướng.
Tuy thời gian tương đối gấp gáp, nhưng tất cả đều đã chuẩn bị đâu vào đấy. Có thể nói Sở Thần vì Diệp Họa mà cẩn thận như nào.
Ngày thường hắn cà lơ phất phơ, lúc này đứng đắn hơn không ít.
Nhìn chữ hỉ màu đỏ chung quanh, nàng liên tưởng tới chuyện nếu nàng gả cho Lăng Giang, vậy lúc đó quanh cảnh sẽ như nào.
Ngày sinh của Nguyên Doanh Doanh rất nhanh đã tới, may mắn mẫu tử bình an, đứa nhỏ cực kì khỏe mạnh.
Hơn nữa, đứa bé là nam hài.
Hai người từng ước định, nếu về sau Sở An Nhan sinh nữ nhi, sẽ để đứa nhỏ đính ước với con nàng ấy.
Lần đầu tiên Sở An Nhan mang thai nên không có kinh nghiệm, cho nên thường xuyên đi tìm Nguyên Doanh Doanh học hỏi kinh nghiệm. Thời gian cứ vậy trôi qua thật nhanh, đến khi nàng nghe được tin từ trong cung truyền ra, nói Lăng Giang đã tới Sở quốc.
Lăng Giang căn bản không hề báo trước cho Sở An Nhan biết. Nàng còn chưa sống đủ kiếp độc thân thì Lăng Giang đã tới rồi. Nàng sợ tới mức vội vàng trở về thu dọn hành lý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch
Chương 121
Chương 121