DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xin Em Đừng Khóc!
Chương 44: 44: Là Em Phản Bội Tôi!


Cô vờ như không nghe thấy Mặc Dương hỏi gì, lảng tránh trả lời câu hỏi trước.
Em cũng không biết nữa, thật khó hiểu đúng không...
"Em lại đánh trống lảng nhỉ? Ngải Vy, em thật không thay đổi chút nào."
Mặc Dương vừa lái xe vừa nhàn nhạt nói với cô.

Hắn cứ tưởng cô đã thay đổi nhưng có lẽ hắn đã sai rồi.
Cô cũng chỉ cười cho qua, mệt mỏi dựa đầu vào cửa kính đôi mắt u sầu nhìn dòng người đang tấp nập di chuyển ở bên ngoài.
Bất giác cô lại nói:
"Không phải là anh muốn em như vậy sao? Mặc Dương, anh đúng là một tên đáng ghét."
Bao năm rồi nhưng cô vẫn không thể quên được Mặc Dương, hắn luôn là một cái bóng vô hình khắc sâu trong tâm trí cô.

Mỗi giây mỗi phút cũng có thể khiến cô nhớ đến hắn.
Mặc Dương trầm ngâm không trả lời, vẫn lái xe như cũ.

Nhưng trong thâm tâm đã nổi lên một tầng sóng nhỏ, cuộn trào trong lòng hắn từng chút một.
Em nói tôi đáng ghét thì em có phải là kẻ không có lương tâm không?
Lạc Ngải Vy cũng không hỏi thêm gì, bầu không khí trở nên im lặng đến ngượng ngùng.

Lúc mà Mặc Dương dừng xe quay sang muốn kêu cô lại nghe bên tai tiếng thở đều đặn của cô.

Hắn nhìn gương mặt đang ngủ say của cô một cách si mê, bàn tay thô dài vươn đến chạm vào khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác khi chạm vào da thịt mềm mại của cô khiến hắn rùng mình nhưng lại mang đến một cảm giác thích thú.
Đã bao lâu rồi hắn chưa cùng cô thân mật như vậy, Tiểu Vy của tôi em biết không vì em mà xém chút nữa tôi phát điên rồi đấy.
Sau vụ việc ở bệnh viện hắn đã phải gặp riêng Kiều Doanh mà cảnh cáo cô ta không cho cô ta làm hại Lạc Ngải Vy.

Chuyện vừa xong hắn muốn chạy xe phóng đến nhà của cô để gặp mặt cô nhưng lại bị ngăn cản.
Công ty hắn đột nhiên xảy ra vấn đề, hắn phải trực tiếp giải quyết.

Mọi chuyện cho đến ngày hôm nay mới coi như là ổn thỏa.

Hắn mỗi ngày đều đem ảnh của cô ra ngắm, đối với hắn chỉ cần nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô thì mọi muộn phiền nháy mắt đã biến mất hoá thành không rồi.
Mí mắt cô khẽ động, chậm rãi mở ra.

Mặc Dương nhanh chóng rút tay lại, làm ra tư thế chỉnh quần áo rồi hắng giọng vài cái.
Lạc Ngải Vy mơ màng chưa tỉnh ngủ, cô chớp chớp mắt vài cái mới định thần lại được.

Ngơ ngác quay sang hỏi:
"Anh chở em đi đâu vậy?"
"Chở em đi bán!"
"Hả?"
Lạc Ngải Vy không kịp tiếp trưng ra bộ mặt ngu ngơ với hắn.
Mặc Dương bị dáng vẻ của cô chọc cười, hắn dịu dàng xoa đầu cô.

Ý tứ đáp:
"Em nhìn nơi này cảm thấy không quen sao? Xuống xe đi, chúng ta đi dạo."
Nghe hắn nói cô mới để ý mà nhìn ra bên ngoài, tuy có ít người qua lại nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút quen thuộc.
Đây chẳng phải là nơi năm đó cô và hắn hẹn nhau sao? Hắn đưa cô đến đây làm gì chứ?
"Anh đưa em đến nơi này làm gì?"
Mặc Dương không vội trả lời mở cửa xe bước ra rồi vòng qua mở cửa cho cô.


Hắn chu đáo dùng tay che trên đầu cô sợ cô bị va phải nóc xe.
Lạc Ngải Vy nghi hoặc bước ra khỏi xe.

Mặc Dương nắm tay cô đi đến một quán kem hình như đã có từ rất lâu, hắn thuần thục mua 2 ly kem đem đến trước mặt cô một ly dâu còn mình lại lại socola.
"Ăn đi! Anh không có bỏ thêm lạc đâu."
Lạc Ngải Vy đón nhận ly kem từ tay hắn, tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn chậm rãi ăn.
Cô và hắn vừa ăn vừa đi dạo trên một con đường nhỏ hai bên trồng đầy hoa nhìn đến mê mẩn.

Mặc Dương dừng lại khiến Lạc Ngải Vy va phải trúng người hắn.

Kem trong tay cũng dính lên quần áo của Mặc Dương, cô vội vàng xin lỗi:
"Em xin lỗi...!Anh tại sao lại dừng lại chứ."
"Tại sao năm đó em lại phản bội anh..."
Mặc Dương không để ý đến việc nhỏ nhoi kia, hắn cụp mắt, thấp giọng hỏi cô.
Lạc Ngải Vy không hiểu hắn đang hỏi cái gì, hoang mang hỏi lại:
"Ai phản bội anh?"
"Lạc Ngải Vy, em muốn giả ngốc với anh sao.

Năm đó chính em đã phản bội anh, ngay tại chỗ này..."
Mặc Dương không kìm được lòng mình mà bộc lộ hết những chuyện giấu kín trong lòng kia.
Hắn không muốn phải suốt ngày ở phía sau cô như vậy nữa, hắn muốn cùng cô đường hoàng mà ở cùng một chỗ.
Lạc Ngải Vy lúc này mới chợt hiểu, cô khẽ cười một tiếng.


Chế giễu hỏi một câu:
"Là do ai thất hứa với em? Là do ai để em đứng đợi dưới trời mưa? Là do ai muốn tránh mặt em...!Bây giờ anh nói câu này, có nghĩa sao?"
Mặc Dương sửng sốt, hắn thất hứa với cô sao? Cô đợi hắn dưới mưa? Chuyện này là sao chứ...
Mặc Dương còn tưởng cô quên nên nhắc nhở:
"Năm đó em hẹn tôi ra đây nhưng em lại cùng một tên đàn ông khác hôn nhau ở trước mặt tôi? Lạc Ngải Vy, em còn trách tôi sao?"
Một câu này của Mặc Dương khiến Lạc Ngải Vy hiểu ra, cô mới ý thức được mọi chuyện hôm đó.

Thật như một trò đùa...
Cô nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mang một nét u buồn khó tả thành lời.

Chậm rãi mở miệng:
"Mặc Dương, anh hồ đồ đến như vậy rồi sao? Anh nói em hôn chàng trai khác trước mặt anh nhưng em lại không hề hay biết việc đó.

Nhưng thứ em biết lúc đó chính là có một người con gái mang tâm trạng hồi hộp đến gặp người mình thương cuối cùng nhận lại được chính là sự thất vọng và đau thương."
"Anh có hiểu không?".


Đọc truyện chữ Full