DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
Chương 20: 20: Canh Cánh Trong Lòng


Nội thị vén mành đi ra, lui xuống dưới hành lang.
Cánh cửa "Két" một tiếng đóng lại, đai lưng của Tùy Tùy cơ hồ theo đó rơi xuống.
Hộp cờ bị đổ, soạt một tiếng, quân cờ bằng ngọc lăn xuống đầy đất, chẳng ai lo lắng quan tâm.
Lưng tựa vào cạnh bàn cờ đau đớn, Tùy Tùy nhịn không được phát ra một tiếng đau, ngay sau đó liền bị ngón tay thon dài lấp kín.

Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng, cọ xát, có chút đau nhói, lại có chút tê ngứa.
Thanh âm nam nhân lạnh lẽo bên tai: "Đau sao?"
Tùy Tùy gật đầu.
"Chịu đựng." Ngữ khí nam nhân nhàn nhạt, trong mắt lại có màu đỏ đậm mờ ảo, phảng phất làm nàng đau là một chuyện rất vui sướng.
Lệ quang nhanh chóng che mờ hai mắt nàng.
Dường như trời đất đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm, bị nước mưa rót đầy, bị nước mưa bao phủ.
Mưa gió ngoài phòng dần dần ngừng lại, nhưng mưa gió trong phòng lại càng ngày càng gia tăng.
Nàng cắn môi, nằm trên vai hắn khẽ nức nở, nước mắt như sương sớm đêm xuân, thấm ướt y phục hoàn hảo chỉnh tề của hắn.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng gầm của sóng dữ, cơn mưa đột ngột tạnh.
Tùy Tùy cơ hồ đã chết một lần, hổn hển thở từng ngụm từng ngụm trong bóng đêm, thật lâu vẫn chưa thể bình ổn.
Hoàn Huyên lấy mồi lửa thắp một ngọn đèn dầu, dưới ánh lửa, làn da căng bóng mịn màng như ánh nắng hoàng hôn rực rỡ đầy trời, hoa bay nhè nhẹ, có một loại thê lương diễm lệ tà ác.
Hắn sinh ra cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.
Tùy Tùy gắng hết sức chậm chạp, yếu ớt ngồi dậy, bắt đầu sửa sang lại y phục.
Hoàn Huyên nói: "Muốn về Tê Hà quán sao?"
Tùy Tùy gật đầu, nàng sắp đói đến chóng mặt luôn rồi, buổi trưa không ăn điểm tâm, còn bỏ lỡ canh giờ dùng bữa, hiện tại nàng chỉ muốn về viện của mình tắm rửa một chút, ăn chút thức ăn nóng hổi.
Hoàn Huyên nói: "Vậy ở đây dùng bữa đi."
Dừng một chút, gác tầm mắt qua một bên: "Đỡ phải đi qua đi lại."
Đôi mắt mờ mịt sương mù của Tùy Tùy tràn đầy kinh ngạc, đây là còn chưa lăn lộn đủ sao?
Hoàn Huyên cũng không biết bản thân làm sao, chỉ có thể đổ lỗi cho nữ thợ săn này sinh ra quá đẹp, mỗi một chỗ đều rất hợp tâm ý hắn, hơn nữa không hề õng ẹo làm dáng, không có dục cự hoàn nghênh*, ăn khớp với hắn như thể mão chuẩn**, khiến hắn một khi dính lấy liền muốn ngừng mà không được.
(Ji: *Dục Cự Hoàn Nghênh - 欲拒还迎 - tỏ vẻ ghét bỏ, giả vờ từ chối nhưng thật ra bên trong rất thích #Baidu
**Mão chuẩn - 卯榫 - Một phép ẩn dụ cho sự kết nối của hai bộ phận thời cổ đại)
Mỗi lần thỏa mãn chỉ có thể duy trì trong chốc lát, lập tức liền muốn càng nhiều.

Hắn bỏ tay nàng ra, mở trung y của nàng nhìn thoáng qua: "Ngày mai bảo trong phủ đưa tới chút thuốc mỡ giảm sưng tiêu ứ."
Tùy Tùy mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ lại đau lên.
"Đêm nay đành phải tạm thời chịu đựng." Hoàn Huyên móc móc ngón tay.
Cảm giác được nàng đột nhiên căng thẳng, trái lại Hoàn Huyên cười nhạt một tiếng, chậm rãi rút tay ra, vén một góc trung y của nàng lên, thong thả ung dung lau tay, liếc nàng một cái: "Ngươi xem Cô là cầm thú sao?"
Cầm thú cũng không như vậy, cầm thú còn biết đói đấy, Tùy Tùy thầm nghĩ, nhưng lời này không thể nói ra.
Mặc kệ Hoàn Huyên có phải cầm thú hay không, hắn cũng muốn ăn cơm.
"Mặc xong xiêm y rồi đến nhà chính dùng bữa."
Tề Vương điện hạ thế mà lại ngồi đối diện dùng bữa cùng nữ nhân nhà nghèo, đây là chuyện vào một tháng trước không thể nào tưởng tượng được.
Một mặt là do hắn có thói quen ở sạch, không thích dùng bữa cùng người khác, cứ miễn được thì miễn, mặt khác là vốn dĩ thân phận Tùy Tùy ngay cả hầu thiện cũng không tới lượt.
Nhưng giữa nam nữ chính là như thế, da thịt thân cận nhiều, liền tự nhiên quen thuộc.
Hoàn Huyên ở trước mặt nàng cũng không còn cả ngày làm ra vẻ tự cao tự đại như lúc mới đầu, thái độ tùy ý thả lỏng hơn rất nhiều.
Tùy Tùy vốn không phải tính cách thận trọng, ngày thường cẩn thận dè dặt đều là giả vờ, cũng không cảm thấy ngồi đối diện Hoàn Huyên ăn uống là vượt quá bổn phận.
Thức ăn của Tề Vương điện hạ tất nhiên tinh mỹ hơn, có thể nói ăn uống tinh tế tỉ mỉ, tư vị chưa chắc ngon hơn thức ăn nàng làm bao nhiêu, nhưng cách bài trí, màu sắc đều lộ ra vẻ sang trọng tinh điêu tế trác*.
(Ji: *Tinh Điêu Tế Trác - 精雕细琢 - chạm khắc tinh xảo)
Điểm tâm được làm đặc biệt xinh xắn, màu sắc hương vị đều đầy đủ.
Nàng sớm đã đói sắp chết rồi, nhưng cũng biết phải đợi Tề Vương nâng đũa trước, dằn lại nóng nảy mà chờ hắn ưu nhã cầm đũa ngọc lên, lập tức không khách khí, liền theo đó cầm đũa lên, gắp một miếng bánh Long Phượng thủy tinh* lên, đưa vào trong miệng.
(Ji: *Bánh Long Phượng thủy tinh - 水晶龙凤糕 - món ăn sáng truyền thống của người Quan Trung, Thiểm Tây với nguyên liệu chính là nếp và chà là đỏ, xếp thành ba hoặc bốn lớp rồi hấp trên nhiệt độ cao.

Hơi dính và ngọt.)
Hoàn Huyên giả vờ cúi đầu ăn canh, dùng dư quang khóe mắt ngó sang nữ thợ săn này, nàng chỉ mải lo ăn điểm tâm của bản thân, hoàn toàn không có ý hầu thiện cho hắn, đôi môi mấp máy, cuối cùng chẳng nói gì cả.
Không bàn đến phong thái dùng bữa của nữ thợ săn này thế nào, may mắn là không khó coi, cũng không chép miệng, cơ hồ không nghe thấy tiếng nhai nuốt, chỉ là ăn cực kỳ nhanh.
Ba khối bánh Long Phượng thủy tinh trên đĩa nhỏ mạ vàng, trong nháy mắt đã vào bụng nàng.
Thực sự ngon thế ư? Hoàn Huyên nghi hoặc, cầm một khối bánh lên cắn một miếng, cũng không biết có phải do nàng ăn quá ngon miệng hay không, nên lây sang khối bánh ngọt kia cũng tựa hồ có hương vị hơn ngày thường.
Hắn phá lệ ăn hai khối bánh mới dừng đũa, vừa nhấc mắt lên, liền thấy nữ thợ săn kia đang nhìn bánh trong dĩa của hắn.
Hắn nhíu mày: "Còn muốn ăn nữa sao?"
Tùy Tùy gật đầu.
Tâm tình của Hoàn Huyên hôm nay không tồi, nói với tiểu nội thị hầu thiện: "Bảo dưới bếp đưa thêm một đĩa tới."
Chỉ chốc lát sau, nội thị bưng bánh tới, Tùy Tùy cũng không khách khí ăn sạch sẽ đĩa bánh thứ hai ngay trước mặt hắn.

Tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của Tề Vương điện hạ, nàng lại ăn thêm một chén nhỏ cháo gạo tẻ lá sen, một chén phô mai sữa hấp, một miếng thịt nai lớn cỡ bàn tay trẻ con, một đĩa bánh hoa hấp, một cái bánh vòng, một đĩa rau cải trắng hầm trong canh gà, một cái chân ngỗng nướng —— ngày thường nàng cũng rất ít khi ăn nhiều như vậy, thật sự là mấy ngày qua tiêu hao quá lớn, buổi sáng nàng luyện võ, buổi tối võ luyện nàng, hiện giờ thật khéo, ngay cả ban ngày đều không tránh khỏi, không ăn nhiều một chút ai có thể chịu được chứ.
Hoàn Huyên há miệng ngạc nhiên, nữ tử có thể ăn như vậy thật sự bình sinh ít thấy.
Lúc ở trong cung Thái Hậu, hắn thường dùng bữa cùng Nguyễn Nguyệt Vi, khi đó hắn 11-12 tuổi, Nguyễn Nguyệt Vi chưa cập kê, ăn cơm tưởng chừng như chỉ mấy hạt gạo, mỗi món ăn nhiều nhất chỉ gắp một đũa nhỏ.
Hắn vốn nghĩ rằng nữ tử ăn uống chỉ chút ít như vậy, cho đến hôm nay mới được tính là mở rộng tầm mắt.
Nghĩ lại một chút, nữ tử quen làm việc chân tay cùng khuê tú thế gia không hề giống nhau, cũng không kỳ lạ, dù sao thì thịt đều lớn ở những chỗ nên lớn, cũng không cần để ý.
Bữa tối này ăn thoải mái đến không ngờ.
Hoàn Huyên ưu nhã lau khóe miệng, để nội thị dọn bàn ăn và mang bàn trà lên.
Dùng bữa chú ý ăn không nói chuyện, khi uống trà không nói chút gì thì có vẻ không thú vị.

Hoàn Huyên nói: "Thường ngày làm gì để tiêu khiển?"
Tùy Tùy nói: "Hồi bẩm điện hạ, dân nữ chỉ đi dạo trong vườn, thỉnh thoảng đến thị phường."
Dừng một chút nói: "Điện hạ, ngày mai dân nữ có thể đến chợ phía Đông không?"
Ánh mắt Hoàn Huyên hơi hơi lóe lên: "Ngày mai ta phải đến Đông Cung, có thể đưa ngươi đi một đoạn."
Tùy Tùy hơi giật mình, ngay sau đó nói: "Thế này không hợp quy củ..."
Nàng không muốn ngồi cùng xe với Tề Vương, vả lại trên đường nhiều người mắt tạp, chỉ sợ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Hoàn Huyên cũng không miễn cưỡng: "Vậy để Phúc bá sắp xếp xe ngựa."
Hắn đặt chén trà xuống: "Ngươi lui xuống đi."
Tùy Tùy hành lễ rồi lui ra ngoài, trở về viện của mình, nàng mới nhớ ra lúc nãy uống trà, Hoàn Huyên nói ngày mai phải đến Đông Cung.
Đến Đông Cung, chắc sẽ gặp được Nguyễn Nguyệt Vi, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau khi nàng thành hôn.
Tối nay Hoàn Huyên hẳn là không có tâm tình lăn lộn rồi.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe thấy tiếng xe ngựa truyền tới từ ngoài tường, là Hoàn Huyên dọn đường hồi phủ.
Tùy Tùy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể ngủ được một giấc an ổn.
......
Hôm sau, Tùy Tùy đến chợ phía Đông dạo một vòng xong, lấy cớ mua son môi, đến cửa hàng son phấn Thường gia một chuyến.
Trong cửa hàng vẫn đông người tấp nập, nàng quen đường lên lầu hai, chủ tiệm giao thuốc tránh thai cho nàng, thần sắc nghiêm nghị nói: "Đại tướng quân phân phó thuộc hạ tra chuyện Tiên Thái Tử hoăng thệ, có lẽ đã có chút manh mối rồi."
Trái tim Tùy Tùy như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, hàn ý thâm nhập vào đáy lòng, nàng không tự chủ được mà run rẩy, trong cổ họng như có khối băng lấp kín, có vô số nghi vấn, nhưng nhất thời cả lời nói cũng nói không ra được.

Năm đó Hoàn Diệp từ Tây Bắc về kinh, nàng trở lại Ngụy Bác, đếm từng ngày chờ hắn đến Hà Sóc, ai ngờ chờ tới lại là tin tức hắn hoăng thệ.
Nguyên nhân cái chết không được công bố với thiên hạ, bên ngoài chỉ nói là đột ngột phát bệnh nặng, nhưng sau đó Hoàng đế liền bí mật xử tử mẫu tử Hiền phi, tiếp đó mẫu tộc Trường Bình Hầu phủ của Hiền phi liên quan đến việc tiết độ sứ Hoài Tây phản loạn, bị chém đầu cùng lưu đày.
Người sáng suốt đều nhìn ra cái chết của Tiên Thái Tử cùng những việc này có liên quan.
Tất cả chứng cứ Tùy Tùy tra được đều hướng tới mẫu tử Hiền phi hạ độc.

Một nội thị hầu thiện của Đông Cung khai cung, bản thân là người của Trường Bình Hầu phủ nhiều năm trước cài vào Đông Cung, để một ngày nào đó hạ độc thủ với trữ quân.
Hắn hạ độc trong canh Thất Bảo*, ngay lúc đó Tấn Vương, Thái Tử Hoàn Dung hiện tại cũng ở đó, nhưng hắn chỉ ăn nửa chén canh, may mắn tránh được một kiếp.
Nhưng Tùy Tùy không tin, nàng luôn cho rằng nguyên nhân cái chết của Hoàn Diệp không đơn giản như vậy, Hoàng đế vội vã xử lý mẫu tử sủng phi, ngoại trừ bên ngoài bọn họ xác thực có lòng phản nghịch, còn vì để giấu diếm cho chủ mưu chân chính.
Nhưng nàng đã tra hơn ba năm, trước sau vẫn không tra được nửa điểm manh mối, kết luận mạch chứng, phương thuốc, khẩu cung của tất cả người biết chuyện ở Đông Cung, hết thảy chứng cứ đều hướng về phía mẫu tử quý phi.
Có đôi khi ngay cả bản thân nàng cũng không phân rõ, nàng khăng khăng tìm một chân tướng như vậy, đến tột cùng là vì chân tướng hay bởi vì không cam tâm.
Không cam tâm với bóng hình tựa gió mát trăng thanh kia, xoay người một cái liền biến mất giữa đất trời.
Bởi vậy nàng mới nhất định phải làm chút gì đó.
Cho đến hôm nay.
Nàng bình ổn tâm trạng, bình tĩnh nói: "Có manh mối gì?"
Chủ tiệm nói: "Hồi bẩm Đại tướng quân, khi Tiên Thái Tử bạo hoăng, Vương lão y của Thượng Dược Cục chạy đến cứu chữa, nhưng đã muộn rồi, độc tính đã xâm nhập vào phủ tạng và mạch máu, dù là Biển Thước* tái thế cũng khó cứu.

Sau đó Vương lão y quan liền cáo lão từ quan, trở về hàm di lộng tôn**, một năm trước đã bệnh chết."
(Ji: *Biển Thước - 扁鹊 - Danh y thời Xuân Thu, Chiến Quốc; mọi người muốn tìm hiểu thì lên Baidu/GG để tìm nhé
**Hàm Di Lộng Tôn - 含饴弄孙 - ngậm kẹo đùa cháu; niềm vui thú của người già)
Tùy Tùy nhíu mày, chuyện này nàng biết.

Nhưng thời điểm mà Vương y quan chết, chuyện kia đã qua hơn hai năm rồi, nhìn thế nào đều không thể là diệt khẩu.
Chủ tiệm nói tiếp: "Việc này vốn dĩ không liên can đến Thượng Dược Cục, Vương lão y quan kia tuổi đã hơn bảy mươi, hai năm sau bệnh chết cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nếu đặt một chuyện khác cùng một chỗ mà xem xét thì có chút cổ quái."
Cũng không biết tên này có phải giả vờ làm thương nhân lâu quá rồi hay không, cách nói chuyện không còn nhanh nhẹn dứt khoát như ở trong quân, luôn nói một nửa giữ lại một nửa, giống như thuyết thư*.
(Ji: Thuyết thư - 说书 - biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ...)
Tùy Tùy nhướng mày: "Chuyện gì?"
Chủ tiệm nói: "Sau khi Tiên Thái Tử hoăng thệ, Hoàng hậu nương nương thương tâm tột cùng, khăng khăng muốn xuất gia để cầu phúc cho nhi tử đã khuất, Thiên Tử vì bà mà xây dựng một ni tự trong hậu cung, cho bà mang tóc tu hành.

Ban đầu rất nhiều cung nhân Đông Cung đều xuất gia tại ni tự này, cầu phúc cho Tiên Thái Tử."
Tùy Tùy gật đầu, nhưng những người này không phải đối tượng trọng điểm truy xét của bọn họ, bởi vì nếu bọn họ biết được gì, thì kết cục không phải là xuất gia, mà là trực tiếp bỏ mạng.

"Có chuyện gì bất thường sao?" Tùy Tùy hỏi.
"Một năm trước, hai cung nhân trong số đó đã bệnh chết." Chủ tiệm nói.
Tùy Tùy lập tức hiểu ra: "Và cách thời điểm của Vương y quan không bao lâu?"
Chủ tiệm khâm phục nói: "Đại tướng quân liệu sự như thần."
Tùy Tùy không để ý tới lời khen của hắn, nói tiếp: "Lúc y quan giúp Thái Tử chẩn trị, cũng là hai cung nhân kia hầu hạ bên cạnh sao?"
Chủ tiệm đáp phải.
Tùy Tùy liền hiểu, nhất định lúc ấy Vương y quan đã nói gì đó, hai cung nhân kia cũng nghe thấy, lại không rõ ý tứ, hai năm sau một người trong đó vô tình nói ra bị người có ý đồ biết được, mới phải chịu diệt khẩu.
Chủ tiệm kia nói tiếp: "Vì thế thuộc hạ liền tiếp tục tra theo đường này, tra được một cung nhân lén lút qua lại với một nội thị của Vạn An cung, nội thị kia hai năm trước được đại xá, xin ân điển xuất cung về quê nhà rồi."
"Người của chúng ta tìm được nàng ta ở Tô Châu, vốn dĩ cũng chỉ là ngựa chết chữa thành ngựa sống*, không ngờ nàng thật sự biết được vài chuyện."
(Ji: *Ngựa chết chữa thành ngựa sống - 死马当作活马医 - có nghĩa là dù biết mọi chuyện là vô vọng nhưng vẫn nuôi một tia hy vọng tích cực cứu chữa.

Thông thường, cũng ám chỉ việc nỗ lực cuối cùng.)
Tùy Tùy bất giác nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay thành những vết thật sâu, nàng cũng không cảm giác đau đớn.
"Nàng ta nói gì?" Nàng chậm rãi nói, cố gắng không để thanh âm run rẩy.
"Nàng nói nghe cung nhân kia nói, lúc ấy Vương y quan bắt mạch cho Tiên Thái Tử, lẩm bẩm một câu Ơ, sao lại không đúng," chủ tiệm kia nói, "Giọng của hắn rất nhẹ cũng không rõ ràng, chỉ có hai người bên cạnh nghe thấy được thôi."
Ánh mắt Tùy Tùy tối sầm lại: "Chỉ có mấy lời này sao?"
Chủ tiệm bất đắc dĩ: "Chỉ có những lời này."
Cái gì không đúng? Không đúng chỗ nào? Bọn họ vẫn không biết gì cả, bởi vậy vừa rồi chủ tiệm mới nói, có lẽ có manh mối, cũng có lẽ một chút manh mối này đến đây bị cắt đứt.
Nhưng mà một câu nói không đầu không đuôi này, đã khiến ít nhất ba người bỏ mạng.
Tùy Tùy suy tư một lát nói: "Tiếp tục tra, tra tất cả người của Thượng Dược Cục, mọi bằng hữu thân thích của Vương y quan, còn có những người hầu lúc trước ở Đông Cung, tình hình gần đây của các quan lại thân thuộc, người của Tấn Vương phủ cùng Tề Vương phủ."
Tấn Vương chính là đương kim Thái Tử.
Chủ tiệm kinh ngạc nhướng mày: "Tề Vương cũng tra sao?"
Tùy Tùy gật đầu: "Đều tra."
Sau khi chuyện xảy ra, bọn họ đã tra xét Tề Vương từ trong ra ngoài một lần, nhưng khi đó ở trong triều hắn thế đơn lực cô, cho dù có lòng cũng không có cách nào trù tính chuyện lớn như vậy.
Phàm là chuyện đều có thể có vạn nhất.
Chủ tiệm cau mày nói: "Gióng trống khua chiêng tra xét như thế, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng."
Tùy Tùy cười nói: "Vốn dĩ ta cũng tính để ngươi lộ ra chút tin tức, có người ngủ không yên, nhất định sẽ làm chút gì đó."
Chủ tiệm lập tức hiểu được, đây là muốn dụ rắn ra khỏi hang.
Đã cách ba năm, có chứng cứ gì cũng gần như bị chôn vùi, nếu người kia thiếu kiên nhẫn làm chút gì đó, bọn họ càng dễ dàng phát hiện manh mối.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Hắn hành lễ nói.
Tùy Tùy gật đầu, từ biệt chủ tiệm, bỏ hộp thuốc cùng hộp son vào tay áo, đi xuống lầu..


Đọc truyện chữ Full