DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
Chương 55: 55: Ta Phải Tìm Nàng Trở Về


Cánh cửa mở sầm "cạch" một tiếng, trục cửa kêu "Kẽo kẹt", như tiếng r3n rỉ đau thương.

Màn che trong phòng rủ xuống, đã vậy còn không có tiếng động, tuy đang vào hạ oi bức, gạch vàng dưới chân lại toát lên sự lạnh lẽo nhỏ nhoi.

Ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ trời xuyên qua cửa sổ lưới chiếu lên trước giường, những hạt bụi nhỏ lơ lửng giữa quầng sáng.

Mọi thứ ở nơi đây không khác mấy so với trong trí nhớ hắn, vẫn giống như buổi sáng sớm mà hắn rời đi hơn một năm trước.

"Lộc Tùy Tùy.

" Hắn hướng về màn che gọi một tiếng, trong tiếng khàn mang một chút run rẩy khó mà phát hiện.


Không ai đáp lại.

Hắn gạt từng tầng màn che, màu xanh thẫm, màu hoa anh đào nhạt, màu đỏ cam của ráng chiều, họa tiết nhánh cây hải đường, hoa văn hải đường thêu hình tròn! Tựa như vượt qua núi non nước trùng trùng, bên cạnh hắn là một kỉ án họa tiết hoa văn hải đường, tủ đồ hoa văn hải đường, bàn trang điểm hoa văn hải đường, gương đồng, hộp tráp, bình hoa! Cuối cùng hắn đi đến trước tấm bình phong vẽ cây hoa hải đường, hải đường trong viện tử đã sớm héo rụng, còn hoa hải đường trước giường vĩnh viễn sẽ không héo tàn, dù là ngày hạ oi bức hay trời đông giá rét, chỉ cần nàng mở mắt ra sẽ nhìn thấy.

Nàng có tâm tình thế nào đối với căn phòng, cả một viện hoa hải đường này? Còn sẽ có tâm tình thế nào khi mặc lên xiêm y trang sức mà nữ nhân khác thích, giả dạng thành dáng vẻ của một nữ nhân khác, trở thành cái bóng của người khác?
Tận đáy lòng hắn vẫn luôn biết, chỉ là bởi vì nàng nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng nói một câu oán hận, cho nên hắn liền yên tâm xem nàng như thế thân giả mạo, thậm chí cảm thấy những thứ đó đối với nàng mà nói cũng đủ tốt rồi.

Trái tim Hoàn Huyên chợt thắt lại, hắn đột nhiên đẩy ngã bức bình phong hải đường, khung gỗ tử đàn nứt toạc, ngọc lưu ly vỡ tan, hắn đạp lên mảnh vỡ lưu ly đầy đất đến trước giường.

Hắn kéo mở màn trướng bằng gấm dệt màu san hô, vén tấm màn hoa văn hải đường màu bạc mỏng nhẹ.

Trên chiếc chiếu bằng ngà voi khắc họa tiết hải đường là một chiếc giường được phủ bởi một lớp khăn trải giường làm từ lụa nước Thục thêu hoa hải đường, bên gối còn có một hộp gỗ đàn hương màu đen khắc hoa hải đường mạ vàng bạc.

Ngay cả bàn cờ bên giường, hộp cờ đều khảm ngọc trai hoa hải đường.

"Tùy Tùy, Lộc Tùy Tùy! " Hoàn Huyên xoay người, tìm giữa hằng hà sa số hải đường trong căn phòng, hắn mở tất cả tủ đồ rương hòm, lật tung những xiêm y màu hồng nhạt rồi xanh nhạt cả tím nhạt thêu hoa hải đường, phảng phất những nơi đó có thể là nơi mà Lộc Tùy Tùy trốn đi.

Hắn tìm khắp phòng ngủ, lại đến tìm trong dục đường, sương phòng, nơi nào cũng đều không có Lộc Tùy Tùy của hắn, chỉ có hoa hải đường cùng họa tiết hải đường tràn ngập không gian, mỗi một đóa đều như cười cợt trào phúng, liên kết thành mạng lưới dày đặc, hắn bị quấn chặt bên trong, siết đến mức hắn gần như ngạt thở.

Cao Mại đuổi theo tiến vào, thất tha thất thểu đứng phía sau hắn, nhìn hắn thất hồn lạc phách mà tìm kiếm, lau nước mắt khuyên nhủ: "Điện hạ nén bi thương, Lộc cô nương đã đi từ tháng tám năm ngoái, sắp được một năm rồi! "
Hoàn Huyên tựa hồ như không nghe thấy, trong đầu hắn là một mảng hư không trắng xóa, chỉ còn lại một ý niệm —— Tùy Tùy của hắn không thấy nữa, hắn muốn tìm nàng trở về.

Tiếng ve sầu vang lên giữa những tán cây ngoài sân, hắn bỗng nhớ đến tiết đầu thu nóng bức khi đó.


Một ngày đầu thu oi ả năm đó, bọn họ dọn đến ban công của nhà thuỷ tạ sau vườn, cho nên nàng không ở Tê Hà quán cũng là chuyện đương nhiên.

Có lẽ nàng đã sớm bực kia cả một viện tử đầy hoa hải đường, cho nên dọn đến vườn ở, nhất định là thế.

Hoàn Huyên chạy ra sau vườn, trong lòng bỗng có một niềm hy vọng thật lớn, gần như khiến lồ ng ngực của hắn nổ tung.

Trong vườn đã có cảnh sắc đầu thu, trên mặt hồ yên tĩnh chỉ còn lại có mấy thân cây sen tàn, đôi lúc có cá trong hồ lượn qua, gợn lên một vòng sóng, bên trong Phong Đình thuỷ tạ không có một bóng người, trên ban công bao phủ bởi đầy lá rụng.

Bọn họ từng ở nơi đây đánh cờ, cùng nằm song song nhìn ngắm ngân hà, thuyền hoa du hồ bị mắc cạn bên án, bức họa sơn mài phía trên có chút bong tróc ra từng mảng, nhưng vẫn còn có thể phân biệt được hình vẽ hải đường, hai mắt Hoàn Huyên như bị thiêu đốt.

Hắn tìm kiếm khắp nơi trong vườn, rừng trúc, thao trường, triền núi, đâu đâu cũng không có bóng dáng của Lộc Tùy Tùy.

Trở về trước cửa Đường Lê viện, mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà từ trên nóc nhà hắt xuống, chiếu sáng từng đóa hải đường tinh xảo trên mái ngói hiên nhà.

Hoàn Huyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển sơn nền đen vàng trên cửa, ba chữ "Đường Lê viện" chính tay hắn viết khiêu vũ trong hoàng hôn, phảng phất như đang nháy mắt với hắn, hắn nhớ tiểu viện tử này vốn tên là Tê Hà quán, thấp thoáng ở nơi sâu trong rừng sương rực rỡ lộng lẫy, có một nữ tử tựa như tia sáng minh diễm động lòng người.


Hắn gỡ tấm biển xuống đập xuống đất.

Cao ma ma lê bước chân nặng nề chậm rãi tiến lên trước, nghẹn ngào nói: "Điện hạ, Lộc cô nương đi thật rồi! ! "
Bà vừa nói, vừa run run rẩy rẩy lấy ra một vật từ trong tay áo, là một trâm ngọc, bị cháy thành hai đoạn.

"Cô nương bị kẻ xấu trói đi, táng thân trong đám cháy, đây là thứ duy nhất trên người nàng không bị thiêu hủy! "
Hoàn Huyên cúi đầu, nhìn chiếc trâm đó, trên đầu trâm bị đốt cháy rõ ràng là một đóa hoa hải đường, đóa hoa đó cũng như đang cười cợt, nhìn hắn đầy mỉa mai.

Hắn cũng cảm thấy bản thân thật buồn cười, không nhịn được cười phá lên.

.


Đọc truyện chữ Full