DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc
Chương 29: 29: Ghen


Kiều Hiểu Tinh Không biết Ngôn Tử Kỳ lên cơn gì nữa, đã gần một tuần rồi anh không thèm liên lạc với cô.

Thật ra cô cũng chẳng quan tâm lắm đâu, cô cho rằng Ngôn Tử Kỳ đã chán cô rồi nên mới lạnh nhạt như thế.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tuy có hơi tiếc bạn giường chất lượng như Ngôn Tử Kỳ một chút, nhưng chung quy không phải là không tốt.

Ai về nhà người đấy, ai trở về cuộc sống của người đấy, không cần phải liên quan gì tới nhau nữa.
Thanh niên hiện đại, hảo tụ hảo tán!
Thế nhưng, đã là con người khi muốn kết thúc bất kì mối quan hệ nào đi chăng nữa thì cũng cần phải nói cho nhau một tiếng, không thể cứ im lặng một cách mập mờ như thế được.

Hiện giờ là buổi chiều, thư viện tuy rằng không đông đúc như buổi tối, nhưng cũng không thiếu sinh viên vác sách vở đến tự học, có người cắm cúi đọc sách làm bài tập, có người đứng trước giá sách chọn lựa.
Thư viện là nơi sinh viên thường xuyên lui tới, nhưng với một học tra như Kiều Hiểu Tinh thì đây là lần đầu tiên xuất hiện, tất nhiên không tránh khỏi việc thu hút rất nhiều ánh mắt thèm thuồng cùng đố kị.

Kiều Hiểu Tinh sau một hồi dáo dác ngó nghiêng cuối cùng cũng xác định được mục tiêu, cô đi vài bước ngồi xuống trước mặt một người đàn ông đeo kính gọng vàng, điệu bộ nghiêm túc khác hẳn ngày thường: “Ngôn tiên sinh, à không, thầy Ngôn, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện tử tế với nhau một chút.”
Ngôn Tử Kỳ vẫn chăm chú đọc sách, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không thèm cho cô: “Tôi đang bận, em có thể để tôi một mình không? Nếu còn muốn ngồi đây thì trật tự.”
Im lặng chơi điện thoại một lúc, Kiều Hiểu Tinh rút cục không thể chịu được sự nhàm chán này nữa.

Thư viện sinh ra không phải nơi dành cho cô, quá nhạt nhẽo quá vô vị!
Kiều Hiểu Tinh đảo mắt nhìn xung quanh, thấy cơ thể cao lớn của Ngôn Tử Kỳ đã giúp cô che chắn rất nhiều ánh mắt, nhân cơ hội này sờ lên đùi anh.
Ngôn Tử Kỳ vươn tay giữ chặt tay cô, thư viện có nhiều người qua lại nên anh không dám dùng sức, sợ sẽ đánh động đến đám đông.

Kiều Hiểu Tinh mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của anh, ngón tay dài tiếp tục vuốt ve sờ mó hướng lên trên.


Quả nhiên không ngoài dự kiến của cô, Ngôn Tử Kỳ không nhịn được nữa, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi phòng đọc, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sách vở xếp kín trên các giá, kéo tay cô đến góc sâu nhất trong thư viện.
“Nói đi, em tìm tôi có chuyện gì?”
Kiều Hiểu Tinh ôm thắt lưng anh, cười quyến rũ: “Một tuần qua Ngôn tiên sinh không tìm tôi, hết hứng rồi phải không?” Nói xong lại nhón chân xích lại gần, dựa đầu vào ngực anh.

“Anh lạnh nhạt như vậy làm tôi có chút trống vắng nha.”
Ngôn Tử Kỳ không trả lời, nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Kiều Hiểu Tinh thoắt cái nắm lấy cằm Ngôn Tử Kỳ, kiễng chân ôm cổ anh, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên hôn anh.
Ngôn Tử Kỳ rất nhanh đã phục hồi tinh thần, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, cuối cùng vẫn không chống lại được sức hấp dẫn mê người.

Một tay anh ôm eo cô, một tay giữ sau gáy cô để có thể đẩy đầu lưỡi vào sâu hơn.
Nữ sinh bị người đàn ông cuồng nhiệt ôm hôn, thân thể đè lên giá sách cũ, làm phát ra một tiếng “kẹt” nặng nề.
Đến khi Ngôn Tử Kỳ buông môi cô ra, Kiều Hiểu Tinh sớm đã hít thở không thông phải dựa vào lòng anh, mà anh vì nụ hôn vừa rồi lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Ánh mắt nóng bỏng của anh rơi xuống đôi môi đỏ mọng hơi sưng của cô, anh đột nhiên hỏi: “Muốn làm ngay bây giờ à?”
Kiều Hiểu Tinh ngúng nguẩy làm nũng: “Về nhà anh được không? Ở đây đông người.”
“Đông người không phải càng kích thích bản tính dâm đãng của em sao? Em với tôi ngoài hai chữ vụng trộm ra thì còn từ nào thích hợp hơn?”
Người đàn ông không cho cô cơ hội từ chối, đè cô lên giá sách, cúi đầu cắn lên vành tai cô rồi di chuyển môi hôn xuống cái cổ trắng ngần.

Anh dùng răng nanh vừa day vừa cắn, lưu lại trên cổ cô một dấu hôn chói mắt.
Một bên dây váy bị trượt xuống lộ ra non nửa bầu ngực mềm mại, Ngôn Tử Kỳ vừa liếc mắt một cái đã thấy thân dưới bừng bừng khí huyết.
Anh lập tức luồn tay bào trong áo nắn bóp ngực Kiều Hiểu Tinh qua lớp áo lót.


Hôm nay cô mặc áo lót bằng lụa rất đẹp, hoa văn trên viền áo thêu hình hoa, sờ vào vừa mát lạnh vừa trơn trượt.
“Ngôn Tử Kỳ.” Người Kiều Hiểu Tinh bắt đầu nóng ran như bị lửa thiêu đốt, hơi thở dồn dập gấp gáp, cô chống hai tay lên ngực anh, siết chặt vải áo sơ mi.
“Trước kia em luôn cung cung kính kính gọi tôi là Ngôn tiên sinh, bây giờ lại dám gọi hẳn họ tên tôi rồi sao?”
“Ngôn tiên sinh~ Thầy Ngôn~ Ba ba~ Anh đẹp trai~” Môi đỏ khẽ mở, hàng loạt cách xưng hô liên tiếp thốt ra.
“Em kêu như thế là sợ người xung quanh không biết chúng ta đang làm ở thư viện sao?” Ngôn Tử Kỳ vòng tay ra sau lưng cô tìm móc cài áo lót để cởi ra, nhưng vì đang ép sát cô vào giá sách nên hơi khó tháo.

Anh mất kiên nhẫn, trực tiếp kéo áo ngực cô lên tận cổ, bàn tay to lớn dễ dàng cầm lấy bầu ngực đầy đặn của cô nhào nặn, sau đó lại cúi đầu dùng đôi môi nóng bỏng ngậm bên còn lại.
“Em có thích tôi liếm mút như thế này không?” Tiếng nói khàn khàn phát ra giữa hai bầu ngực căng tràn.
“Ưm… cả bên kia nữa…” Kiều Hiểu Tinh khó nhịn ưỡn người lên, tay luồn vào tóc anh ghì chặt xuống.
“Dâm đãng.” Anh cắn mạnh một cái làm cô rên khẽ, làn da trắng nõn trước ngực lập tức xuất hiện một dấu răng đỏ hồng.
Người phụ nữ bị xoa bóp hôn liếm không ngừng thở hổn hển, duỗi tay muốn kéo khoá quần âu của người đàn ông xuống.

Bàn tay nhỏ nhắn bị người đàn ông bắt lại rồi cố định ở trên đầu, không cho phép cô lộn xộn.
“Đừng nóng vội, tôi sẽ thoả mãn em.” Một bàn tay tốc váy dài lên chậm rãi sờ soạng bắp đùi giữa hai chân, thẳng một đường đến nơi riêng tư.
Ngôn Tử Kỳ phát hiện Kiều Hiểu Tinh không mặc quần lót thì thích thú cười nói: “Tiểu hồ ly dâm đãng, em càng ngày càng to gan, dám không mặc quần lót đến chỗ đông người.” Khe huyệt trơn bóng đã chảy nước ướt đẫm, anh dễ dàng đút hai ngón tay vào rồi lại rút ra, bắt đầu khơi lên ham muốn trong cô.
“Người ta có ý định câu dẫn anh nên mới không mặc đó.” Kiều Hiểu Tinh dựa cả cơ thể vào người anh, chân hơi kiễng lên để tay anh hoạt động dễ dàng trong cơ thể cô.
Những đốt ngón tay thon dài thâm nhập, mất hút rồi lại xuất hiện ngoài không khí, chậm rãi nghiền nát hoa huyệt ướt át mềm mại.
Trong một góc sâu kín của thư viện, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở dốc tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Trên giường thằng nhóc đó em có dâm đãng thế này không?” Không đợi Kiều Hiểu Tinh trả lời, Ngôn Tử Kỳ đã nhét thêm một ngón tay, ba ngón tay đồng loạt thọc vào rút ra, âm đế cũng được ngón cái xoa nắn chăm sóc nhiệt tình.

“Ưm… ai cơ?”
“Thằng nhóc đó cũng phải cao 1 mét 9, cao hơn cả tôi, nó chơi em sướng lắm đúng không?”
Kiều Hiểu Tinh như bừng tỉnh, hoá ra người đàn ông này tránh mặt cô là vì ghen nha.

Đang giữa cuộc vui, cô cũng không muốn bóc mẽ làm anh mất hứng, không bằng cho anh ăn ít đường.
“Tôi chỉ thích anh thôi.”
Ngôn Tử Kỳ nghe cô nói mấy chữ “chỉ thích anh” vô cùng rõ ràng.
“Thích tôi hay thích tiểu huynh đệ của tôi?”
“Cả hai.”
“Thích tôi? Em có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là thuận miệng nói để tăng thêm tình thú thôi mà.”
Ngôn Tử Kỳ nghe vậy thì hơi giận dỗi, ngón tay bất ngờ cong gập lên chọc vào điểm mẫn cảm, làm cho hoa huyệt tuôn ra mật ngọt lênh láng chảy dọc theo bắp đùi, rơi tí tách trên nền nhà.
Kiều Hiểu Tinh rất nhanh đã cao trào.
Thấy đũng quần của mình đã phồng lên thành một bọc, Ngôn Tử Kỳ cầm tay Kiều Hiểu Tinh ấn vào, cố ý nói: “Nó cương cứng rồi đấy, em hài lòng chưa?”
“Hài lòng.” Kiều Hiểu Tinh bị khơi dậy dục vọng lại chưa được thỏa mãn, không biết xấu hổ uốn éo trong lòng anh.

“Ngôn tiên sinh, mau dùng thứ cương cứng đó đâm vào tiểu huyệt của tôi đi.”
“Tôi thoả mãn em xong rồi, còn tôi không có hứng.”
Kiều Hiểu Tinh: “???”
Giận à? Hay là ghen?
“Anh xác định sẽ nhẫn nhịn được mà ra khỏi đây sao?”
“Em đừng đề cao bản thân mình quá, không phải mỗi mình em có tiểu huyệt.”
Cái lí thuyết ngu ngốc gì thế???????
Người đàn ông này đúng là đang giận dỗi thật rồi.

Ha ha ha!

“Được thôi, dù sao cũng không phải mỗi mình anh có gậy thịt.

Tôi đi tìm Kiều Khải Lâm cao 1 mét 92 bảo cậu ta chơi tôi, nhớ nhé, 1 mét 92 chứ không phải 1 mét 9 đâu, thưa tiên sinh 1 mét 88.”
“Kiều! Hiểu! Tinh!” Ngôn Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi ấn cô úp mặt vào kệ sách, nhanh chóng kéo khoá quần, giải phóng vật nam tính sưng to đến dọa người.

“Không được tìm người khác, nếu không tôi sẽ chơi em đến chết.”
“Tôi chỉ muốn nằm dưới thân anh thôi.”
“Lẳng lơ chưa kìa! Nếu thằng nhóc đó biết người trong lòng nó đang ngậm côn thịt của đàn ông, liệu nó có khóc tu tu không.” Anh nói rồi ưỡn hông thọc vào thật mạnh, quy đầu chọc đến tận nơi sâu nhất làm Kiều Hiểu Tinh “A” lên một tiếng.
Kiều Hiểu Tinh đứng chống tay vào giá sách, một bàn tay Ngôn Tử Kỳ đan chặt vào tay cô, một tay xoa nắn bờ mông mềm mại của cô, vật thô dài ra ra vào vào giữa hai chân cô với tần suất kinh người.
Tay cô vịn vào giá sách, không tránh khỏi làm rơi vài quyển sách xuống đất, bên tai cô là tiếng thở gấp gáp nặng nề của anh.

Tốc độ của Ngôn Tử Kỳ đâm vào càng ngày càng nhanh, lúc bắn ra, anh ghé sát tai cô khe khẽ nỉ non.

“Nhớ em.”
Kiều Hiểu Tinh bị hai chữ này làm cho rùng mình, cùng lúc cao trào.

Tiếng hét của cô ngay lập tức bị đôi môi của anh nuốt lấy.
Hai đầu gối của cô dường như nhũn ra, cả người ngã vào lồng ngực anh thở dốc.
Ngôn Tử Kỳ ôm chặt cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên hõm vai của cô, thấp giọng nói: “Mấy ngày qua nghẹn chết tôi rồi, tôi vẫn chưa thoả mãn đâu.

Em muốn làm tiếp không?”
“Muốn.”
Hai người lén lút một trước một sau rời khỏi thư viện.
Rất nhanh sau đó, tại một góc tối tăm trong hầm gửi xe, đằng sau lớp cửa kính xe ô tô lại vang lên tiếng hít thở ái muội.


Đọc truyện chữ Full