DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
Chương 88: Chương 88


Nghe người đàn ông nói vậy, Diệp Sở An chớp chớp đôi mắt tinh anh nhìn hắn, vẻ mặt hững hờ dường như không tin vào những lời Tư Cảnh Vực vừa nói.
Nhìn ánh mắt không chịu nhượng bộ của thằng bé, Tư Cảnh Vực bất giác cong môi bật cười.

Hắn nhướng mày tỏ vẻ kiêu khích, giọng nói cứng nhắc thoát ra khỏi cuống họng.
“Sao nào! Có ý gì đây?”
Diệp Sở An trề môi, dời ánh nhìn khỏi đôi mắt phượng của người đàn ông, sau đó từ trong balo lấy ra chiếc điện thoại.

Vào weibo quả thật tin tức Cố gia huỷ hôn với nhà họ Tư nổi đầu bản tin, trở thành tin tức hot search nhất trong bài.

Nghe tin hai gia tộc lớn huỷ hôn ước liên minh làm cho các nhà báo tốn không ít giấy bút để lên bài đăng.

Phóng viên đưa tin từ sáng sớm đã vây quanh hai bên gia đình để thu thập thêm thông tin, nhưng bọn họ chưa kịp quay hình đã bị Tư Cảnh Vực sai người đến xử lý hiện trường hỗn loạn này.

Tuy phóng viên không thu thập thêm bất kỳ thông tin nào, nhưng nhiều nghi vấn từ phía cư dân mạng được đặt ra, từ đó tin tức này càng thêm hot hơn.
Diệp Sở An đọc vô số bình luận mà cư dân mạng để lại dưới bài viết.

Ánh mắt vô tình dừng lại phần bình luận có nhiều lượt thả react nhất.

“Cố tiểu thư thật sự không yêu đại thiếu gia nhà họ Tư, cô ấy cũng có quyền được yêu người đàn ông khác.

Mọi người đừng nên làm quá vấn đề làm gì, không yêu nhau thì buông tay, tội gì phải ràng buộc nhau chỉ vì mối liên hôn gia tộc.”
Bấy giờ Diệp Sở An mới hiểu ra một phần đầu đuôi câu chuyện.

Trong thời gian mười bốn ngày qua, Tư Cảnh Vực không trực tiếp đưa ra yêu cầu từ hôn luôn, mà là giúp vị tiểu thư nhà Cố gia hiểu được cảm giác rung động là như thế nào, và đặc biệt hơn còn giúp cô gái đó tìm được người gánh vác nửa đời sau này.
Diệp Sở An buông điện thoại xuống, cảm nhận được ánh mắt đắc ý của ai kia từ đầu đến cuối dán lên người mình.

Thằng bé có chút gượng gạo vì đã coi thường người đàn ông, vầng trán toát mồ hôi lạnh.

Song Diệp Sở An vẫn giữ vững sắc mặt bình tĩnh, nghiêm giọng nói.
“Hừ, coi như chú qua cửa ải lần đầu đi! Chặng đường phía sau còn dài, liệu mà hành động cẩn thận, sai một li là có người khác đến cướp mẹ cháu khỏi tay chú đó!”
“Nghiêm trọng vậy sao? Cảm ơn nhóc đã nhắc nhở chú! Yên tâm, chú không làm cháu thất vọng đâu! Chuẩn bị tinh thần gọi chú một tiếng “Baba” đi!”
Nói xong, Tư Cảnh Vực cười như không cười mà nhìn thằng bé một cái, sau đó đóng sầm cảnh cửa lại.
“Còn lâu cháu mới gọi chú là “Baba”!”
Diệp Sở An từ bé vốn đã có tính nết kiêu căng, bây giờ bị người đàn ông trước mặt đùa cợt chế giễu, trong lòng buồn bực trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc thắng của hắn, thằng bé chỉ biết cố nuốt cục tức xuống bụng.


Trước khi Tư Cảnh Vực quay lưng rời đi, Diệp Sở An nhanh chóng bày bộ mặt quỷ như đang muốn chọc tức lại hắn ta.
Giờ phút này Tư Cảnh Vực không còn hứng thú trêu chọc thằng bé nữa, hắn quay người nhìn bóng dáng của Diệp Noãn đang dần tiến lại gần, thuận tay mở cửa xe mời cô vào.
Diệp Noãn không để ý đến con trai mình hiện đang ngồi đâu, cô ngay lập tức khom lưng thấp xuống mà ngồi lên xe ghế lái phụ.
“Mẹ, con muốn ngồi chỗ đó!”
Lúc này Diệp Noãn ngoảnh mặt lại, thấy con trai mình bày bộ mặt tủi thân ngồi hàng ghế sau.
“Hàng ghế phía sau trống trải quá, ngồi không cảm thấy êm! Hay là mẹ xuống dưới này ngồi cùng con đi.”
Tư Cảnh Vực ngồi xuống ghế lái chính, lập tức ấn nút khóa toàn bộ cửa xe vào.

Hắn đưa mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, nhếch môi cười với Diệp Sở An.
“Nhóc con ngồi im đó! Trên này không phận sự đến cháu, đừng nên để tâm đến làm gì!”
Không để cho Diệp Sở An bất mãn lên tiếng, người đàn ông ngay lập tức khởi động xe, di chuyển vô lăng vài vòng sau đó nhấn ga, bánh xe dần lăn,, sau đó chạy một mạch đến đường cao tốc, rẽ vào đường một chiều.
Diệp Sở An không dám làm loạn trên xe, thằng bé ngoan ngoãn ngồi dựa bên cửa xe, mắt nhìn xuyên qua lớp kính chắn, cảnh vật ven đường vụt qua tầm mắt.
Xe chạy chưa đến bốn mươi phút đã dừng lại một toàn nhà trắng sừng sững giữa bãi biển, xung quanh có một vài cây cối xanh um tùm, còn có loài hoa mà Diệp Noãn yêu thích.

Đêm qua trước khi về, Tư Cảnh Vực có nhắc đến một nơi khiến cô thích thú hơn là đến khu biệt thự phía ngoại ô mà hắn đã dẫn cô về.

Ban đầu Diệp Noãn không tin lời của hắn cho lắm, căn bản hắn thực chất chưa am hiểu về nếp sống thường ngày cũng như sở thích cá nhân của cô.


Nhưng giờ đây Diệp Noãn có cái nhìn khác về người đàn ông này.

Hắn ta không chỉ biết nếp sống sinh hoạt của cô, còn biết cô thích đi tắm biển, đặc biệt cô không thích ở nơi đông người.
Vừa hay Tư Cảnh Vực mua lại một căn biệt thự nằm ở phía gần bãi biển, nằm ở vị trí địa lý cách khá xa khách du lịch trong và ngoài nước đến.

Hầu như ở đây lúc nào cũng vắng vẻ, cho nên địa điểm này rất thích hợp để cho Diệp Noãn vui chơi vài ngày.
Nhìn thấy biển trước mắt, trong lòng Diệp Noãn phấn khích vô cùng, ánh mắt háo hức nhìn về phía xa nơi sóng biển vỗ vào bờ.

Cô không chờ đợi được nữa, liền mở cửa xe bước xuống.

Diệp Noãn cúi người xuống tháo giày ra, để chân trần tiếp xúc với mặt cát mịn màng, tâm trạng hưng phấn đến nỗi quên mất hai người đang ở trong xe, trực tiếp chạy về phía sóng biển đang dâng triều vỗ vào bờ.
Tư Cảnh Vực nhìn dáng vẻ hiện tại của cô không nhịn được mà cười thầm trong lòng, lắc đầu ngán ngẩm, khẽ lẩm bẩm trong cuống họng.
“Hai mươi lăm tuổi cứ như là đứa trẻ lên năm không bằng!”
Lời vừa nói ra liền bị giọng nói ảm đạm phía sau vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ trong lòng hắn.
“Rõ ràng sợ da rám nắng mà lại thích thú đi tắm biển.

Đúng là sở thích của phụ nữ khó hiểu thật!”
Tư Cảnh Vực đưa mắt nhìn hình ảnh chán chường phản chiếu lên gương chiếu hậu, chỉ biết cười trừ một cái, sau đó lên tiếng.
“Nhóc cũng cảm thấy phụ nữ khó hiểu sao?”

Diệp Sở An không trực tiếp trả lời câu nghi vấn của người đàn ông, trực tiếp hỏi vặn lại hắn.
“Có bao nhiêu chỗ đẹp chú không đưa mẹ con cháu đi, sao cứ phải nhất thiết đến đây làm gì? Chẳng có gì thú vị hết! Nhạt nhẽo!”
“Vì mẹ nhóc thích!”
Câu trả lời vừa ngắn gọn nhưng lại xúc tích, dễ hiểu khiến cho Diệp Sở An cảm thấy ở đây mình không được đón chào cho lắm, hậm hực nói:
“Chú có thể nghĩ thông suốt hơn được không? Mẹ cháu vốn đã không đến biển gần mười năm nay rồi, không đi thêm vài năm nữa cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ của mẹ cháu đâu.

Thay vì đưa bạn gái đến biển mà không chuẩn bị kem chống nắng thì chi bằng chú đưa người ta đến trung tâm mua sắm để giải trí, hoặc đưa đến khu vui chơi để xả stress có phải tốt hơn không? Vừa giảm bớt gánh nặng sau một tuần làm việc mệt nhọc, vừa giúp phụ nữ tăng cường độ cười, có như vậy họ vừa đẹp dáng vừa giảm nếp nhăn trên mặt.
Bị thằng bé truyền đạt kinh nghiệm, Tư Cảnh Vực ngạc nhiên trừng mắt lớn nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Diệp Sở An.

Khoé môi khẽ giật vài cái, hắng giọng để giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng lúc này.
“Khụ, sao nhóc am hiểu vậy?”
Diệp Sở An không để tâm đến biểu cảm trên mặt của người đàn ông, thật thà trả lời lại.
“Cháu đã đọc trên mạng, tên chủ đề là “Một trăm cách nghệ thuật chinh phục nữ giới”.

Chú lần đầu hẹn hò có phải không? Vậy chú lên website tìm kiếm về cách hẹn hò gây ấn tượng tốt cho nữ giới đi.

Cháu đảm bảo chú sẽ học hỏi được rất nhiều điều từ trang mạng đó.”
Tư Cảnh Vực chỉ cười trừ một cái, mở cửa bước xuống xe, giúp Diệp Sở An mở cửa xe ra, sau đó buộc miệng hỏi một câu khiến cho thằng bé mặt đỏ bừng như cua luộc.
“Chú hỏi nhỏ này, có phải cháu đã phải lòng con gái nhà người ta mất rồi không?”


Đọc truyện chữ Full