DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
Chương 94

Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Ân Ân và Cận Bạch Trạch cùng đến nhà ăn, xếp hàng chọn cơm. “Em mua chè đậu xanh, anh có lấy không?” Cô hỏi Cận Bạch Trạch.

“Không đâu, anh không thích đồ ăn từ đậu.” Cận Bạch Trạch nói: “Anh đi tìm chỗ.”

“Được.”

Ân Ân xếp hàng mua chè đậu xanh, nhìn thấy Lưu Văn Anh và mấy nam sinh vừa nói vừa cười đi vào nhà ăn.

Nghe nói anh tham gia vào đội nghi thức, chiều nào cũng huấn luyện tư thế quân đội trong sân thể dục.

Ân Ân thường xuyên nhìn thấy chàng trai ngụy trang, làn da cũng phơi đen hơn, cơ thể càng thẳng tắp, cả người toát ra sự hoang dã mạnh mẽ.

Lúc đầu anh cũng tới xếp hàng mua chè đậu xanh, đã lấy phiếu ăn ra. Nhưng không biết vì sao sau khi nhìn thấy Ân Ân thì vo tròn, cứng nhắc đi qua cửa sổ bên kia.

Ân Ân:...

Cô biết thời gian này Lưu Văn Anh không để ý tới mình, có lẽ bởi vì cô và Cận Bạch Trạch đã ở bên nhau.

Nhưng cô không ngờ là, bởi vì Cận Bạch Trạch mà mất đi người bạn thân thiết mười năm Lưu Văn Anh này.

Dù sao trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cô dứt khoát mua thêm một phần chè đậu xanh, lúc đi qua bên cạnh Lưu Văn Anh, không thay đổi sắc mặt đưa chè đậu xanh vào tay anh, sau đó rời đi.

Lưu Văn Anh lại đưa chè đậu xanh cho một chàng trai khác bên cạnh. “Cậu không ăn à?”

“Ừm, bây giờ không thích ăn.”

Nam sinh kia cười hì hì cầm lấy chè đậu xanh, cắm ống hút ăn như gió. Lưu Văn Anh dùng ánh mắt trả thù liếc qua Ân Ân.

Cô ngồi xuống bên cạnh Cận Bạch Trạch, giống như không thấy được chuyện vừa xảy ra, bên ngoài không bộc lộ cảm xúc.

Cô gái này là như vậy, vẻ ngoài ngơ ngác, Lưu Văn Anh biết trong lòng của cô vô cùng nhạy cảm và sâu sắc.

Anh muốn đâm cô, muốn làm cho cô khổ sở, đau lòng.

Những hành động này... sẽ tạo cảm giác tồn tại của anh ở trong lòng cô.

Vào thời tiểu học, Lưu Văn Anh luôn lên lớp trễ, bởi vì buổi sáng mùa hè nào cũng đi đến cửa hàng bán đồ ăn sáng bên ngoài cổng trường, xếp hàng mua chè đậu xanh ướp lạnh, mình một phần, mang cho Ân Ân một phần.

Lúc ấy anh cũng rất phách lối, không quan tâm lớp Ân Ân đang học hay không, không quan tâm có giáo viên hay không, trắng trợn đi vào đặt chè đậu xanh lên trên bàn cô, sau đó hào phóng rời đi.

Cho nên lúc ấy không có nam sinh nào dám thích Ân Ân, bởi vì Lưu Văn Anh dùng hành động chiều chuộng trắng trợn như vậy, đưa cô vào trong địa bàn gió thổi không lọt của mình, làm cho người khác không dám tranh giành.

Nhưng anh lại không khống chế được trái tim của cô.

Cô và tất cả nữ sinh giống nhau, đã thích chàng trai hot boy như ánh mặt trời Cận Bạch Trạch, là bắt đầu một quãng thầm mến dài lâu.

Anh cũng ngu ngốc, ngốc đến mức tự tay giao cô cho cậu...

Lưu Văn Anh hối hận đến mức có ngọn lửa bừng bừng đốt cháy trái tim.

...

Cận Bạch Trạch cũng nhìn thấy Ân Ân đưa chè đậu xanh cho Lưu Văn Anh, cậu giả bộ bình tĩnh hỏi: “Gần đây em và Lưu Văn Anh sao vậy?”

“Không biết.” Tâm trạng Ân Ân sa sút rất nhiều: “Có lẽ không sao đâu.”

Sau khi lên đại học thì sẽ có vòng tròn của riêng mình, có bạn bè bất hoà cũng rất bình thường.

Cận Bạch Trạch cũng biết chuyện gì xảy ra. Thỉnh thoảng thấy Lưu Văn Anh nhìn mình, trong con ngươi có sự tức giận và đố kỵ mãnh liệt, cậu cách xa cũng có thể cảm nhận được...

Nhưng cậu không muốn Ân Ân biết, cậu cũng có suy nghĩ của mình: “Anh không ngại em có quan hệ tốt với nam sinh, em có thể làm bạn bình thường với cậu ấy, không sao cả.”

Ân Ân giật mình trong lòng, không ngờ cậu lại nói như vậy.

Cô cố gắng giải thích, nói: “Tiểu Bạch, em và Lưu Văn Anh thật sự là bạn thân, bởi vì từ nhỏ đã ở bên nhau... Ba của anh ấy cũng giúp em rất nhiều...”

Cận Bạch Trạch cười dịu dàng với cô, gắp đùi gà lớn trong đĩa của mình cho cô: “Em không cần giải thích với anh, anh biết, anh tin tưởng em. Nhưng anh càng hy vọng cảm xúc của em có thể đặt lên người bạn trai mình nhiều hơn, mà không phải những người khác.”

Ân Ân nở nụ cười: “Được.”

Cận Bạch Trạch đưa tay sờ trán của cô.

Hành động thân mật này rơi vào mắt Lưu Văn Anh đang bí mật quan sát.

Lửa nóng trong lòng anh càng bùng cháy, cầm đĩa đứng dậy rời đi.

Bạn cùng phòng nói ở phía sau: “Lưu Văn Anh, đi đâu thế?”

“Ông đây ăn no rồi!”

Tức giận đến no căng bụng.

“Cậu bỗng... nổi giận gì chứ! Có ai chọc giận cậu đâu!”

Có lẽ giọng của bạn cùng phòng quá lớn, Ân Ân cũng nghe thấy, không nhịn được mà quay đầu nhìn anh một cái.

Lưu Văn Anh cảm nhận được ánh mắt của cô gái, sợ cô suy nghĩ lung tung, đành phải đè cảm xúc mãnh liệt xuống, lại quay về, đặt mạnh đĩa lên bàn: “Con mắt nào của cậu thấy ông đây nổi giận!”

Bạn cùng phòng:...

Để tránh bị đánh, cậu ta nên im lặng thôi.

Cận Bạch Trạch kéo suy nghĩ của Ân Ân quay lại, nói ra: “Cuối tuần đi đâu chơi?”

“Tiểu Bạch muốn đi đâu?”

“Em là bạn gái, em quyết định, anh nghe theo em.”

Cậu cũng phát hiện được tính cách lấy lòng của Ân Ân, bình thường xem phim, mặc dù cô không hiểu, không thích, nhưng cũng sẽ hùa theo sở thích của cậu, lo lắng cảm nhận của cậu, giả vờ cảm thấy rất hứng thú, vắt hết óc cố gắng đi tìm hiểu...

Cận Bạch Trạch rất đau lòng, nói ra: “Sau này em sẽ quyết định.” “Vậy...” Ân Ân suy nghĩ: “Chúng ta đến khu vui chơi đi!” “Được.”

...

Cuối tuần, Ân Ân đưa Cận Bạch Trạch đi vào khu vui chơi trong trung tâm thương mại ở quảng trường âm nhạc.

Khu trò chơi có rất nhiều thiết bị trò chơi, máy chơi game bắn vòng nước, xe gắn máy, máy nhảy, bao cát quyền anh, còn có thiết bị VR...

Trước kia, cô và Lưu Văn Anh tan học, chắc chắn sẽ lén đến đây chơi.

Lưu Văn Anh là một tay chơi game giỏi, đưa Ân Ân đi chơi, thật sự vô cùng vui vẻ.

“Em dẫn anh đi chơi xe gắn máy tốt nhất!” Ân Ân không kịp chờ đợi muốn chia sẻ trò thú vị với Cận Bạch Trạch.

Cận Bạch Trạch kiên nhẫn đi theo cô đến bên cạnh xe gắn máy, Ân Ân đi đổi tiền xu, sau đó nhét xu vào hai xe gắn máy điện.

“Tiểu Bạch, anh biết chơi thế nào không?” “Anh biết một chút.”

“Được, chúng ta nhìn xem ai nhanh hơn!” “Được.”

Cận Bạch Trạch lấy khăn giấy ướt khử trùng ra lau tay nắm trên xe gắn máy, lại lau chỗ ngồi, sau đó mới ngồi lên.

Ân Ân đã nhảy lên xe gắn máy, nhìn động tác nhỏ này của cậu, nụ cười giảm đi mấy phần.

Cô đoán có lẽ Cận Bạch Trạch không thích những chỗ như thế này.

Trong trò chơi, mặc dù hai người cũng chơi rất vui vẻ, nhưng Ân Ân không còn hưng phấn như ban đầu nữa.

Cô nhìn ra được Cận Bạch Trạch đang chiều theo mình.

Ân Ân lại dẫn cậu đi chơi trò nhảy, lúc đầu Cận Bạch Trạch cũng có thể phối hợp, nhưng sau đó có mấy đứa bé vây xem ngày càng nhiều, Cận Bạch Trạch dừng lại nhìn Ân Ân chơi.

Cậu không phải là người ưa náo nhiệt, có thể sôi nổi chơi đùa giữa đám đông.

Sau đó tiếng điện thoại vang lên, Cận Bạch Trạch đi đến chỗ yên tĩnh nghe điện thoại: “Bây giờ cần gấp sao?”

“Tôi không mang theo máy tính, tối nay tôi gửi code cho cậu.”

“Bây giờ không được, tôi... có việc, xin lỗi.”

...

Ân Ân đi theo ra ngoài, nghe một lúc, sau đó nói với cậu: “Tiểu Bạch, vừa rồi anh trai em gọi điện thoại nói em về nhà, có chút việc gấp, em phải trở về rồi.”

Cận Bạch Trạch che điện thoại lại, hỏi: “Em chắc không?”

“Ừm, thật đó, em xin lỗi! Lần sau chúng ta cùng đi chơi nhé.” Cô nói xong thì vẫy tay với cậu: “Vậy em về trước nhé!”

“Anh đưa em về.”

“Không cần không cần, nhà em cách trường học khá xa, không cùng một hướng, tạm biệt anh.”

Ân Ân nói xong, chạy về phía khác của trung tâm thương mại.

Cô lặng lẽ đứng bên ngoài cửa quán cà phê mười phút đồng hồ, rồi mới quay về khu vui chơi.

Cận Bạch Trạch đã rời đi, cậu đã gửi tin nhắn cho cô: “Hôm nay thật sự không đúng lúc, ngày mai anh và em lại đến chơi nhé.”

Ân Ân dựa lưng vào tường, cúi đầu gõ chữ: “Không cần đâu, sao có thể chơi game mỗi ngày chứ.”

Cô thở dài, quay về khu vui chơi, đi đến chiếc xe gắn máy màu vàng, bất đắc dĩ nhìn thiết bị trò chơi đã có dấu vết của tháng năm.

Cô chơi trò này từ cấp ba, nó giống như bạn của cô vậy. “Rất bẩn à...”

Ân Ân vẫn bò lên xe gắn máy, nhét xu vào, một mình lặng lẽ chơi một lát, mất hết cả hứng thú.

Không biết vì sao lúc trước cô thích máy chơi game như thế, bây giờ lại chơi không vui.

Bởi vì lớn lên sao?

Cận Bạch Trạch là người lớn, chắc chắn sẽ cảm thấy thứ này rất ngây thơ.

Cô suy nghĩ miên man, không thể né tránh các loại chướng ngại vật trên màn hình, trên màn hình xuất hiện một chữ bằng máu rất to: LOSE.

Chỉ cần xe gắn máy có thể hoàn hảo tránh được tất cả chướng ngại vật thì có thể được chơi thêm một lần nữa.

Hồi trước cô và Lưu Văn Anh chơi xe gắn máy này rất điên cuồng, vì có thể chơi vô hạn, hai người bọn họ cố gắng luyện kỹ thuật, cực khổ luyện tập nhiều năm!

Thật là tẻ nhạt.

Lúc Ân Ân muốn xuống xe, chợt thấy trên màn hình xuất hiện bắt đầu đếm ngược: READY GO!

“Hả?”

Ân Ân ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi tay thon dài màu lúa mạch đang nhét xu vào xe gắn máy bên cạnh mình.

Lưu Văn Anh không nói một lời mà ngồi lên xe gắn máy bên cạnh cô, sau đó mở hình thức online ra, bắt đầu thi đấu với cô.

Anh thấy Ân Ân còn sững sờ, chạy xe gắn máy ra ngoài, giọng lạnh lùng nói: “Người thua sẽ phải trả tiền.”

Ân Ân lập tức luống cuống tay chân đạp động cơ, chạy ra ngoài.

Hai người chơi cả tờ bản đồ, có chút chưa thỏa mãn, Lưu Văn Anh xuống xe lại đến máy nhảy, sau khi bỏ xu vào, quay đầu nhìn về phía Ân Ân.

Ân Ân còn đứng bên cạnh xe gắn máy, lề mà lề mề không dám đi qua. “Làm gì vậy, có bạn trai là không chơi với ông đây nữa à.”

“Làm gì có.” Ân Ân đi qua, giẫm lên máy nhảy, vừa nói: “Là anh không chơi với em.”

“Anh sợ bạn trai em ăn giấm.” “Rõ ràng là anh có bạn mới.”

Lưu Văn Anh giành lấy các bước nhảy của cô, giương nanh múa vuốt dồn cô xuống máy nhảy.

Ân Ân không cam lòng yếu thế, lắc mông đụng vào anh.

Anh cũng sẽ không nhường cô bởi vì cô là con gái, kết quả là dùng quá sức làm cho cô ngã xuống đất.

“Lưu Văn Anh!”

Ân Ân phủi mông đứng lên, thở phì phò đẩy anh ra.

Lưu Văn Anh thuận tay kéo cô lên máy nhảy, hai người đánh nhau giống như khi còn nhỏ.

Hai người náo loạn một lúc, Ân Ân thở hồng hộc, trừng mắt với anh: “Em về nhà đây.”

Lưu Văn Anh cũng cười đi theo, đưa tay ôm vai cô: “Mời em ăn kem que.” “Không cần.” Cô đẩy tay anh ra.

Trên tay Lưu Văn Anh trống không, nụ cười trên mặt giảm đi, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Hai người đi xuống lầu, đứng trong trạm chờ xe buýt ở quảng trường âm nhạc.

Đây là nơi bọn họ chờ xe buýt vô số lần, nhà hai người ở hai hướng khác nhau, cho nên mỗi lần Lưu Văn Anh đều chờ Ân Ân lên xe, anh mới rời đi.

Ân Ân ngồi xe số 3, cô lên xe, vẫy tay với Lưu Văn Anh: “Tạm biệt nhé.” Lưu Văn Anh lạnh lùng đút hai tay vào túi, không để ý tới cô.

Nhưng lúc xe buýt chuyển động, không biết vì sao anh bỗng đuổi theo.

Ân Ân ngồi bên cửa sổ nhìn thấy chàng trai chạy như bay, vội vàng nói: “Lưu Văn Anh, làm gì vậy!”

“Em chia tay với anh ta được không!”

“Cái gì?” Ân Ân khó khăn hạ cửa sổ xuống, gió lớn thổi vào tai cô, cô nhìn bóng dáng của chàng trai xa dần: “Anh nói cái gì? Lưu Văn Anh, em không nghe thấy.”

Cuối cùng chàng trai cũng dừng lại, hai tay chống đầu gối, miệng thở hổn hển, nhìn xe buýt đi xa...

Mất đi dũng khí.

Đọc truyện chữ Full