DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi
Chương 3: 3: Chiến Dịch Chống Quỷ 2


Sau khi từ nhà Hằng Nga trở về tôi lo lắng đi đi lại lại trong phòng.

Tôi đã mang tất cả mọi chuyện kể cho Hằng Nga nghe, lúc đầu nó không tin nhưng trước thái độ kiên quyết của tôi nó cũng tạm chấp nhận câu chuyện.

Sau đó Hằng Nga đưa ra ý kiến là tối nay nó cùng cha mình sẽ sang nhà tôi để xem tình hình ra sao.

Tôi đương nhiên ngay lập tức đồng ý rồi, hơn nữa còn không quên nhắc nó cẩn thận một chút.

Dù sao sự xuất hiện của tên đó cũng vô cùng kì quái nên phòng bị không bao giờ là thừa cả.
Tiếng chuông cửa vang lên theo sau đó là giọng của chú ba (cha Hằng Nga).

Tôi vội chạy xuống phòng khách, mẹ tôi đi mở cửa còn hắn ta thì đang ngồi trên sô pha xem tivi.

Mặt không chút biểu cảm nào mà nhìn btv nói về tình hình chiến sự giữa Nga và Ukraine.
Sao hắn lại tỏ ra điềm tĩnh thế nhỉ? Không lẽ hắn không sợ người khác vạch trần mình sao? Hay hắn còn có âm mưu nào khác? Tôi chăm chú quan sát hắn cho đến khi Hằng Nga cùng chú ba bước vào phòng khách.
" Anh năm đang xem thời sự à?"
Cha Hằng Nga cười nói chuyện với hắn rất tự nhiên.

Không phải chứ? Sao có thể như vậy được? Tôi nhìn sang Hằng Nga sau lưng chú ba, nó đưa mắt nhìn hắn rồi nhìn sang tôi, biểu cảm ngạc nhiên không nói thành lời.
" Anh chưa chuẩn bị hả? Bàn cờ đâu? Con Nga nó nói anh kêu tôi gấp qua đánh cờ.

Làm tôi chạy vội qua đây mà anh ngồi xem tivi".
Hắn nhìn chú ba rồi mỉm cười nhìn sang tôi, hình như hắn đoán được là tôi kêu chú ba qua rồi.

Điều ngạc nhiên là hắn không tỏ ra gì cả, hắn cũng không vạch mặt tôi và Hằng Nga nói dối mà chỉ thản nhiên nói.
" Tôi quên mất.

Để tôi đi lấy!"
Nói rồi hắn tắt tivi quay mặt đi ra sau nhà.


Tôi vội kéo Hằng Nga vào phòng mình.
" Mày thấy chưa? Sao cha mày cũng nhận hắn là cha dượng tao vậy?"
Hằng Nga vẫn chăm chăm nhìn tôi, nó hơi mở miệng ra rồi lại ngậm lại.
" Nè! Mày nói gì đi chứ? Mày thấy hắn đúng không? Hồi chiều mày nói mày thấy mà".
Hằng Nga mở to mắt nhìn tôi rồi nó lùi về phía cửa một chút.
" Mày nói gì vậy Mặc Linh! Đó là dượng mày mà!"
Tôi khó tin nhìn nó.
" Mày bị sao vậy? Sao hồi chiều mày nói thấy thanh niên nào đó mà.

Hắn chỉ tầm hai mươi mấy tuổi thôi sao là dượng tao được".
Nó lắc đầu, cầm lấy tay tôi.
" Mặc Linh! Tao chắc chắn đó là dượng mày.

Mày ổn không?"
Tôi đẩy tay nó ra, đầu óc quay cuồng.

Ngay cả nó cũng nói tên đó là cha dượng tôi.

Nhưng không phải chính nó nói lúc chiều thấy một thanh niên trẻ chở tôi sao? Tôi hít một hơi rồi thở ra, cố làm mình bình tĩnh hơn.
" Hằng Nga! Hồi chiều này mày nói chắc chắn thấy người nào chở tao đúng không? Mày chắc chắn đó không phải dượng tao đúng không?
Nó gật đầu thật nhanh.
" Chắc chắn!"
Tôi nắm lấy vai Hằng Nga, nhìn vào mắt nó.
" Vậy hồi nãy lúc vào nhà mày nhìn thấy ai? Là thanh niên nào lạ hoắc hay...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì nó đưa tay nắm lại vai tôi.
" Dượng mày! Chắc chắn là dượng mày".
Tôi nhíu mày cố xâu chuỗi mọi vấn đề lại, Hằng Nga khẳng định hồi chiều đã thấy hắn ta kia mà vậy mà bây giờ nó lại nói khác đi.

Hơn nữa lúc nãy khi cha con Hằng Nga vào nhà hắn không hề làm gì cả, thậm chí còn không nói chuyện với Hằng Nga dù chỉ một câu.


Tại sao lại như vậy được chứ? Chắc chắn chỉ với kĩ thuật thôi miên thì dù có ảo như trong phim đi chăng nữa cũng không thể nào thực hiện việc này được.

Vậy suy ra chỉ còn một nguyên nhân mà thôi, người thanh niên kì lạ đó...!hắn không phải là con người.
Tôi bất giác rùng mình, đói phó với thực thể không phải người rõ ràng là rắc rối hơn rất nhiều, mà thậm chí tôi còn không biết hắn ta là thứ gì nữa kia mà.
" Mặc Linh! Mặc Linh! Mày không sao chứ?"
Vì quá mãi mê suy nghĩ nên khi Hằng Nga lay người tôi vài lần tôi mới có phản ứng.

Nó đưa đôi mắt quan tâm mà nhìn tôi rồi cất tiếng nói.
" Mày...!mày thấy ổn không? Hay là...!mai tao đưa mày tới bệnh viện kiểm tra nha!"
Tôi chau mày nhìn nó, tất cả mọi người trong cái nhà này hiện giờ chỉ có mình tôi là bình thường đó có biết không hả? Bây giờ nó hỏi tôi ổn không lại còn đòi dẫn tôi đi bác sĩ sao? Được rồi dù hiện giờ tôi cò nói gì đi nữa thì Hằng Nga và mọi người cũng không tin tôi.

Xem ra tôi phải tìm cách gì đó mà diệt trừ hắn ta thôi.
Hơn 8 giờ tối tôi tiễn Hằng Nga và cha nó ra khỏi nhà, trước khi đi Hằng Nga cứ nhìn tôi ánh mắt xen lẫn quan tâm và khó hiểu.

Nó đã ngồi hơn 2 tiếng trong phòng tôi chỉ để nhắc đi nhắc lại mấy câu hỏi tôi ổn không? Cần đi bác sĩ không? Hay đại loại vậy.

Cuối cùng dưới ánh mắt đầy lo lắng và quan ngại của nó tôi phải nói dối vài câu cho qua chuyện.

Thì là tôi buồn chán nên tìm chuyện đùa với nó thôi.

Nhưng có vẻ nó không tin câu giải thích của tôi lắm, tuy vậy nó cũng không tiếp tục lằng nhằng đòi dẫn tôi đi bệnh viện nữa.
_____
Tôi hết đi đi lại lại trong phòng rồi lăn lộn trên giường của mình.

Nếu đã xác nhận hắn ta là yêu quái hay ma quỷ gì đó thì cách tốt nhất hiện giờ của tôi là tìm một đạo sĩ.

Dù biết như vậy nhưng tôi biết đi đâu mà tìm đây.


Bỗng điện thoại của tôi reo lên âm thanh thông báo của facebook.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, thời buổi công nghệ hiện đại thế này biết đâu...
Mặc dù tôi nghĩ không khả thi cho lắm nhưng tôi vẫn cầm điện thoại lên mà tìm kiếm.

Ngạc nhiên là thật sự trên mạng có hàng loạt trang chuyên giải quyết những vấn đề tâm linh huyền bí.

Tôi lướt qua vài lời giới thiệu trên các trang chủ rồi dừng lại ở một nơi mà nhìn qua thấy có vẻ đáng tin cậy.
Để coi ông thầy Ba này giải thích mấy hiện tượng tâm linh nghe hợp lý đó chứ, hơn nữa xem ra cũng rất có kinh nghiệm nữa.

Tôi quyết định nhắn tin cho ông ta, chỉ vài phút sau messenger của tôi nhận lại được hồi âm.

Tôi thử kể qua tình hình mà mình gặp phải cho ông ta nghe.
" Vậy là con gặp phải yêu rồi, chắc chắn là yêu mới có khả năng tạo ra mị thuật kiểu đó.

Không sao yên tâm đi mấy cái này thấy giải quyết được hết.

Tầm vài ba là bùa là nó tan biến thôi".
" Thật sao thầy? Thật sự là dễ như vậy hả?"
" Con cứ yên tâm thầy có hơn 20 năm kinh nghiệm trong nghề.

Chỉ là giá bùa hơi chát một chút.

Con nghĩ kĩ rồi thầy báo giá nha!"
" Dạ bao nhiêu thầy? Thầy cứ nói đi ạ!"
Tôi nhìn vào con số trên màn hình điện thoại, công nhận là thầy không nói điêu, giá "chát" thật.

Nhưng nếu so với tình hình an nguy của gia đình tôi thì số tiền này không đáng là bao.

Chỉ là...!một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy vẫn khiến tôi có chút do dự.
Cốc...cốc...cốc
" Mặc Linh!"
Tiếng gõ cửa vang lên theo sau là giọng của hắn ta, hắn tìm tôi làm gì chứ? Không lẽ hắn là đến xử lý tôi sao? Tiếng gõ cửa vang lên thêm vài lần nữa nhưng tôi vẫn nhất quyết không lên tiếng.


Cứ xem như tôi ngủ rồi hoặc không có trong phòng đi.

Mong là hắn sẽ bỏ đi.
" Chú bỏ hộp quà của con ở ngoài cửa nha!"
Hắn nói rồi quay người bước đi, tôi đợi một lát khi tiếng bước chân của hắn biến mất mới hé cửa phòng ra.

Trước cửa là hộp quà màu hồng nhạt với cái nơ siêu to khổng lồ màu hồng đậm.

Nhớ lại thì lúc đến đây hắn có đưa tôi chiếc hộp này, sau đó tôi đã làm rơi ở phòng khách thì phải.

Tôi nhìn chiếc hộp một lúc rồi quyết định đem nó vào trong phòng.
Mở hay là không mở đây? Dù sao hộp quà này cũng là do người thanh niên kì lạ đó đưa cho tôi, biết đâu trong đây có thứ quái dị gì thì sao? Hay là thôi cứ vứt nó đi vậy...!nhưng mà tôi cũng rất tò mò không biết trong đây là thứ gì.
Tôi thử cầm chiếc hộp lên lắc nhẹ vài cái, ước lượng trên tay xem ra có chút trọng lượng.

Tôi nhẹ nhàng tháo cái nơ màu hồng đậm trên hộp ra, sau đó mở nhanh nắp hộp rồi chạy đi.

Không xảy ra chuyện gì cả, tôi tiến lại gần xem thử thứ đặt trong hộp.
Trái với suy nghĩ của tôi, nằm trong đó là một con búp bê khớp cầu rất đẹp.

Cao tầm 60 cm, đôi mắt to tròn linh động như thật.

Mái tóc xoăn lơi dài màu nâu hạt dẻ trong rất mềm mại, đầu búp bê cài băng đô hình hoa.

Thân bận bộ váy lolita màu hồng nhạt phối ren, cổ đeo dây chuyền vàng.

Chân mang tất ren và giày cao gót màu hồng.

Nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt, quần áo, phụ kiện của nó thì liền biết là hàng đắt tiền rồi.

Tôi thử nâng con búp bê lên thì đột nhiên đầu nó rớt ra, lăn long lóc xuống sàn nhà.

Tôi giật mình quăng luôn thân con búp bê, cái này...!Là đang đe dọa tôi sao?


Đọc truyện chữ Full