DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi
Chương 10: 10: Nụ Hôn Đầu


Buổi sáng hôm sau, tôi đặt báo thức rất sớm, vốn định là sau khi nấu đồ ăn sáng cho hắn ta xong sẽ tiếp tục làm ổ trong phòng.

Dù sao cũng hết cách rồi thì tôi dành sống chung với lũ thôi.

Nhưng chỉ mới 5 giờ 30 phút sáng khi tôi xuống bếp định mở tủ lạnh ra thì đã thấy hắn ta.

Người thanh niên tự nhận mình là cha dượng của tôi nằm sóng soài dưới sàn nhà.

Thật ra chính xác là tôi va vào hắn mới đúng.
Vì thức dậy quá sớm tôi mắt nhắm mắt mở mà đi thẳng xuống bếp lại còn không bật đèn.

Khi tôi tới gần tủ lạnh thì va vào chân hắn mà vấp té.

Tôi đập thẳng vào bụng hắn, cú rơi rất mạnh nhưng kì lạ là hắn không phản ứng gì cả.

Tôi bật dậy mở đèn thì thấy hắn nằm trên sàn nhà, khuôn mặt nhợt nhạt đến mức như xác chết vậy.

Tôi cẩn thận quan sát xung quanh hắn một hồi rồi thử dùng chân khều hắn, hắn vẫn không có động tĩnh gì cả.

Tôi bạo gan đi tới gần hơn đá mạnh, hắn vẫn nằm yên đó thậm chí biểu hiện một chút trên mặt cũng không có.
" Không lẽ hắn chết rồi?!" Tôi nghĩ thầm rồi thử đưa tay lên mũi hắn thăm dò.


Bất ngờ hắn mở mắt ra, tôi giật mình lùi nhanh về phía sau.

Nhưng động tác của hắn lại nhanh hơn tôi, hắn tóm chặt lấy tay tôi kéo mạnh.

Tôi theo quán tính ngã nhào về phía hắn, hắn dùng tay còn lại giữ lấy đầu tôi rồi HÔN.
CÁI MỌE GÌ ĐÂY? Hắn hôn tôi, nụ hôn đầu của tôi cư nhiên bị một con yêu quái cướp mất.

Tôi vốn muốn giãy giụa thoát ra, nhưng từ môi hắn có một thứ gì đó phát ra ánh sáng xanh lam chui thẳng vào miệng tôi.

Đến khi nó chui xuống cổ họng tôi thì hắn buông tôi ra.
Tôi vừa ho vừa vỗ mạnh ngực mong nhả được thứ vừa nãy ra nhưng có vẻ nó đã chui thẳng xuống bụng tôi rồi.

Tôi muốn khóc lắm rồi chỉ thẳng vào mặt hắn.
" Cái...!cái đó...!là...!là gì vậy? Mày cho tao nuốt cái gì vậy hả?"
Khuôn mặt hắn vẫn còn tái nhợt nhưng đã đỡ hơn vừa nãy, nếu vừa nãy hắn trông giống xác chết thì bây giờ đã có sinh khí hơn rồi.
" Im lặng đi, nói nữa là chết đó!"
Hắn đang đe dọa tôi sao? Thứ vừa rồi là thuốc độc sao? Tuy sợ chết nhưng tôi vẫn không im được, tôi tiếp tục chỉ vào hắn.
" Con yêu quái kia...!mày rốt cuộc cũng lộ nguyên hình đúng không? Mày...!mày muốn...!gϊếŧ tao à?"
Hắn khó nhọc thở ra mặc kệ lời nói của tôi, tôi bỗng nhận ra một điều bây giờ hắn có vẻ rất yếu.

Chẳng phải đây là cơ hội cho tôi sao? Thay vì chờ hắn gϊếŧ tôi thì tôi phải tiêu diệt hắn trước, tôi không thể ngồi yên chờ chết được.
Tôi ngồi dậy lấy con dao phay dùng để chặt thịt trên kệ bếp, tay tôi bất giác run lên.

Trước giờ ngay cả con cá tôi còn chưa gϊếŧ huống gì bây giờ là người chứ.

À không phải người mà là yêu nhưng lại mang bề ngoài của con người.

Tôi cố tập trung để cầm chắc con dao.

Lúc này đây tôi đã sợ lắm rồi nhưng vẫn tự nhủ "mình phải bình tĩnh, hắn là yêu.

Mình phải gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn là đúng".
Tôi tự nhủ liên tục để tự thôi miên mình can đảm bước tới gần hắn.

Tôi nhắm chặt mắt lại đưa dao lên cao hạ quyết tâm chém mạnh xuống thì cổ tay tôi bỗng nhói đau khiến con dao rớt xuống đất.
Hắn dùng một tay bóp cổ tôi, khuôn mặt hắn cũng đã tốt hơn lúc nãy nhiều rồi.
" Dao cũng không cầm nổi mà đòi gϊếŧ ai!"
Chút can đảm mà nãy giờ tôi cố giữ cũng bị phá vỡ, nước mắt bất giác rơi xuống thành hàng.

Xem ra cuộc đời của tôi tới đây là kết thúc rồi, tạm biệt mẹ, tạm biệt Khánh, tạm biệt Hằng Nga, tạm biệt mọi người...
Khi tôi nghĩ mình chắc chắn chết rồi thì hắn ngã xuống đè thẳng lên người tôi.


Hình như hắn ngất rồi thì phải, nhưng với cơ thể nhỏ bé của tôi thì không thể đẩy hắn ra được.

Tôi bị hắn đè dẹp lép dưới sàn và tôi cũng sắp ngộp chết rồi.
Tôi khó khăn mới trồi được cái đầu qua khỏi vai hắn, tôi tham lam hít lấy không khí " sống rồi!".
Nhưng có vẻ tôi vui mừng quá sớm, tôi vẫn không thoát cả người ra được.

Nhìn hắn cũng không mập mà sao nặng vậy trời.

Sau nhiều lần giãy giụa cả trồi đạp, đẩy các kiểu tôi mệt quá thế là mặc kệ luôn.
Tôi ngủ quên mất đến tỉnh dậy thì thấy hắn mất tiêu rồi, tôi ngồi dậy xoa cơ thể đau nhức của mình.
" Dậy rồi à? Ăn sáng nè Mặc Linh".
Tôi giật mình nhìn trân trân vào người thanh niên đang ngồi trên bàn ăn, vì ngăn cách bởi tủ bếp nên vừa rồi dưới sàn tôi không nhìn thấy hắn.

Hắn ngồi đó nở nụ cười với tôi, khuôn mặt phải nói là vô cùng hòa nhã.

Tôi sợ hãi lùi về phía tủ lạnh không nói nên lời.
" Con sao vậy? Sao tối qua con không ngủ ở phòng mà lại ngủ ở đây?
Tôi mơ hồ nhìn hắn, hắn đang chơi trò giả vờ với tôi sao? Hắn nghĩ tôi là con nít mà bị hắn lừa hả.
" Thứ hồi sáng mày cho tao nuốt là thứ gì hả?"
Tôi cứng rắn nói với hắn, hắn cười nhưng nụ cười này không còn vẻ hiền lành giả tạo nữa mà là một nụ cười giễu.

Cái này là xem thường tôi à?
" Xem ra đúng là ngươi không bị ảnh hưởng bởi mị thuật nhỉ!"
Hắn bước gần tới chỗ tôi, tôi cảnh giác lùi thêm về phía sau đến khi lưng đụng vào tủ lạnh.

Hắn ngồi xổm xuống sàn nhìn thẳng vào mắt tôi.
" Tại sao nhỉ? Nhìn kiểu nào thì cũng là người trần mắt thịt thôi mà".

" Tao không hiểu mày nói gì cả? Thật ra mày muốn gì hả?"
Hắn nắm lấy một lọn tóc của tôi rồi cười.
" Người ta nói tò mò sẽ gϊếŧ chết con mèo đấy.

Mà sau này ta sẽ là chủ nhân của ngươi, nên xưng hô cho đàng hoàng vào".
Chủ nhân? Ý hắn là sao chứ?
" Mày n...!Ahh!"
Không đợi tôi nói hết câu thì hắn kéo mạnh lọn tóc trong tay.
" Ta nói là xưng hô đàng hoàng vào.

Sau này kêu là chủ nhân biết không?"
Tôi cố giật lọn tóc khỏi tay hắn nhưng hắn lại nhếch mép cười rồi nắm lấy cằm tôi nâng lên.
" Có biết thứ ta cho nuốt là gì không? Không phải độc đâu nhưng nó còn đáng sợ hơn nhiều".
Tôi bất giác thấy lạnh sống lưng, thứ còn đáng sợ hơn cả độc là gì chứ?
" Là...!là...!gì hả?"
" Nội đan của ta đấy!"
Tôi hoang mang nhìn hắn, ý là gì chứ? Với kinh nghiệm xem biết bao nhiêu phim huyền huyễn của tôi thì cái từ " nội đan" đó không phải chỉ một thứ rất quan trọng sao? Tu vi cả đời đều trong nội đan không phải à? Vậy mà hắn lại thản nhiên nói hắn cho tôi nuốt thứ đó rồi, hay là từ này với hắn có định nghĩa khác nhỉ?
" Nội...đan? Ý của...!của ngươi nói là thứ rất rất quan trọng đúng không?"
Hắn gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi.
" Nó chính là mạng sống của ta đấy!"
What? Thứ quan trọng vậy mà cho tôi nuốt, hơn nữa vẻ mặt cao cao tại thượng vậy là sao?
" Ý...ý là sao hả?"


Đọc truyện chữ Full