DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi
Chương 33: 33: Sự Cố Trên Máy Bay


Tôi bắt đầu thích thú nhìn quanh, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay.

Hai tiếp viên hàng không nữ xinh đẹp bận áo dài màu xanh ngọc kiểm tra dãy ghế ngồi.

Có vẻ họ đang điếm số lượng khách trên máy bay.

Sau khi đi hết hai vòng họ tới cuối khoang trao đổi gì đó với nữ tiếp viên mặc áo dài màu vàng.
Tôi nhìn theo chị gái xinh đẹp có vẻ như tiếp viên trưởng đó bước vào buồng lái.

Lát sau một giọng nói được phát trên loa.
"Good afternoon, ladies and gentlemen.

Captain Thành Đạt and his crew welcome you aboard Tân Sơn Nhất flight VN341 to Chu Lai.

I"m sorry to announce a slight delay.

We are still waiting for clearance from Air Traffic Control.

The delay won"t be too long and we hope to arrive in Chu Lai on time".
"Chào buổi chiều các quý cô và quý ông.

Cơ trưởng Thành Đạt và phi hành đoàn chào mừng quý khách trên chuyến bay Tân Sơn Nhất VN341 đến Chu Lai.

Tôi rất tiếc phải thông báo về sự chậm trễ nhỏ.

Chúng tôi hiện đang chờ tín hiệu cho phép bay từ Đài kiểm soát không lưu.

Thời gian chờ dự kiến không quá dài và chúng tôi hy vọng có thể đáp xuống Chu Lai đúng giờ như dự kiến".
Có vẻ như chuyến bay phải chờ đợi một chút, tôi quyết định nghịch cái màn hình trước mặt mình.

Nhưng khi tôi định mở một bộ phim để coi thì tiếng cơ trưởng lại vang lên thông báo về việc động cơ máy bay gặp vấn đề.

Chuyến bay bắt buộc bị hủy.


Tiếp sau đó là tiếng la ó của hành khách, tiếng xin lỗi của các tiếp viên hàng không.

Một vài vị khách rất nóng giận thậm chí nhất quyết không chịu xuống máy bay.
Nữ tiếp viên mặc áo dài màu vàng vội vã cúi người liên tục xin lỗi và giải thích.

Tình cảnh trong khoang rơi vào hỗn loạn cực độ.

Một người đàn ông trung niên lớn tiếng chửi rủa nữ tiếp viên trưởng.

Ông ta nói gì đó về việc hợp đồng trị giá cả trăm tỉ của mình sẽ bị mất.

Thậm chí ông ta không ngại buông lời mạt sát nặng nề về hãng hàng không lẫn cô gái xinh đẹp đang cố gắng trấn an ông.
Một lát sau thêm vài tiếp viên hàng không nam tới để mời vị khách đó xuống máy bay.

Nhưng có vẻ hành động của họ chọc giận người đàn ông đó, ông ta kéo chiếc vali của mình xuống và đập mạnh vào một tiếp viên nam.

Cú đập khiến anh ta ngã vào hàng khách dãy ghế đối diện.

Tôi đứng dậy quan sát thì thấy nam tiếp viên đó đã bị thương, đầu chảy cả máu.

Những tiếp viên nam khác nhanh chóng khống chế ông ấy nhưng người đàn ông trung niên đó có vẻ cũng không phải dạng vừa, một mình ông ta cân luôn ba tiếp viên nam.

Khoang máy bay dù là của hạng thương gia đi nữa vẫn rất hẹp.

Cuộc ẩu đã khiến những hành khách khác kẹt tại chỗ và không thể di chuyển tiếp.

Có hai lối cửa để xuống máy bay nhưng một cánh cửa lại đột nhiên bị trục trặc.

Cảnh tượng vốn đã hỗn loạn nay còn hỗn loạn hơn nữa.
Tiếng người chửi rủa, tiếng than thở, tiếng khóc của trẻ con, tiếng la hét cùng hòa với nhau tạo nên một âm thanh hỗn tạp ồn ào.

Đức Cường đứng dậy lớn tiếng nói với chúng tôi hãy ngồi yên tại chỗ, đừng bước ra ngoài.

Tôi nhìn quanh thấy nhiều người bị cảnh tượng trong máy bay làm sợ hãi mà cuống cuồng chạy tới lối ra.


Họ tạo thành một tổ hợp chen chúc nhau thậm chí là xô đẩy lẫn nhau.
Tôi sợ hãi túm chặt lấy Hằng Nga bên cạnh ngoan ngoãn ngồi yên theo lời Đức Cường.

Tình trạng trong khoang thật sự vô cùng hỗn loạn ngay cả các tiếp viên cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Tôi thấy khuôn mặt hoảng hốt của họ cố nhắc nhở mọi người bình tĩnh ổn định chỗ ngồi nhưng cố gắng hoàn toàn vô ích.

Một lát sau có vẻ vì chen chúc và thiếu dưỡng khí mà một người bị ngất xỉu.

Tình trạng hoàn toàn mất kiểm soát nghiêm trọng.

Tiếng la hét càng lớn hơn, thậm chí nhiều người bắt đầu đập phá.
Một đứa trẻ tầm 10 tuổi ngồi gần chỗ chúng tôi bất ngờ lên cơn co giật, cơ thể căng cứng lại, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược lên và khuôn mặt trở nên tím tái.

Người phụ nữa bên cạnh cậu nhóc hoảng loạn vừa la vừa đỡ lấy thân thể cậu bé đang ngã xuống.

Nhưng chỉ lát sau bà cũng ngã lăn ra ngất, có vẻ sức khỏe của bà vốn cũng không ổn.

Vị trí ngồi của Đức Cường và Minh Đạt ngay phía sau bọn họ vì thế hai người rất nhanh tiến tới giúp đỡ.

Chúng tôi cũng đi nhanh tới xem xét tình hình, nhưng Đức Cường ngăn tụi tôi và những người khác tới gần.

Cậu kêu Mạnh Hải đẩy những người khác ra tạo một khoảng trống xung quanh đứa bé.

Thật may vì dáng người Mạnh Hải rất cao to nên dễ dàng khiến người xung quanh lùi lại.

Đầu bên kia mặc dù có chút chật vật hơn nhưng xem ra Minh Đạt và Hằng Nga vẫn tạo ra được chút không gian.
Tôi lớn tiếng nói khi Minh Đạt nhét một chiếc khăn vào miệng thằng nhóc.
" Không được, làm vậy có thể chặn đường thở của nó đó.

Người bị động kinh sẽ không cắn trúng lưỡi đâu".

Minh Đạt hơi giật mình nhìn tôi nhưng cậu ấy cũng nghe mà không nhét khăn vào nữa.

Hồi nhỏ khi còn ở bên cạnh bà ngoại tôi rất hay thấy trường hợp này, nên đương nhiên so với người khác bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tôi tiến nhanh vào khu vực trống trải mà Mạnh Hải, Hằng Nga cùng Minh Đạt tạo ra được khi nãy, lấy chiếc khăn trong tay Minh Đạt đặt dưới cổ đứa bé.

Tôi kiểm tra khắp người thằng nhóc rồi nới lỏng cúc áo, sau đó nhìn vào đồng hồ trên tay Đức Cường.

Tính từ lúc bắt đầu lên cơn động kinh chắc tầm hai phút, tôi vừa quan sát cử động thân thể thằng nhóc vừa tính thời gian.

Tầm một phút sau thì cơn co giật kết thúc.

Tôi thở phào kéo thằng bé nằm nghiêng qua một bên.
Chúng tôi chờ đợi, nửa tiếng rồi một tiếng, người ngất xỉu càng nhiều hơn.

Tiếng chửi rủa vẫn vang lên nhưng cuộc ẩu đả đã kết thúc.

Lối ra còn lại cũng được mở, các tiếp viên nhanh chóng hướng dẫn toàn bộ hành khách xuống máy bay.

Năm người chúng tôi thở phào khi hít được bầu không khí trong lành bên ngoài.

Tôi tìm kiếm người đàn ông trung niên lúc nãy, chỉ là tò mò thôi không biết ông ấy sẽ bị xử lý thế nào.

Nhưng có vẻ ông ta đã được đưa xuống trước chúng tôi lâu rồi và hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa.
Lúc xuống mày bay, vì tình hình quá hỗn loạn, các tiếp viên bận rộn chạy tới chạy lui.

Nên Mạnh Hải cõng người phụ nữ còn Đức Cường thì bế theo thằng nhóc xuống theo.

Chúng tôi vốn định đưa họ giao cho nhân viên y tế của sân bay rồi đặt chuyến bay khác, nhưng lại xảy ra chút vấn đề.
Ngoài việc máy bay của chúng tôi gặp sự cố ra thì hai chiếc xe chuyên chở hành khách từ phòng chờ tới khu vực bay lại đâm vào nhau.

Vì vậy từ tiếp viên, nhân viên đến bảo vệ sân bay đều bận đến vác giò lên cổ mà chạy.

Cái sân bay này hôm nay sao toàn gặp vận đen vậy?
Chúng tôi không hẹn mà nhìn người phụ nữ và đứa bé trai vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại rồi đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra đã lỡ làm người tốt rồi thì phải làm tới nơi thôi.
Sau khi đưa cả hai vào bệnh viện, chúng tôi lại phát hiện thêm một việc rất quan trọng khác.

Tất cả hành lý của họ đều ở sân bay và đương nhiên cả điện thoại di động lẫn giấy tờ luôn.


Chúng tôi không biết tên hay bất cứ thông tin nào cả.

Bệnh viện lại càng không cho tụi tôi bỏ người lại mà rời đi.

Vì thế trong tình cảnh bắt buộc cả đám lại cùng ở lại bệnh viện.

Tới hơn 22h người phụ nữ mới tỉnh lại, tụi tôi nhanh chóng rời đi sau khi bà ấy hết cảm ơn rồi lại xin phương thức liên lạc.
Đức Cường nhìn điện thoại rồi nói.
" Trễ như vậy rồi không còn chuyến bay nào tới Chu Lai cả.

Hay chúng ta tìm tạm khách sạn nào nghỉ đi rồi mai lại bay".
Bốn người chúng tôi nhanh chóng gật đầu, nói thiệt là tôi mệt lắm rồi lại còn đói nữa.

Tìm một khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi rồi ăn cái gì đó nữa thì còn gì bằng.

Nhưng có vẻ hôm nay cả đám tụi tôi bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.
" Xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng quý khách vẫn chưa đủ tuổi để hoàn thành thủ tục thuê phòng bên chúng tôi ạ".
Được rồi ai biểu chúng tôi vào khách sạn lớn làm gì? Người ta theo quy định không cho người dưới 18 tuổi thuê thì chịu thôi.
Chúng tôi lại lang thang, vừa đói vừa mệt.

Bỗng nhiên Mạnh Hải lên tiếng.
" Chúng ta vào đó đi!"
Nhìn theo ngón tay nó là một nhà nghỉ nhỏ bên kia đường, bảng hiệu chớp tắt viết "nhà nghỉ bình dân Thiên Thần".

Mặt tiền của nơi đó khá nhỏ, nhìn qua cũng có vẻ cũ lắm rồi.

Mạnh Hải lại tiếp tục lên tiếng.
" Mấy cái nhà nghỉ dạng này không đòi hỏi phải đủ tuổi đâu".
Tôi đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn nó hỏi.
" Sao mày biết?"
Nó cười hề hề rồi nói.
" Cậu tao nói đó.

Thôi vào đó đi! Gần 11h đêm rồi".
Xem ra đúng là không còn cách nào khác, hơn nữa kế bên còn có cả quán cơm luôn kìa.

Năm người chúng tôi tiến nhanh về phía đó.


Đọc truyện chữ Full