DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức
Chương 33: 33: Chương 27


Thời gian thấm thoát thoi đưa, tính toán một chút, An Khê cũng đã chuyển kiếp đến niên đại này được gần ba tháng rồi.

Gương mặt trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô sờ sờ lên gò má mình, dùng hai mảnh giấy đỏ quét qua những chỗ hơi nhợt nhạt, màu sắc được quét lên cũng không đậm lắm, là một màu hồng đất nhàn nhạt.

Khuôn mặt của cô trắng nõn, tựa như có thể nhéo ra nước được vậy, những năm tháng tươi đẹp nhất của một người con gái dường như đều cô đọng vào giờ khắc này, nở rộ một cách chói mắt.
Thiệu Bội Hà kết đuôi sam lọn tóc của An Khê lại, bàn tay của cô ấy cực kì khéo léo, đầu ngón tay lướt qua ngọn tóc, kết ở trên đó hai chiếc bím màu đỏ.
"Cô bé ơi, ngày hôm nay em thật xinh đẹp." Thiệu Bội Hà theo mái tóc của cô mà lướt xuống, vô cùng cảm thán mà nói.
Cô ấy đã từng tiễn rất nhiều cô dâu, tham dự rất nhiều hôn lễ rôi.

Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy người nào giống như cô vậy, chẳng qua chỉ đơn giản ngồi yên một chỗ mà thôi, giống như một bức tranh yên lặng vậy, thế nhưng cô lại giống như bước ra từ trong tranh vậy.
Thiệu Bội Hà vẫn luôn cảm thấy ở trên người cô có một loại khí chất mà trên người bọn cô không có.

Cũng giống như là nếu chỉ nhìn thôi, cô cũng chẳng có gì khác biệt so với nghìn nghìn vạn vạn những người dân lao động ngoài kia, nguyên nhân làm cho cô trở nên chói mắt nhất trong số những người này là bởi vì cô vừa xinh đẹp, khả năng chữa bệnh lại rất tốt.

Nhưng nếu như có một ai thực sự tỉ mỉ quan sát cô, thì người đó sẽ có thể phát hiện ra, mỗi một lời nói, mỗi một hành động, mỗi một cách thức suy nghĩ giải quyết sự việc của cô cũng khác biệt so với bọn họ, dù chỉ là sự khác biệt rất nhỏ mà thôi.
Sự khác biệt này giống như là nước vậy, một con mương thì đúng là không dễ nhận biết, nhưng nhiều con mương tụ lại sẽ tạo thành một dòng suối nhỏ, nhiều dòng suổi tích tụ thành một con sông lớn, cuối cùng sông lớn hòa vào biển khơi, trở thành một bản thể khổng lồ, không thể xem nhẹ.
Chỗ này chỉ xét về chung chung mà thôi, không nói đến sự khác biệt về niên đại này là tốt hay xấu.
Không khí lạnh lẽo ùa vào trong căn phòng thiếu sáng theo cửa sổ nhỏ trong góc.

Lòng bàn tay của An Khê siết thật chặt bộ quần áo mới tinh của mình, chiếc áo khoác xanh màu rằn ri của quân đội, bị cô siết đến mức nhăn nheo một góc, tiết lộ nội tâm của chủ nhân nó lúc này.
Cô cảm thấy có chút sợ hãi, đối với tương lai khó xác định trước mắt, bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống loáng thoáng liên hồi càng khiến cho trong lòng cô thêm bất an và bàng hoàng.
"Chị Bội Hà, em không muốn lập gia đình." Tiếng nói nhỏ như muỗi ve của An Khê vang lên.
Sau đó dưới tầm mắt của Thiệu Bội Hà, trong đôi mắt của cô gái nhỏ kia dần dâng lên một tia bất an.

Cô mím chặt bờ môi, trên khuôn mặt không kìm được vẻ lo lắng.
Thấy cảnh tượng này, cô ấy nhớ lại cảnh tượng ban đầu khi bản thân vu quy, mẹ cô ấy mất sớm, không thể nhìn thấy cô ấy lập gia đình, cho nên chuyện hôn lễ từ đầu tới cuối đều là do cô lớn trong nhà cô giúp đỡ, ở bên cạnh.
Khi đó cô ấy cũng giống như cô vậy, sợ hãi đến mức quấn lấy cô lớn mà khóc lóc.

Ít nhất thì hiện tại cô vẫn còn chưa bật khóc thành tiếng, về điểm này, cô đã mạnh mẽ hơn cô ấy không ít rồi.
Cô ấy an ủi: "Nói cái gì mà không lập gia đình hả đồ ngốc này.


Đây chuyện mà tất cả những người phụ nữ như chúng ta phải trải qua, giống như là mấy ngày mà tháng nào cũng phải trải qua ấy, không thể tránh khỏi được đâu.

Nếu như đã không tránh được, còn không bằng nhân dịp bản thân còn có thể làm chủ mà lựa chọn một nhà nào đó tốt lành.

Chị có thể nhận ra được, Giang Triều là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm, em gả cho cậu ấy chắc chắn sẽ không kém được đâu.

So với việc cứ muốn này muốn kia, còn không bằng cứ suy nghĩ xem sau này bản thân mình nên làm như thế nào để có được một cuộc sống gia đình yên ổn em ạ."
Chân mày của An Khê nhíu lại thật chặt, trong lòng cô rất không thoải mái.
Cô biết Giang Triều là một người đàn ông tốt, thế nhưng anh yêu một người phụ nữ khác.

Cô luôn tự nhắc nhở bản thân không cần để ý, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông sẽ cùng mình chung chăn chung gối cả một đời, trong lòng lại nhung nhớ một người phụ khác, trong lòng cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, quyết định này là do cô lựa chọn, nếu đã quyết định rồi, dù cho có phải cắn răng cũng phải đi tiếp.
Thiệu Bội Hà không khỏi thở dài, chuyện này dù cho người khác có khuyên nhiều hơn cũng vô ích mà thôi, vẫn phải để cho tự bản thân cô thích ứng dần dần, cô cũng không nói thêm điều gì nữa.

Chẳng qua là, lựa một chút kinh nghiệm làm dâu đã mười năm của bản thân mình để nói cho cô biết, cũng không đến nỗi để cho cô làm con dâu mới, trước mắt mịt mờ, không rõ lối đi.
"An Khê, sau khi gả qua đó, em phải phải giữ mối quan hệ tốt với người nhà chồng nhé.

Hiếu kính với người lớn là phải, thế nhưng bản thân mình cũng phải có chút tâm tư kín đáo, chờ ngu muội hồ đồ cái gì cũng biếu ra bên ngoài, những thứ như ân tình này trong lòng em tự hiểu rõ, cho nhiều hay cho ít em cũng phải cân nhắc, chờ đến lúc đó, đồ cũng đã cho đi lại còn bị người ta oán trách, không đáng đâu em."
An Khê lắng nghe, Thiệu Bội Hà dừng một chút rồi lại nói: "Chị thấy cô chị dâu lớn của em kia cũng không phải là đèn cạn dầu đâu, sau này lúc em cùng chung đụng với cô ta thì phải mạnh mẽ lên một chút.

Mặc dù trước giờ giữa người với người vẫn nên dĩ hòa vi quý thì hơn, thế nhưng nếu như cô ta thực sự muốn ngồi lên đầu em làm loạn thì cũng đừng sợ nháo loạn với cô ta.

Có một số người, em càng dung túng cho cô ta, thì người ta sẽ lại giẫm lên mặt mũi của em, không coi em ra gì cả."
"Em biết rồi, chị Bội Hà." An Khê như có điều suy nghĩ mà gật đầu một cái.
Thiệu Bội Hà xoa xoa gò má hơi nhọn của cô, sau khi nói chuyện với cô thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì cười giòn một tiếng: "An Khê nhà chúng ta có dáng vẻ trong veo như nước hồ mùa thu thế này, đối diện với em, chị không tin là có người nào không động lòng đấy."
An Khê không kìm được mà đỏ bừng mặt, Thiệu Bội Hà nhéo nhéo chỗ thịt mềm hồng hồng trên khuôn mặt cô, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nụ hoa xinh đẹp trước mắt này sẽ nhanh chóng nở rộ, trở thành một người phụ nữ trưởng thành chân chính.
"An Khê, chị nói với với em chuyện có chút riêng tư này, đều phải trải qua mà thôi, em cũng đừng cảm thấy ngại ngùng.

Tối hôm nay khi hai người làm chuyện kia, ban đầu sẽ có chút đau đớn, sẽ còn chảy máu nữa, em nhẫn nhịn một chút là xong rồi.

Đây cũng là chuyện bình thường mà thôi, em đừng lo lắng, nhớ chưa?" Trong đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ bận tâm, mặc dù chuyện phòng the đúng là chuyện riêng tư của hai người trẻ, cũng không nên nói ra ngoài miệng, thế nhưng dù sao thì cô cũng sẽ phải trải qua chuyện này mà thôi, cô ấy sợ cô đến lúc đó cái gì cũng không biết, lại hoảng hốt kinh sợ, khiến cho người ta chê cười.
An Khê sao có thể không biết chuyện này được, ở trường không phải chưa từng được dạy giáo dục vỡ lòng, cô biết hết những chuyện này, chẳng quan bản thân chưa từng thực hành.


Cô nghe những người khác nói lần đầu tiên sẽ rất đau, thế nhưng đau đến mức nào thì cô thực sự không biết được.
Cảm giác đau ở trung ương thần kinh của cô tương đối nhạy cảm, một vết cắt nhỏ bị dao cắt ra cũng có thể đau đến mức cô nhe răng phùng má.

Nhưng ngược lại thể chất của Điền Khê thì khá hơn một chút so với cô, ít nhất thì lúc tới mấy ngày kinh nguyệt cũng không khó chịu như trước đây.
Chẳng qua là dù cho có là như thế, cô cũng vẫn sợ đau, nghĩ đến việc phải đối mặt với nỗi đau không không xác định, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Khê cũng tái hắn đi.
Cô có thể xin Đảng xin nhà nước không đi lấy chồng có được không! Hoặc là bàn bạc với Giang Triều, đẩy chuyện này về sau được không.
Tiếng chiêng trống loa kèn bên ngoài càng ngày càng rõ ràng: "Cô dâu ra cửa lên kiệu thôi!" Đồng hành với tiếng chiêng trống ngập trời là một tràng tiếng hô, gọi, giống như là sơn ca đang hát vậy, thanh âm hùng hậu, trùng điệp không ngớt.
Thiệu Bội Hà vỗ lên bả vai của cô một cái, nói: "Chú rể của em đến rồi kia.

Cười lên nào, chúng ta vui vui vẻ vẻ về nhà chồng nha."
An Khe nghe lời nở một nụ cười mỉm.
Bên ngoài cửa có thể nói là vô cùng náo nhiệt, ở chỗ này thời điểm náo nhiệt nhất trong năm chính là cuối năm, đến cuối này nhà nhà đều đổ xô đi kết hôn, nhà ai cưới con dâu, nhà ai gả con gái thì toàn thể mọi người trong thôn cũng sẽ đến đủ.
Những người rảnh rỗi không có việc gì làm cũng bắt đầu mở to mắt trông chờ cô dâu, xem xem nhan sắc của nhà gái như thế nào, của hồi môn có nhiều hay không, cảnh tượng bên chỗ nhà trai như thế nào, bọn họ họ đều ngồi lại với nhau nói về những chuyện vui vẻ.

Nếu như không có chuyện gì mới mẻ vui vẻ để nói gì bọn họ sẽ đào lại những chuyện cũ, thêm thắt gia vị thành kiểu mới, cho đến khi thông qua miệng bọn họ, câu chuyện cũ hoàn toàn biến thành câu chuyện mới thì mới thôi.
"Cô dâu chớ ngại ngùng, mau ra đây thôi!" Rất đông những người phụ nữ không chê chuyện lớn mà hô lên.
Trên người Giang Triều cũng mặc một bộ đồ màu xanh rằn ri quân đội, trước ngực anh cài một bông hoa hồng, mũ trên đầu che chân mày của anh đi, chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu thẳm đen láy, trong đó như ẩn chứa nét vui sướng nhẹ nhàng.

Bộ trang phục màu xanh lá cây ấy là mẫu trang phục cưới mốt nhất vào thời điểm ấy, anh nhìn vào chữ hỉ đỏ thẫm được dán trên cửa, môi mím thật chặt, trong lòng lo lắng nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
"Cô dâu vẫn còn đang trốn hả!" Lại thêm mấy tiếng hô lớn nữa.
Sau khi hoàn thành một số thủ tục bắt buộc phải hoàn thành, cánh cửa kia mới mở ra, chữ hỉ trên cửa bị chia ra thành hai, biến thành hai chữ vui vẻ riêng lẻ.

Người đầu tiên xuất hiện ở cạnh cửa là Thiệu Bội Hà, sau khi cô ấy nói vài câu chúc mừng thì đưa tay ra ý chỉ muốn lấy bao lì xì.
Giang Triều đưa bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong cho cô ấy, kiểu bao lì xì này cũng là việc cần phải có, nhưng bên trong cũng không nhất thiết phải để nhiều tiền, những nhà không giàu có thì số tiền bên trong cũng chỉ với hàm ý đại cát đại lợi mà thôi.
"Chị gái ơi, bao tiền lì xì cũng đã đưa rồi, cô tranh thủ thời gian để cô dâu đi ra đây cho chúng tôi nhìn lén một chút nào." Cẩu Đản đứng canh ở bên cạnh Giang Triều, vọt lên khơi mào một trận sôi nổi.
"Đừng vội, tôi cũng phải kiểm tra thử chú rể cho cô dâu nhà chúng tôi mới được."
Thiệu Bội Hà canh giữ ở cạnh cửa, trong đôi mắt tràn ngập nét trêu chọc.
Lòng bàn tay của An Khê nãy giờ luôn đứng sau cánh cửa chảy đầy mồ hôi, cô vừa hi vọng chị Bội Hà có thể kéo dài thời gian đứng ở cửa lâu hơn một chút, lại vừa mong mỏi chết sớm siêu thoát sớm.
"Chị gái ơi, chị muốn kiểm tra chú rể nhà chúng em như thế nào đây, bọn em đều đang quan sát đấy nhé, chị cũng đừng hỏi nhiều quá nha!" Trong đám người lại vang lên một trận cười to, Giang Triều lại không góp phần vào tràng cười ấy.

Anh chẳng qua chỉ đứng yên ở đó, bình tĩnh chờ cô ấy ra đề.

Thiệu Bội Hà lại phát hiện ra một ưu điểm của Giang Triều, không kiêu ngạo không nóng nảy, có sự ổn định bình tĩnh, sau khi qua tay gia công, đây chắc chắn sẽ là một người đàn ông tốt.
"Cô dâu lấy về nhà để làm gì nào?"
"Cưới cô dâu về nhà đương nhiên là để yêu thương rồi." Giang Triều còn chưa lên tiếng, Cẩu Đản đã hết sức ồn ào mà lên tiếng, cặp mắt của cậu ta lanh lợi, trong đám người lại phát ra một tràng cười to, Giang Triều nháy mắt ra hiệu cho Thạch Đầu một cái, Thạch Đầu nhanh chóng chặn cái miệng thúi của Cẩu Đản lại, tiến đến bên tai cậu ta nhỏ giọng nói: "Cẩu Đản mày lại bắt đầu cầm đèn chạy trước ô tô rồi đấy à, hôm qua không phải anh Triều đã dặn dò là không được nói lung tung hay sao? Mày như này là đang ngứa da, thiếu đánh có phải không?"
Cẩu Đản gỡ tay cậu ấy ra, cười ha ha một tiếng: "Tao chỉ là vui vẻ thay cho anh ấy mà thôi, củ cải trắng mà anh ấy nhớ thương đã lâu, cuối cùng cũng đã lấy được về nhà rồi.

Mày nhìn anh tao xem! Cái gì cũng tốt, thế nhưng mà lại thích giả bộ, ngày nào cũng thể hiện bản thân mình đứng đắn nhất quả đất, thực chất bên trong vô cùng đen tối luôn.

Tao đột nhiên có chút thương xót cho cô thanh niên trí thức kia quá, cả đời này có lẽ cũng chỉ có thể bị dày vò thảm thiết trong tay ổng thôi!"
Thạch Đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, chưa biết là ai dày vò ai đâu!
Hai người xì xào bàn tán ở phía sau, cũng không quấy rầy đế Giang Triều, Thiệu Bội Hà vẫn còn đang nhìn chằm chằm đợi câu trả lời của anh đây này.
"Cưới vợ về được nhiên là phải kính cô ấy, bảo vệ cô ấy, thực hiện đủ trách nhiệm mà một người đàn ông nên làm, chống đỡ một khoảng trời cho cô ấy."
Giang Triều nói xong, bên cạnh lại vang lên một tràng tiếng ủng hộ: "Bây giờ đã có thể đưa cô dâu ra chưa nhỉ!"
Thiệu Bội Hà cũng vô cùng hài lòng đối với câu trả lời của anh, đây mới chính là những lời mà một người đàn ông có trách nhiệm nên nói.

Còn lời ngon tiếng ngọt, thương thương yêu yêu kia đều chỉ là hứa suông, chỉ có những người đàn ông không đáng tin cậy mới có thể nói ra những lời đó, khiến cho những cô gái nhỏ không hiểu chuyện vui vẻ, không đáng một đồng.
Dưới đáy lòng An Khê có chút lạnh lẽo, nhưng Giang Triều cưới cô cũng là đã hoàn thành trách nhiệm của bản thân rồi, cô cũng đã sớm chấp nhận sự thật, chẳng có gì để làm ra vẻ cả.
"Vậy còn phải xem cô dâu có hài lòng với câu trả lời này không mới được.

Cô gái nhỏ ơi, nếu như em cảm thấy hài lòng với câu trả lời này thì đi ra đi, còn nếu cảm thấy không hài lòng, thì sẽ để bọn họ trở về vậy, từ nơi nào đến thì quay về nói đó." Thiệu Bội Hà cười hì hì lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi đáp án của cô, sau khi trầm mặc một hồi lâu, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Không hài lòng." Cô dừng lại một chút: "Là giả!"
Kết quả trong đám người lại bùng lên một trận ồn ào, cho đến khi cô đã hài lòng thì tự bước ra.

An Khê cũng không ra vẻ nữa, cô gật đầu với Thiệu Bội Hà một cái, Thiệu Bội Hà tự giác nhường lại vị trí.
Hôm nay mà một ngày hoàng đạo có khí trời tốt hiếm thấy, không khí lạnh lẽo vẫn chưa tản đi, thế nhưng mặt trời lại ấm áp, là một thời điểm tốt để làm chuyện vui.

Chỉ mấy giây mà thôi nhưng Giang Triều lại thấy rất lâu, anh hơi nheo đôi mắt lại, chờ đợi sự xuất hiện của người ấy.
Sau một tràng tiếng hô gọi không ngớt, sự xuất hiện của An Khê kéo đến một tràng vỗ tay.
"Ây cha! Cô dâu thật là xinh đẹp, chú rể của chúng ta thật có phúc nha!" Đây là những lời nhận xét của những người của thôn gần đó, đi ngang quan gặp phải đám cưới nên dừng lại để tham gia náo nhiệt.
"Đó còn không phải sao, bà đi ra kia hỏi thăm một chút xem, ở cái thôn Tam Thủy này làm gì có cô gái nào không xinh đẹp cơ chứ, mà cô ấy lại là người xinh đẹp hạng nhất luôn đó nha." Không biết là ai đứng ở giữa chen lời.
Giang Triều cảm thấy hô hấp của bản thân sắp không đủ dùng nữa, hôm nay vẻ xinh đẹp của An Khê thực sự khiến cho người ta phải ngước mắt.

Bộ quần áo màu xanh quân đội càng tôn lên làn da trắng nõn của cô ở dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, làn da ấy lại càng trở nên sáng mịn như ngọc thạch, mơ hồ có thể nhìn thấy được cả mạch máu.

Đôi môi khẽ hé mở, màu sắc đôi môi cô vốn rất nhạt, ngày hôm nay có lẽ được đánh một màu đỏ xinh đẹp, khiến cho khí sắc trở nên hồng nhuận hơn một chút.
Bên ngoài có rất nhiều người, An Khê bị những đôi mắt này trực tiếp đánh giá, từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng khẩn trương, trên khuôn mặt lại không dám lộ ra.
"Chú rể, cậu nhìn đến ngây ngốc rồi hả, còn không mau ôm cô dâu về nhà đi.

Cứ như thế này cô dâu xinh đẹp bị người ta cướp mất, cậu đừng có mà khóc nhé!"

Giang Triều chợt hồi thần lại từ trong những tiếng trêu cười chọc ghẹo bên cạnh, anh tiến lên mấy bước, dừng lại ở trước mặt An Khê: "An Khê, anh ôm em lên xe."
An Khê gật đầu một cái, trước đó cô có tìm hiểu phong tục cưới xin tại thôn Tam Thủy này rồi, con dâu mới ra cửa, trước khi đến cửa nhà chồng, chân không thể chạm đất, hai chặng đường trung gian lúc lên xe và xuống xe vào nhà đều phải dựa vào chú rể ôm đi.
An Khê phối hợp để cho Giang Triều ôm cô đứng lên, đi lướt qua đám người, bên tai lại nghe thấy những tiếng cười vang đầy thiện ý của bọn họ: "Cô dâu xấu hổ kìa!"
Cô chôn mặt vào trong lồng ngực của Giang Triều, con mắt khép hờ lại, trên khuôn mặt lại đỏ thêm mấy phần.

Trên thân thể của Giang Triều mang hơi thở của mùi cỏ khô nhàn nhạt, đôi tay xuyên qua sau lưng và đầu gối của cô kia tràn ngập cơ bắp, làn da màu lúa mạch cùng với gân xanh khỏe mạnh lưu loát.

Bước chân của anh cũng rất vững vàng, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Người trong lồng ngực mình vẫn luôn cứng ngắc toàn thân, Giang Triều không kìm được mà tăng nhanh tốc độ dưới chân, chỉ trong mấy bước dài, anh đã đặt An Khê lên xe bò, trên cổ bò còn buộc một đóa hoa to màu đỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng An Khê đột nhiên có chút buồn cười, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến đám cưới của mình sẽ xuề xòa như thế này, Giang Triều ngồi ở một góc bên cạnh của xe bò, nhìn thấy cô cười thì hỏi: "Em cười gì vậy?"
An Khê che miệng, lắc đầu một cái, thế nhưng lại cảm thấy bông hoa đỏ thẫm trước ngực của Giang Triều vậy mà lại đặc biệt phù hợp với đoán hoa treo trước người con bò kia, cho nên cô vẫn không kìm nổi mà cười đến run cả bả vai.
Giang Triều thấy cô cười đến là vui vẻ, nhưng lại chỉ cười mà không nói lời nào, trong lòng không nhịn được mà vui vẻ, cùng với đó là thở phào nhẹ nhõm.

An Khê có thể cười như thế này, ít nhất có thể chứng minh rằng cô cũng không phải vô cùng bài xích việc gả cho anh.

Vốn là anh vẫn dự định là sẽ tích tụ dần dần xâm nhập vào trong thế giới của cô, cho đến khi nào vô tri vô giác chiếm được một vị trí ở trong trái tim cô, câu văn trong sách giáo khoa trung học cơ sở cũng rất phù hợp với hoàn cảnh này.
Anh không ngờ sau này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy, An Khê đồng ý gả cho anh, ý của cô chỉ là không muốn hại anh, anh biết cô là một cô gái tốt, không đành lòng để cho người khác vì cô mà bị nói này nói nọ.
Mặc dù trong lòng anh vẫn còn một chút không cam lòng, thế nhưng một cơ hội tốt như thế bày ở trước mặt anh, anh không thể nào không động lòng được.

Điều quan trọng nhất hiện tại là lấy người này về nhà, chỉ cần cười được cô gái này về nhà, dù cho trong lòng cô là đá tảng, anh không tin bản thân mình không thể ủ ấm được cho cô.
Thiệu Bội Hà chỉ huy đoàn người đưa những đồ cười của An Khê lên xe, những món lớn như bàn trang điểm là chiếm diện tích lớn nhất, cộng với một số xoong nồi muôi chậu linh tinh, chăn đắp thường ngày cũng không ít, còn có những lễ vật hỏi cưới mà ban đầu nhà họ Giang đưa đến cửa hỏi cưới nữa, tất cả đều được chất lên, dù sao ở thôn Tam Thủy này cô không có người nhà, Thiệu Bội Hà lại càng không thể nào lấy những lễ vật hỏi cưới này của cô được, nếu không thì còn ra cái gì nữa.
"Xuýt! Đây đều là của hồi môn của nhà gái sao? Tôi chưa từng nhìn thấy nhà gái nào có số lượng đồ cưới lớn đến thế này."
"Còn không phải sao, tôi đã sớm nói đồ cưới của cô thanh niên trí thức này thực sự rất nhiều, các người lại khăng khăng không tin, bây giờ cũng coi như là được nhìn thấy tận mắt rồi này! Chậc chậc, nhà ông Đại Hữu chẳng biết là vớ được vận may chó chết gì, chẳng những không tốn một cắc tiền nào, có được một cô con dâu, lại còn thêm được một sức lao động, mấy người thấy cô thanh niên trí thức kia chẳng làm gì, cả ngày chỉ ngồi không ở phòng y tế thôi cũng kiếm được nhiều hơn các người mệt đến hộc mặt ngoài ruộng rồi, bây giờ ở đâu có được chuyện tốt như thế đây chứ."
"Hừ, đúng là người so với người có thể tức chết người mà."
Khi xe bò dần dần đi xa, đám người ở phía sau cũng dần dần di chuyển.

Giang Triều ở đằng trước khống chế phương hướng và tốc độ của xe bò.

An Khê ôm đầu gối cẩn thận đánh giá anh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy gò mà chuyên chú của anh, cùng với thân thể cường tráng, trên cằm nhọn, chỗ râu đã bị cạo sạch sẽ, để lại một mảnh da xanh nhạt, rất có hương vị của đàn ông trưởng thành.
Những năm tháng gian khổ đã tôi luyện cho một cậu nhóc hơn hai mươi tuổi một tính cách trưởng thành, trầm ổn của người đàn ông ba mươi tuổi mới có.

Đây là điều mà cô chưa từng nhìn thấy ở một người đi ra từ sung sướng nào.
An Khê tự cho là ánh mắt của mình rất kín đáo, chẳng ai nhìn thấy được, lại không biết hành động của mình đều bị Giang Triều nhìn thấy hết.

Trên mặt Giang Triều lại không thể hiện gì, nhưng dưới đáy lòng lại không nhịn được thấy buồn cười.
Hôn lễ ngày hôm nay là do Giang Đại Hữu làm chủ trì, hai người đọc mấy câu mang tính trang trọng ở trước ảnh của chủ tịch, sau đó đại diện của thôn mới cấp giấy chứng nhận kết hôn cho hai người.
Không cần làm tiệc rượu, những người kết hôn vào tháng này sẽ không tổ chức tiệc rượu, mặc dù nhà Giang Đại Hữu có điều kiện làm, thế nhưng dù sao ông ấy cũng là cán bộ thôn, không thể nào công khai vi phạm kỷ luật được.
Tất cả mọi thủ tục được được giản lược, đám cưới lần này không có bàn nước ăn cơm, thú vui lớn nhất của mọi người chính là thảo luận về đồ cưới của cô dâu cũng như tiền hỏi cưới của chú rể, rất nhiên không thể thiếu được cao trào đi nghe góc tường của phòng tân hôn..


Đọc truyện chữ Full