DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 235

CHƯƠNG 235

Ánh mắt cô ta tối đi, sau đó liền cất mặt dây chuyền đi, rồi gọi đi một cuộc điện thoại, thấp giọng nói: “Alo, là tôi, tấm ảnh hôm qua tôi gửi cho anh, có thể gửi đi rồi. Nhớ lấy, nhất định phải tìm bên truyền thông mà anh quen biết, lan truyền càng nhanh càng tốt. Nhất định phải khiến càng nhiều người nhìn thấy tấm ảnh này trước khi Lâm Thế Kiệt phát hiện ra chuyện này.”

“Được.”

Cô ta làm việc từ trước đến giờ vẫn luôn dứt khoát, gọn gàng.

Cúp máy, nghe thấy tiếng động cơ ngoài cửa, chỉ nghe âm thanh thôi đã biết chắc chắn là xe sang rồi, Giản Thúy Vy cúp máy, gương mặt lập tức trở nên ngây thơ, trong sáng, rồi đi ra ngoài.

Tim của Giản Nghệ Hân đập rất nhanh, chưa bao giờ cô lại hồi hộp như lúc này, biệt thự trước mặt chính là căn biệt thự mà cô và Lâm Thế Kiệt đã tới hôm trước, chẳng qua lúc ấy không gặp được ông cụ Trình mà thôi

“Lo lắng lắm à?”

Nhảm nhí…

Trước câu hỏi của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân rất muốn trừng mắt liếc anh, hiện tại cô lo lắng đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi, mặc kệ thế nào đi nữa, đã có cơ hội thì cô phải tìm cho ra thân thế của mình.

“Tôi… Tôi hơi sợ.” Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói, lần này, cô đã xem Lâm Thế Kiệt là chỗ dựa của mình nên dù rất lo lắng cô vẫn không ngại nói cho Lâm Thế Kiệt, Lâm Thế Kiệt vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận nhưng không ngờ cô lại nói thật với anh.

Anh đột nhiên nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú ánh lên sự vui vẻ, sau đó dang tay ôm bả vai Giản Nghệ Hân, kéo cô vào lòng, cất giọng nhẹ nhàng và trầm ấm đến bất ngờ, giống như tiếng đàn cello hay nhất trần đời vậy: “Đừng sợ, tôi sẽ … Che chở cho em. Cô vợ bé nhỏ à?”

Cô vợ bé nhỏ?!

Giản Nghệ Hân trừng mắt, hung dữ liếc anh, sao cô cứ có cảm giác, sau chuyện đêm qua, Lâm Thế Kiệt như thay đổi thành người khác thế nhỉ?

Nhưng trong lúc nói chuyện hai người đã bước vào biệt thự, Giản Nghệ Hân vừa nhìn đã thấy một ông già đang ngồi trong phòng khách.

Thoạt trông thì hai bên thái dương ông ta đã hoa râm, dáng vẻ ước chừng bảy mươi tuổi, ông ta mặc một bộ quần áo phong cách thời xưa, phong thái ung dung sang trọng, nhìn là biết người này là một học giả đáng kính.

Đây chính là người thân của cô sao?

Khoé mắt Giản Nghệ Hân không kìm được mà nóng lên, tay chân lúng túng không biết đặt đâu, lúc này ông cụ Trình đã thấy họ vào nên cầm chiếc kính lão đặt trên bàn lên: “Thế Kiệt đấy à, lại đây.”

Giọng ông già đã nhuốm màu thời gian nhưng không khó để nhận ra rằng lúc trẻ ông ta cũng là một người nho nhã.

Giản Nghệ Hân đứng tại chỗ, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào, mãi đến khi Lâm Thế Kiệt choàng vai cô đi tới, Giản Nghệ Hân mới đi theo như cái xác mất hồn, người thân của cô chính là ông cụ Trình ư? Cô Lâm gắng tìm kiếm bóng dáng thân quen trên người ông cụ Trình nhưng không thấy gì.

“Thưa thầy, lần này thầy gọi em tới có việc gì không?” Ông cụ Trình đã gọi cho anh từ trước đó nhưng bây giờ anh mới có thời gian tới thăm.

Ông cụ Trình lần này chú ý tới Giản Nghệ Hân, không hiểu sao cứ có cảm giác thân thuộc, một tia kinh ngạc chợt loé lên trong mắt nhưng ông đã nhanh chóng khôi phục lại, không để Giản Nghệ Hân kịp nhận ra.

Đọc truyện chữ Full