DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 267

CHƯƠNG 267

“Giản Nghệ Hân, em biết mình đang nói gì không?”

Sự tức giận của Lâm Thế Kiệt đã bốc cao ngút trời, đôi mắt biến đổi liên tục, nhìn cô chằm chằm.

Giản Nghệ Hân không khỏi rùng mình một cái, nhưng vẫn tỏ vẻ ung dung nở nụ cười, cô đương nhiên biết mình đang làm cái gì, cô chỉ không làm theo kịch bản Lâm Thế Kiệt cho mình mà thôi: “Lâm Thế Kiệt, anh không cảm nhận được niềm vui của em sao? Vợ anh sắp được làm công việc mình thích rồi.”

Câu “vợ” của cô khiến Lâm Thế Kiệt hơi sửng sốt.

Dường như có cảm giác khác thường bắt đầu lan ra ở trong lòng… đúng vậy, Giản Nghệ Hân là vợ anh, vợ chồng vốn bình đẳng, sao anh lại có thể hạn chế tự do của cô chứ.

Nhưng mà: “Nếu như vợ anh rời khỏi anh để như chim liền cánh như cây liền cành với người đàn ông khác thì anh không đồng ý.”

“…”

Như chim liền cánh, như cây liền cành?

Nụ cười nơi khóe miệng của Giản Nghệ Hân cứng lại, cô không hiểu lắm tại sao Lâm Thế Kiệt cứ bám lấy điều này, không để cho mình và Mộ Long ở cùng nhau, chẳng lẽ anh ghen ư?

“Lâm Thế Kiệt, không phải anh đang ghen chứ?”

“Không đời nào! Ha ha, tại sao anh phải ghen chứ?”

“Vậy anh đỏ mặt làm gì?”

Giản Nghệ Hân giống như phát hiện đại lục mới, chăm chú quan sát Lâm Thế Kiệt một lượt, Lâm Thế Kiệt không nhịn được đẩy cô ra, Giản Nghệ Hân không lường trước được động tác của anh, ánh mắt lóe lên vẻ tổn thương, nhanh chóng được Mộ Long ôm lấy, Mộ Long nhìn bọn họ, sắc mặt cũng không được tốt lắm: “Chúng tôi còn có việc, tạm thời đi trước. Ông già, ngày khác gặp nhé.”

Nói xong, Mộ Long không nói gì, nắm lấy Giản Nghệ Hân định đi ngay.

“Giản Nghệ Hân, em đứng lại đó cho anh.”

Âm thanh của Lâm Thế Kiệt từ phía sau truyền đến, khiến Giản Nghệ Hân hơi do dự.

Mấy ngày nay, Lâm Thế Kiệt luôn trong nóng ngoài lạnh, dù anh không nói, nhưng cô gần như có thể cảm nhận được anh quan tâm mình. Huống hồ, buổi sáng Lâm Thế Kiệt mới giúp mình, khiến Lâm Hàn Tình xin lỗi, bây giờ cô…

Ngay khi Giản Nghệ Hân còn đang do dự, Mộ Long đã mở miệng: “Giản Nghệ Hân, em muốn cả đời cầm tù bên cạnh người đàn ông này, từ bỏ lý tưởng của em sao?”

Không, không muốn!

Gần như trong giây phút ngây người này, Giản Nghệ Hân đã bị mang đi.

Lâm Thế Kiệt nhìn chiếc Ferrari vênh váo vội vã rời đi, ánh mắt như muốn hủy diệt cái gì đó. Bóng lưng cao lớn đứng trước cửa tòa cao ốc có vẻ có chút tịch mịch.

Ông cụ Trình đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Thế Kiệt: “Thế Kiệt, tôi thấy cậu rất thích cô bé đó.”

Thích ư?

Lâm Thế Kiệt thu hồi ánh mắt, nhìn thấy ánh mắt ông cụ Trình, môi anh hơi mấp máy, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Có lẽ, anh cũng quan tâm Giản Nghệ Hân.

“Thầy…”

“Được rồi, ông già này không nhúng tay vào chuyện của đám trẻ các cậu.” Ông cụ Trình cười nói: “Chuyện mà tôi giao cho cậu, cậu đừng quên nhé. Nghe cậu miêu tả, mặt dây chuyền kia rất có thể có liên quan đến cháu gái của tôi… Cậu hãy để ý giúp tôi một chút.”

Đọc truyện chữ Full