DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 297

Chương 297

Ông vừa nhận được tiền đã đi ra ngoài tiêu khiển ngay.

“Lâm Thế Kiệt, anh không ngờ tới đúng không…” Giản Thúy Vy cười tự giễu, nhìn Lâm Thế Kiệt đang nằm trên giường, mặc dù anh đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi thở vương giả trên người anh.

Tại sao một người đàn ông như vậy lại trở thành chồng của Giản Nghệ Hân?

Không, anh phải thuộc về cô.

Giản Thúy Vy nhìn Lâm Thế Kiệt đang nằm trên giường, rồi nở nụ cười si mê, một lúc sau, cô mới cởi đồ của mình, váy trắng tuột xuống cẳng chân mềm mịn…

“Anh Thế Kiệt, nếu ông ngoại biết anh ngủ cùng em rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đúng không?”

Giản Thúy Vy duỗi tay sờ mặt Lâm Thế Kiệt, như đang sờ báu vật quý giá nhất.

Ngô Triết kể cho Giản Nghệ Hân rất nhiều chuyện đã trải qua trong mấy năm nay, Giản Nghệ Hân cũng cẩn thận chăm chú lắng nghe, nhìn sườn mặt Ngô Triết, cô hơi thất thần.

Người như Ngô Triết sau này chắc chắn sẽ cưới một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Dịu dàng, hiền lành.

“Nghệ Hân, thật ra tôi…”

Ngô Triết còn chưa nói xong, điện thoại của Giản Nghệ Hân bỗng vang lên. Cô mỉm cười, xin lỗi: “Tôi nghe điện thoại đã nhé!” Dứt lời, Giản Nghệ Hân cầm điện thoại lên đi về phía bên cạnh, tự nhiên là không nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Ngô Triết.

Anh ta đã lấy hết dũng khí, mà lời tỏ tình còn chưa nói ra miệng.

Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cú điện thoại này giống như cọng rơm cứu mạng, nếu còn tiếp tục ở cùng Ngô Triết, cô sợ tim mình sẽ đập loạn lên mất.

“Alo, cô chủ, cô có nhìn thấy tổng giám đốc không? Tổng giám đốc mất tích rồi…”

Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh gấp gáp của Chu Loan.

Mất tích? Một người còn sống sờ sờ đang yên đang lành làm sao có thể mất tích chứ. Giản Nghệ Hân nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chu Loan lo lắng ấn ấn huyệt Thái Dương, kể chuyện vừa xảy ra cho Giản Nghệ Hân nghe, thì ra buổi trưa Giản Thúy Vy đã đến tìm Lâm Thế Kiệt, sau đó không biết hai người nói cái gì, Lâm Thế Kiệt đã đi cùng Giản Thúy Vy ra ngoài. Dọc đường lại gọi điện thoại đến, bảo anh ta chú ý động tĩnh của Giản Nghệ Hân, nhưng mà điểm này anh cũng không nói thẳng.

“Tổng giám đốc nói cô đang ở trường đại học S chơi với bạn, bảo tôi nhớ đi đón cô, nhưng mà một lát sau đã không liên lạc được nữa.” Chu Loan nói.

Nghe Chu Loan nói vậy, Giản Nghệ Hân thấy lòng mình mềm nhũn.

Anh không chỉ tự đưa mình đến, còn muốn để Chu Loan đến đón mình…

Chỉ là: “Làm sao có thể mất tích được? Anh hãy thử gọi lại điện thoại của anh ấy, tôi cũng thử một chút, lát nữa chúng ta liên lạc lại.” Dứt lời, Giản Nghệ Hân cúp điện thoại, rồi lập tức gọi cho Lâm Thế Kiệt, điện thoại kết nối, cô kích động nắm lấy cánh tay của mình, nhưng điện thoại vang lên mấy tiếng như vậy mà không ai nghe.

Làm sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Lâm Thế Kiệt thật sự đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Lần này, Giản Nghệ Hân thật có chút hoảng hốt, cô Lâm gắng để bản thân giữ bình tĩnh, Ngô Triết cũng phát hiện: “Nghệ Hân, có chuyện gì thế?”

Đọc truyện chữ Full