DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 302

Chương 302

Bác gái cười lên có vẻ hiền lành: “Con trai bác năm nay đã ba mươi tuổi, đến nay còn chưa kết hôn, đang làm việc ở tòa nhà lớn ngay phía trước, hay là cháu ly hôn rồi lấy con trai bác, thế nào?”

“…”

“Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi.” Vừa mới ra cửa, Lâm Thế Kiệt đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân đang bị bác gái làm phiền, lại còn nghe thấy bác gái nói như vậy, lập tức đi thẳng tới, sắc mặt u ám nhìn bọn họ, đoạt lại Giản Nghệ Hân từ trong tay bác gái: “Bác gái, chúng tôi sẽ không ly hôn. Bác suy nghĩ nhiều rồi.”

“Chà, thằng bé này…”

Bác gái còn muốn nói điều gì, nhưng Lâm Thế Kiệt đã không cho bà cơ hội, lập tức nắm chặt cổ tay Giản Nghệ Hân dẫn cô đi.

Lâm Thế Kiệt đi đường quá nhanh, đến mức Giản Nghệ Hân có chút lảo đảo, cô nhìn bóng lưng cao lớn của Lâm Thế Kiệt chợt có chút tức giận, chuyện quái gì đang xảy ra thế?

Vừa còn lên giường với người phụ nữ khác, giờ đã dắt tay mình?

Anh thật cho rằng anh là tình thánh sao?

“Anh buông em ra.”

Đến đầu ngõ, rốt cuộc Giản Nghệ Hân không nhịn được nữa hất tay Lâm Thế Kiệt ra, lông mày nhíu chặt: “Lâm Thế Kiệt, anh muốn làm gì? Tại sao anh không đi tìm cô Giản của anh, tới tìm tôi làm gì? Cô Giản trắng trẻo xinh đẹp lại có khí chất, hai người ở bên nhau xứng đôi.”

Câu nói này ẩn chứa sự tức giận, nghe xong, sắc mặt u ám của Lâm Thế Kiệt dần chuyển biến tốt đẹp, nhướng mày: “Em đang ghen hả?” Nếu không phải ghen thì kích động như vậy làm gì.

Anh vốn đang không vui vì chuyện này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ “khóc lóc om sòm” như thế của Giản Nghệ Hân, anh bỗng cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Ghen? Anh nghĩ nhiều rồi, anh cũng đâu phải là gì của em, em sao phải ghen…” Âm thanh của Giản Nghệ Hân càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô càng ngày càng cảm thấy đuối. Cô tức giận như vậy, là ghen sao?

Vừa nãy, khi vừa nhìn thấy Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy cùng nằm ở trên giường, giây phút đó, cô thật rất muốn xông vào kéo người xuống, hét lên cô mới là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Thế Kiệt.

Nhưng mà cô không thể, bởi vì cô chỉ là kẻ giả mạo.

Giản Nghệ Hân mấp máy môi: “Em mệt rồi, em phải đi về.” Cô không muốn tốn nước bọt với Lâm Thế Kiệt, nhưng Lâm Thế Kiệt lại không có ý định cứ như vậy buông tha cô, trực tiếp ép cô vào trên tường: “Trở về, về chỗ nào? Nhà của chúng ta hả?”

“…” Lâm Thế Kiệt anh có thể biết xấu hổ không.

Một câu “nhà của chúng ta” đã thành công khiến Giản Nghệ Hân đỏ mặt, cảm xúc vừa mới khôi phục lập tức tràn ra như vỡ đê, vành mắt lại bắt đầu phiếm hồng: “Anh chặn em làm gì, không đi tìm em Thúy Vy của anh à?”

Giản Nghệ Hân nói ra lời này với vẻ tức giận, cô biết mình không có tư cách hỏi, nhưng hôm qua người đàn ông này mới lên giường với cô… Sao trong tích tắc có thể lên giường với người phụ nữ khác?

Cô nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

“Em Thuý Vy?” Lâm Thế Kiệt như nghe được một câu chuyện cười, nhân lúc trong hẻm không có ai bèn cúi người về trước.

Giản Nghệ Hân vốn đang bị anh ép vào tường, lúc này bị anh vây quanh, chỉ cảm thấy trong mắt đều là anh, tất cả đều là mùi hương của anh.

Cô muốn tránh cũng không tránh được: “Phải, cô em Thuý Vy của anh là con gái nhà giàu, hơn nữa…”

 

Đọc truyện chữ Full