DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 309

Chương 309

“Em nghe.”

“Tại sao anh không nghe?”

“Hả?” Lâm Thế Kiệt hơi kinh ngạc nhìn Giản Nghệ Hân, sau đó cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô, khóe miệng mang theo nụ nhàn nhạt vừa ám muội lại vừa trêu chọc: “Nửa đêm nửa hôm tôi nghe điện thoại của người phụ nữ khác, em thấy thích hợp không?”

Thích hợp, cực kỳ thích hợp!

Nửa đêm nửa hôm anh ngủ trên giường của người phụ nữ khác, tôi cũng thấy rất thích hợp nữa là!

Giản Nghệ Hân rất muốn đáp trả lại nhưng nhìn nụ cười thản nhiên treo trên khóe miệng của Lâm Thế Kiệt, cô liền nhịn lại. Bà nội đã từng nói trong đời không thể tránh khỏi những chuyện không vừa ý, nếu gặp phải chuyện gì cũng tức giận, chẳng phải sẽ tức chết sao? Cho nên hãy học cách chọc tức người khác trước.

“Không thích hợp, vậy để tôi nghe đi.”

Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt, Lâm ý nở nụ cười mà cô cho là đẹp nhất, sau đó nhấn nút nghe sẵn tiện còn chớp mắt với Lâm Thế Kiệt: “Đây là anh bảo tôi nghe đấy nhé. Tôi lỡ có nói gì thì anh cũng đừng có hối hận.”

“Hả?” Lâm Thế Kiệt nhún nhún vai, làm ra vẻ: “Tùy em.”

Anh không có tình cảm đặc biệt gì với Giản Thúy Vy, hơn nữa muộn như vậy mà Giản Thúy Vy còn gọi điện thoại cho anh, anh đúng là lười đối phó… hơn nữa Lâm Thế Kiệt cũng đâu bị mù. Vừa nãy khi màn hình sáng lên, anh đã nhìn thấy nội dung Giản Thúy Vy gửi tới.

Là những bức ảnh khó coi kia.

Những bức ảnh kia có thể xuất hiện trong tay Giản Thúy Vy một là Trương Định kia gửi cho cô ta một bản nhằm đe dọa, hai là…

Đáp án tiếp theo không cần nói cũng biết.

Nhưng bây giờ, Lâm Thế Kiệt đang rất mong chờ biểu hiện của Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lâm Thế Kiệt, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt. Cô vốn muốn nói với Giản Thúy Vy là Lâm Thế Kiệt đi tắm rồi, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của Giản Thúy Vy.

“Anh Thế Kiệt, làm sao bây giờ, mẹ em đã biết chuyện này rồi. Bây giờ em rất bối rối. Em vừa về nhà thì Trương Định kia đã gửi bức ảnh đó vào điện thoại em, vừa lúc mẹ em đang cầm điện thoại của em, em…”

Giọng nói điềm đạm đáng yêu của Giản Thúy Vy riêng Giản Nghệ Hân thôi đã thấy thông cảm tràn lan rồi, nhưng hành vi này của cô ta đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết.

Đêm hôm khuya khoắt mà còn gửi bức ảnh như vậy cho Lâm Thế Kiệt, là muốn dụ dỗ anh sao?

Cô ta thật sự coi mình là đồ ngu à?

Nếu thật sự muốn tìm cách giải quyết, cô ta sẽ gửi trước mấy bức ảnh này đến thăm dò sao? Giản Nghệ Hân âm thầm tự giễu, hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với cô chủ lớn nhà họ Giản chỉ được cái vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng bề ngoài này. Giản Nghệ Hân lớn lên trong khu ổ chuột từ nhỏ, đương nhiên giao thiệp với đủ loại người, đối với chút toan tính bình thường này cô vẫn nhìn ra được.

Tất nhiên trong đó không bao gồm người như Lâm Thế Kiệt.

“Thế Kiệt, anh đang nghe em nói sao? Anh Thế Kiệt…”

Đọc truyện chữ Full