DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 311

Chương 311

“Thế nào? Anh diễn không tệ chứ?” Lâm Thế Kiệt như đang tranh công, đưa tay vịn lên vòng eo mảnh mai của Giản Nghệ Hân, cảm nhận nhiệt độ trên người cô, đồng thời cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh hài lòng híp mắt.

Thân thể người đàn ông vừa mới tắm áp chặt vào người, Giản Nghệ Hân gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực cùng với lớp da thịt muốn dính sát lại thông qua lớp vải mỏng của anh…

Cô thấy mình bây giờ như con tôm luộc, bởi vì tư thế khom lưng ôm lấy cô của Lâm Thế Kiệt nên Giản Nghệ Hân phải ngả người về phía sau, muốn tránh xa anh ra một chút, giọng nói của cô trở nên ấp a ấp úng: “Điện thoại đã cúp rồi, bây giờ anh có thể đứng lên.”

“Ồ?”

“Lâm Thế Kiệt, anh đứng lên.”

“Nhưng sao tôi thấy em hình như rất hưởng thụ thì phải?” Lâm Thế Kiệt chớp mắt, hàng mi dài phủ bóng trên mặt anh, anh đến gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt Giản Nghệ Hân.

Giản Nghệ Hân chỉ thấy đầu óc của mình trong nháy mắt trống rỗng.

“Tôi không có hưởng thụ, tôi không có ý đó!”

“Hả? Có ý gì?” Lâm Thế Kiệt giả vờ hồ đồ, anh kéo dài âm cuối, nhưng Lâm tình giọng nói lại cực kỳ trầm ấm, khiến Giản Nghệ Hân chết ngay tại chỗ. Ngay trong lúc cô gần như nhắm mắt lại thì Lâm Thế Kiệt đột nhiên rút khỏi người cô: “Được rồi, không đùa em nữa.”

Giản Nghệ Hân mím môi, bàn tay siết thành nắm đấm buông thõng xuống bên hông.

Cô còn nghĩ…

Giản Nghệ Hân mở mắt ra nhìn thấy Lâm Thế Kiệt đã rời khỏi người người mình, trong lòng bỗng thấy mất mát.

A, Giản Nghệ Hân rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?

Giản Nghệ Hân ôm mặt xấu hổ, Lâm Thế Kiệt lại bình tĩnh lau tóc, sau đó đặt khăn lên tủ rồi nói: “Vừa rồi em đã nhìn thấy những bức ảnh đó rồi nhỉ? Là vợ tôi, em không có ý kiến gì sao? ”

Cho chút ý kiến à?

Khóe miệng của Giản Nghệ Hân không khỏi gợn lên ý cười. Quan hệ của cô với Lâm Thế Kiệt thế nào, người khác không hiểu, bọn họ còn không rõ ư?

Cô làm gì có tư cách cho anh ý kiến chứ?

“Lâm Thế Kiệt, tôi mới không rảnh quản chuyện của anh, tôi muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi.” Giản Nghệ Hân lườm anh một cái. Mặc dù thực lòng muốn biết Lâm Thế Kiệt sẽ xử lý chuyện này thế nào, nhưng đối với Giản Nghệ Hân, cô luôn biết lúc nào mình nên thông minh, lúc nào mình nên bớt bớt lại.

Cô vừa mới đứng dậy, chưa rời đi, Lâm Thế Kiệt đã túm người ngồi lại.

“Anh làm gì thế?”

“Bảo em cho ý kiến mà, sao vậy? Chẳng lẽ ý kiến mà mợ Lâm cũng không muốn cho, sao keo kiệt thế?” Lâm Thế Kiệt cười như không cười nhìn Giản Nghệ Hân. Không biết vì sao, từ lúc Giản Nghệ Hân nhìn thấy ảnh nude của mình và Giản Thúy Vy mà không có phản ứng gì, trong lòng anh bỗng thấy cực kỳ khó chịu.

Chính anh cũng không biết bản thân muốn Giản Nghệ Hân có phản ứng gì, nhưng tóm lại không phải dáng vẻ chuyện không liên quan tới mình như thế.

Đọc truyện chữ Full