DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Chương 353: Chương 353


Bỗng chốc, Giản Nghệ Hân trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Ánh mắt bọn họ đổ dồn vào cô.

Lúc này Giản Nghệ Hân cũng không tiện trốn tránh nữa, cô đường hoàng bước ra từ giữa đám đông, tỏ ra không hay biết gì: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đông người thế này?”
Nhìn dáng vẻ vô tội của Giản Nghệ Hân, Lâm Hàn Tình ghét đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nói: “Như vậy mà chị cũng không nhìn ra sao? Không biết là y tá này bị ai xúi giục mà dám bắt Thúy Vy uống thuốc ngủ.

Đúng là to gan mà”
Lâm Hàn Tình còn chưa kịp nói dứt lời, chỉ vừa mới nói như vậy thôi, ông cụ Trình đã càng thêm tức giận.
Suốt bao nhiêu năm nay, ông ta tung hoành ngang dọc ở thành phố S này...!Trước giờ chưa có ai dám leo lên đầu ông †a như vậy.

Bây giờ thì hay rồi, một y tá nhỏ bé cũng dám bắt nạt cháu ngoại của ông ta.


Ai chẳng biết ông cụ quý cháu gái mình nhất?
Ông cụ Trình lạnh lùng nói: “Cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu cô chịu ngoan ngoãn nói ra thì tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu để tôi điều tra được, thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô”
Ông cụ Trình đã đứng ở địa vị cao lâu năm, đương nhiên là có một sự uy nghiêm nhất định.
Cô y tá kia sợ đến mức nước mắt giàn giụa.

Cô ta đảo mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh một vòng tức quỳ rạp xuống đất: “Tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi sai.

Tôi nhận hết, cầu xin mọi người đừng đưa tôi đến cục cảnh sát...!Hu hu...!Trên tôi còn có mẹ già, dưới còn con nhỏ.

Thật sự tôi không hề Lâm ý”

“Còn không mau nói ra?”
Lâm Hàn Tình mất kiên nhẫn, đá một phát vào cô gái kia.

Mắt cô gái đỏ hoe, run rẩy đưa cánh tay lên...!Trước cái nhìn chằm chằm của mọi người, cô ta chỉ vào Giản Nghệ Hân: “Là cô ta, tất cả đều là do cô ta bảo tôi làm.

Cô ta nói Giản Thúy Vy muốn làm người thứ ba, dám chuốc thuốc cả chồng cô ta, lại còn ép bọn họ ly hôn.

Chỉ cần tôi giúp cô ta dạy cho.

Giản Thúy Vy một bài học thì cô ta sẽ cho tôi sáu trăm triệu” Cô gái kia nói xong lập tức òa lên khóc: “Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết đâu! Mẹ tôi bị bệnh nặng, thật sự là không có tiền để chữa trị...!Tôi không còn cách nào khác nên mới đồng ý với cô ta.

Hu hu...!Tôi biết tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu.

Cầu xin mọi người hãy tha cho tôi đi”
Cô gái khóc lóc kể lể đến mức người xung quanh nhìn cũng không nhẫn tâm..


Đọc truyện chữ Full