DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 53: Chương 53


Mộ Diệc Thần vốn lửa giận rất lớn, nhưng thấy cảnh tượng này, cũng nhận ra bản thân vừa rồi quá kích động.

Cho dù bản thân bất mãn với Tô Vũ Đồng, cũng không nên phát tiết trước mặt con trẻ.

Nghĩ đến đây, lòng anh chợt phiền muộn, quay người bước nhanh rời khỏi biệt thự.

Mộ Diệc Thần đi rồi, không khí chốc lát nhẹ nhàng trở lại.

Tô Vũ Đồng dỗ dành Niên Niên, luôn bên cạnh cậu bé.

Nhìn thấy chiếc đồng hồ Đại Lập thời trung cổ, kim đã chỉ hơn mười rưỡi, nhưng Mộ Diệc Thần lại một đi không trở lại, không lo lắng không quan tâm đứa con, trong lòng Tô Vũ Đồng đã quyết định, cô nhất định phải đưa con rời khỏi anh.

Quản gia vừa nghe Niên Niên gọi Tô Vũ Đồng là mẹ, cũng không dám để Tô Vũ Đồng rời khỏi, Tô Vũ Đồng luôn bên cạnh Niên Niên, đến hơn mười một giờ cậu bé đi ngủ.

“Cô Tô, cậu chủ bảo cô xuống dưới.


Quản gia Ngô đến phòng của Niên Niên, nói với Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng gật gật đầu, nhìn Mộ Niên ngủ say, mới đứng dậy đi gặp Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô đến, ánh mắt bỗng lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt tột đỉnh: “Tô Vũ Đồng, cô nên rời đi rồi, sau này không được phép đến gần Niên Niên!”

Nghe lời nói của anh đoạn tuyệt như vậy, Tô Vũ Đồng nhíu mày, không bình tĩnh nổi nữa: “Là anh tuyên bố với bên ngoài tôi là mẹ Niên Niên, bây giờ cậu bé cũng cho rằng tôi là mẹ rồi, anh có nghĩ đến nếu đột nhiên tôi biến mất, sẽ gây ra cho cậu bé tổn thương nhường nào không!”
Chẳng lẽ lần nào anh cũng lo trước không màng sau thế à!
Khó trách Niên Niên không thích nói chuyện, không thích giao tiếp, cũng không thích cười.

Đều vì cậu bé sợ!
Trong lòng Tô Vũ Đồng cảm thấy phải che chở cho con, Mộ Diệc Thần lúc này chính là người bố tồi tệ nhất trên thế giới.

“Ha!”
Mộ Diệc Thần cười lạnh một tiếng, trong giọng điệu toàn sự chế giễu, ánh mắt vô tình nói: “Cô xứng sao? Tôi chỉ là muốn giải vây cho Đồng Đồng mà thôi, còn Niên Niên, thằng bé sớm đã quen với cuộc sống không có mẹ rồi.


Tô Vũ Đồng biết Mộ Diệc Thần lạnh lùng vô tình, nhưng thấy anh lại đối xử với con mình thờ ơ như vậy, không kiềm nổi cơn giận: “Mộ Diệc Thần, anh trước giờ chưa từng mất đi mẹ, cho nên anh vốn không hiểu Niên Niên, anh đối xử như vậy với một đứa bé, thực quá tàn nhẫn!”
Cô từ nhỏ đã không có mẹ, cô biết người mẹ đối với một đứa trẻ mà nói quan trọng nhường nào.

Nếu trước nay đều không có, trong lòng sẽ không hi vọng, đột nhiên có rồi lại biến mất, thì đó là một cú sốc không nhỏ, đặc biệt đối với đứa trẻ có khuynh hướng tự kỉ giống như Niên Niên.

Thấy Tô Vũ Đồng lại gan lì như vậy dám chỉ trích mình, nhiệt độ trong mắt Mộ Diệc Thần lại lập tức hạ xuống, gương mặt điển trai đen kịt lại như mực: “Tô Vũ Đồng, có phải cô diễn đến mức nghiện vai rồi không? Cô đối với Niên Niên chỉ là một người xa lạ không quan trọng, đừng tưởng tôi nói bừa một câu thì cô sẽ thực sự trở thành mẹ của thằng bé, nếu người như cô thực sự là mẹ của thằng bé, tôi sẽ khiến cô cả đời này cũng không gặp được nó! Hiểu chưa?”
Cô mưu mô sâu xa như vậy, ngay cả trẻ con cũng lợi dụng, anh tuyệt đối không cho phép cô vấy bẩn tâm hồn của Niên Niên.

Tô Vũ Đồng sợ nhất là kết quả như vậy, lập tức nhận ra biểu hiện của mình vừa rồi thật quá kích động.

Bây giờ cô vẫn không thể để lộ thân phận, Mộ Diệc Thần bây giờ ghét cô như vậy, nếu để anh biết cô là ai,vậy cô muốn đưa Niên Niên đi thì càng không có khả năng.

Nghĩ đến đây, cô dịu xuống, nói với Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc Mộ, tôi nói với anh như này, là vì tôi từ nhỏ cũng không có mẹ, tôi và Niên Niên giống nhau nên đồng cảm, xin lỗi, tôi vừa quá kích động, tôi đi ngay.


“Mẹ!”
Tô Vũ Đồng vừa quay người định đi, đằng sau truyền đến giọng trẻ con của Mộ Niên, mang theo sự lo lắng.

Tim cô liền bị siết lại, lập tức quay người.

Chỉ thấy Mộ Niên mặc đồ ngủ, đôi chân nhỏ để trần từ trên tầng nhanh chóng chạy về phía cô, năm chặt lấy tay cô.

Mộ Diệc Thần vốn không ngờ Mộ Niên sẽ tỉnh giấc, còn lôi Tô Vũ Đồng không để cô đi, lông mày nhíu lại, nghiêm khắc nói với cậu bé: “Mộ Niên, cô ấy không phải mẹ con, con không có mẹ, về phòng con đi!”
Anh không muốn Tô Vũ Đồng tiếp tục mê hoặc đứa trẻ, lúc cần dứt không dứt sau này sẽ xảy ra tai họa.

Cho nên nói thẳng với Mộ Niên, sự thật mà anh cho là đúng.

Anh nói ra câu này, Niên Niên lập tức ngơ ra tại chỗ như khúc gỗ, gương mặt xinh xắn phút chốc tái mét trắng bệch như tờ giấy.


Tô Vũ Đồng nghe câu nói tàn nhẫn của Mộ Diệc Thần, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Niên, trái tim như bị ai đó đâm mạnh một dao vào.

Khóe mắt nóng lên, cô cố gắng kiềm nén nước mắt, cô quỳ trước mặt Mộ Niên, dùng tay vuốt ve gương mặt nhỏ, đau lòng nói: “Niên Niên ngoan, bố đang giận mẹ, nên mới nói như vậy, mẹ là mẹ con, ngày mai mẹ còn phải đi làm, nên phải về nhà ngủ, ngày mai mẹ lại đến thăm con được không?”
Cô không dám ở lại, cô sợ cô không khống chế nổi mình, nửa đêm ôm con bỏ trốn.

“Vâng.


Mộ Niên nghe Tô Vũ Đồng nói, sắc mặt mới dần tốt lên.

Ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cô.

Cậu bé luôn không có mẹ,bây giờ cuối cùng cũng có mẹ rồi, cậu không muốn để cô đi.

Thấy dáng vẻ không nỡ của cậu bé, Mộ Diệc Thần hơi mềm lòng, nhưng vì sau này, anh vẫn vô tình nói với quản gia: “Chú Ngô, bế Niên Niên về phòng!”
“Vâng, cậu chủ!”
Quản gia Ngô đáp lại, đi đến bế Mộ Niên lên tầng.

Tay bỗng nhiên trống trải, trái tim Tô Vũ Đồng liền đi theo Mộ Niên, đứng yên tại chỗ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đến khi thấy phòng cậu bé đóng cửa, cô mới chầm chậm quay người bỏ đi.

Bộ dạng cô như thể bị rút cạn linh hồn vậy, khiến Mộ Diệc Thần hơi cau mày.

Nếu không phải bản thân ba năm trước đã điều tra mẹ của Niên Niên, cũng chính năm đó ở hầm xe dưới lòng đất, tên điên đuổi theo mình bị xe đâm chết, chỉ sợ rằng cũng sẽ bị cô mê hoặc.

Kĩ năng diễn suất của người phụ nữ này thật quá tốt!
Suýt nữa bị cô mê hoặc rồi.

Cô thực sự quá nguy hiểm, anh buộc phải để cô tránh xa Niên Niên!
Thứ càng nhìn giống thật thì càng nguy hiểm!

Anh từ nhỏ đã bị người khác ngấm ngầm bày mưu đến lớn, không có chút ấn tượng nào với người phụ nữ bị xe đâm chết kia, nhưng cô ta có con với mình.

Lòng người quá đáng sợ, anh không thể nhớ rõ số lần và số người liên tiếp bày mưu nữa, điều này làm anh không thể không đề phòng có người muốn làm tổn thương con mình.

Tô Vũ Đồng mất hồn mất vía đi ra khỏi khuôn viên Đế Cảnh, lên xe của Trần Nghiên Nghiên.

Trần Nghiên Nghiên thấy cô không nói gì, quầng mắt đỏ ửng, đưa tay ôm lấy cô, nói: “Vũ Đồng, chúng ta tìm thấy đứa trẻ rồi, cậu nên vui mừng chứ.


Tuy cô không biết lại xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thế này, chắc chắn đã chịu ấm ức, nên vội vàng an ủi cô ấy.

Nghe Trần Nghiên Nghiên an ủi, Tô Vũ Đồng buông cô ra, lau nước mắt nói: “Nghiên Nghiên, cậu yên tâm, mình không sao.


Cô khóc vì sự ấm ức của Niên Niên, không phải bản thân ấm ức.

Thấy miệng cô nói không sao, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, Trần Nghiên Nghiên rất thương cô, không định hỏi thêm, lặng lẽ khởi động xe.

Đêm nay, Tô Vũ Đồng không sao ngủ được, trong đầu toàn là gương mặt của Niên Niên, tay ôm chiếc gối cậu bé từng nằm ngủ.




Đọc truyện chữ Full