DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 106: 106: Cô Xứng Với Thứ Tốt Nhất


Châu Lệ Đồng nghe thấy anh gọi nhiều như vậy, cố ý nâng cao giọng, nũng nịu khoe:
-Lucas anh đối xử với em thật tốt, nhưng có nhiều quá không?
Gương mặt lạnh như băng của Mộ Diệc Thần hiện lên nụ cười cưng chiều, nói:
-Em xứng với thứ tốt nhất.

Chỉ có Châu Lệ Đồng mới một lòng một dạ với anh, sẽ không hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng anh.

Tô Vũ Đồng nghe thấy câu nói này của anh, nắm chặt dao dĩa trong tay, không biết tại sao trong lòng đột nhiên giống như bị chèn một cục bông vào vậy.

Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng không động đậy, lập tức hỏi cô:
-Vũ Đồng, muốn thêm chút Champagne sao?
Nghe thấy giọng của Có Triều Tịch, Tô Vũ Đồng định thần lại lắc đầu.

Lúc này bồi bàn bê đồ ngọt lên bàn của bọn họ.

Bánh pudding, kem còn có thạch sữa rất đa dạng, không kém gì so với bên kia.

Thấy cô nhìn đồ ngọt, Cố Triều Tịch cong khóe miệng lên:
-Cũng không biết cô thích ăn cái nào, nên đồ ngọt đặc biệt đều gọi một phần, thử đi.

-Cảm ơn!
Tô Vũ Đồng cầm thìa nhỏ bắt đầu thử.

Vị mát lạnh thơm và ngọt nữa khiến người ta cảm thấy dễ chịu, trong lòng cô cũng bắt đầu cảm thấy trút bỏ được chuyện vừa rồi.

Cô và Mộ Diệc Thần ngoài Niên Niên ra, không có bất cứ quan hệ gì.


Cảm giác vừa rồi của mình là gì, Mộ Diệc Thần anh cũng không dùng tiền của mình, anh cho Châu Lệ Đồng ăn gì, liên quan gì đến cô?
Cô ăn đồ của mình là được rồi, để ý đến người khác làm gì?
Khóe mắt Mộ Diệc Thần để ý đến Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch, thấy Cố Triều Tịch mặt mày cười tươi nhìn Tô Vũ Đồng đang ăn đồ ngọt, không biết tại sao lại cảm thấy cảnh này rất chướng mắt.

Tô Vũ Đồng ăn năm bảy loại đồ ngọt, Cố Triều Tịch chu đáo hỏi:
-Vũ Đồng, cô còn cần chọn cái khác không?
Tô Vũ Đồng đặt thìa xuống, nói:
-Không cần đâu, tôi đã rất no rồi.

Để biệt đạt sự tôn trọng đối với Cố Triều Tịch, cô không thích ăn đồ ngọt, đã ăn quá nhiều rồi.

Thấy cô nói đã no, Cố Triều Tịch đứng dậy khoác áo khoác lên người cho cô, lịch thiệp nói:
-Đi thôi, tôi đưa cô về.

Quen biết lâu như vậy, anh vẫn chưa biết nhà cô ở đâu, mượn cơ hội này đi xem nhà chút.

Tô Vũ Đồng còn chưa hỏi anh để lấy giấy nợ, cho nên gật đầu, cùng anh rời khỏi bàn.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng đi cùng Cố Triều Tịch như vậy, đôi mắt nâu lóe lên tia lạnh lẽo, có sự giận giữ đang trào dâng.

Tô Vũ Đồng đi cùng Cố Triều Tịch ra khỏi nhà hàng tây, thì dừng bước, cười nói:
-Sếp Cố, tiền tôi nợ anh đã trả hết rồi, có phải anh!
Cố Triều Tịch hiểu ý của Tô Vũ Đồng, cười lấy ví ra, cầm giấy nợ mà cô viết, dí dỏm nói:
-Chi bằng tôi trả lại tiền cho cô, cô bán tờ giấy nợ này cho tôi làm kỉ niệm được không?
-Ha, sếp Cố, anh thật biết đùa!
Tô Vũ Đồng không hiểu cho nên cười thành tiếng, trên đời này lại có người bỏ tiền mùa giấy nợ.

Thấy cô không tin, Cố Triều Tịch lập tức nghiêm túc lại:
-Vũ Đồng, tôi nói là thật, giấy nợ này là thứ chứng minh chúng ta gặp gỡ, tôi muốn giữ lại nói làm kỉ niệm.

Cố Triều Tịch không đơn giản, Tô Vũ Đồng không muốn chọc vào anh, nghe thấy anh ngấm ngầm bày tỏ, quả quyết từ chối:
-Sếp Cố, xin lỗi, con người tôi rất thực tế, giấy nợ anh hãy trả lại cho tôi đi, như vậy tôi mới yên tâm.

Hoàn cảnh cô hiện tại, không cho phép cô đi nhầm một bước nào.

Cố Triều Tịch thấy sự phòng bị trong mắt Tô Vũ Đồng, sợ ấn tượng của anh với cô sẽ trở nên xấu đi, lập tức cười thả lỏng, chuyển giấy nợ cho cô:
-Cô xem cô, không hài hước chút nào, tôi chỉ là đùa thôi.

Tô Vũ Đồng thấy anh đưa giấy nợ ra, sự phòng bị trọng lòng lập tức tiêu biến, cảm thấy mình vừa rồi quá cẩn thận, cười ngại ngùng:
-Sếp Cố, vừa rồi anh thực sự làm tôi giật mình, có người nào lại giữ lại giấy nợ làm kỉ niệm chứ, muốn giữ không phải nên giữ lại cái áo sơ mi tôi làm bẩn đó mới đúng chứ?
-Ha ha ha, đúng đúng đúng.

Cố Triều Tịch bị lời nói của Tô Vũ Đồng chọc cười, nụ cười đó tươi tắn như hoa, cả người tràn ngập sự cuốn hút.

Tô Vũ Đồng hơi thất thần, nến trên lưng cô không phải gánh nhiều thứ như vậy, chỉ đơn giản là một cô gái, chắc sẽ bị vẻ đẹp của anh mê hoặc rồi?
-Vũ Đồng?
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng nhìn mình, cười gọi cô.


Tô Vũ Đồng nhận ra mình vừa rồi thất lễ, vội nói:
-Sếp Cố, cảm ơn anh sự chiêu đãi hôm nay của anh, tôi đi trước đây, tạm biệt.

Nói rồi, không đợi Cố Triều Tịch nói, cô nhấc chân đi.

Ai nói chỉ có phụ nữ đẹp nguy hiểm?
Đàn ông đẹp cũng nguy hiểm giống vậy!
Cố Triều Tịch đang định đuổi theo, lúc này bên ngoài nhà hàng tây một chiếc xe lái đến, trên đó là hai người anh quen biết, lập tức chào anh.

Cố Triều Tịch bị chặn lại, mắt nhìn Tô Vũ Đồng bắt chiếc taxi rồi đi.

Tô Vũ Đồng về đến nhà họ Mộ đã 9 giờ, Niên vừa làm xong bài tập, thấy cô về, lập tức quay lại phòng sách lấy vở bài tập chạy lại chỗ cô:
-Mẹ ơi, thấy giáo nói bài tập hôm nay phải cho bố mẹ ký tên.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời cậu bé nói, hơi ngây ra.

Thực ra cô rất muốn ký tên mình lên, nhưng cô cảm thấy không thích hợp, vậy nên nói với Niên Niên:
-Niên Niên, chúng ta cùng tìm bà nội, bảo bà ký nhé?
Theo cách nhìn của Mộ Diệc Thần, cô chỉ là mẹ giả, nếu cô ký lên, anh nhất định sẽ nghĩ nhiều, cho rằng cô vội muốn chứng minh cái gì với người ngoài.

Niên Niên ngẩng đầu, mặt đầy nghi ngờ nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Mẹ ơi, thầy giáo nói phải là bố và mẹ ký, không phải bà nội.

Trước đây cậu không có mẹ là bà nội ký, nhưng bây giờ cậu đã tìm thấy mẹ, tại sao còn phải để bà ký?
Đối diện với đôi mắt to lấp lánh của Niên Niên, Tô Vũ Đồng nhất thời không biết làm thế nào?
Lúc này bà Mộ từ trên tầng đi xuống, mỉm cười nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Vũ Đồng, cô ký đi.

Cô chính là người được chọn là mẹ của Niên Niên trong lòng bà, cô không ký thì ai ký?
Niên Niên nghe thấy lời bà nội, vui mừng nói:
-Mẹ ơi, bà bảo mẹ ký kìa.

Trước kia các bạn nhỏ đều cười cậu không có mẹ, cho nên lần này cậu muốn chứng minh với bọn họ, cậu có mẹ.

-Được rồi.


Thấy con trai mong đợi như vậy, lại có sự đồng ý của bà Mộ, Tô Vũ Đồng nhật lấy bút và vở bài tập trong tay Niên Niên, ký lên nét chữ thanh tao của mình.

Niên Niên nhận lấy quyển bài tập Tô Vũ Đồng đã ký tên, coi như báu vật ôm vào lòng.

Biểu hiện của cậu bé khiến trong lòng Tô Vũ Đồng rất dễ chịu.

Đưa tay, cô ôm Niên Niên vào lòng, nói:
-Chúng ta đi lên tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ được không?
Niên Niên lắc đầu:
-Mẹ ơi, con phải đợi bố, bố còn chưa ký tên nữa.

Nghe thấy Niên Niên nhắc đến Mộ Diệc Thần, tim Tô Vũ Đồng hơi thắt lại.

Không biết nên nói với Niên Niên thế nào.

Bây giờ anh đang ở cùng Châu Lệ Đồng, đâu có còn nhớ đến mình có con trai?
Nhìn ra Tô Vũ Đồng hình như có tâm sự, sau đó nghĩ đến con trai mình hai ngày nay không về, bà Mộ nói với quản gia Ngô:
-Lập tức gọi cho Lucas, bảo nó về ký tên!
Quản gia Ngô nghe thấy lời căn dặn của bà Mộ, đáp:
-Vâng, bà chủ.

Sau đó đi đến chỗ điện thoại cố định.

Tô Vũ Đồng thấy quản gia Ngô gọi cho Mộ Diệc Thần, nói với Niên Niên:
-Chúng ta đi tắm trước, lát nữa bảo bố ký được không?


Đọc truyện chữ Full