DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 123: 123: Ai Cho Phép Cô Động Vào Quần Áo Của Tôi


Thấy cô đi như vậy, ánh mắt Mộ Diệc Thần có chút ảm đạm khó hiểu.

Anh không đi lên ngay, mà gọi điện thoại cho Tiểu Dương, bảo cậu ta đặt vé máy bay đi đảo Jeju.

Tô Vũ Đồng về phòng nhanh chóng thay quần áo ngủ, sau đó tìm quần áo cho ngày mai mặc, rồi ôm chăn ngủ trên sofa.

Tìm cho mình một tư thế dễ chịu, cô lấy điện thoại ra nhấp vào phần trò chuyện nhóm, gửi cho Nghiên Nghiên và Chân Hi dòng tin nhắn: Mấy ngày nữa mình sẽ đến đảo Jeju, các cậu có muốn hẹn gặp không?
Trần Nghiên Nghiên vừa đọc được liền phấn khích trả lời lại: Được đó được đó, vừa hay tháng này mình được nghỉ mấy ngày.

Cô còn chưa gặp được Chân Hi, hiếm khi Vũ Đồng cũng có thời gian rảnh, như vậy cả ba người họ có thể tụ tập lại với nhau rồi.

Thôi Chân Hi ngạc nhiên mừng rỡ: Các cậu đến thật sự là quá tốt rồi, mình bây giờ sẽ đi đặt khách sạn xịn nhất, đến lúc đó cả ba chúng ta cùng ở nhé.

Thấy bọn họ hăng hái nhiệt tình như vậy, Tô Vũ Đồng nhìn màn hình cười cười, đánh hai chữ: Được đó! Khách sạn để Chân Hi, vé máy bay để mình.

Trần Nghiên Nghiên thấy được bao ăn ở hết rồi, lộ ra một nụ cười đáng yêu, đáp: Trời ạ, các cậu tốt quá, moah moah! À, phải rồi Vũ Đồng, mình không có quần áo nào hợp ra ngoài chơi, ngày mai tan làm cậu đi mua sấm với mình nhé?
Đây là ra nước ngoài chơi đó, cô phải chuẩn bị thật kĩ, thật xinh đẹp để đi, tiện thể mua chút quà cho Chân Hi.

Tô Vũ Đồng gửi một icon mỉm cười, kèm thêm câu: Vậy tan làm chúng ta thẳng tiến đến trung tâm mua sắm tụ họp.

Trần Nghiên Nghiên gửi icon động tác tay OK
Sau đó ba người bắt đầu bàn chuyện cần mang những gì, rồi thời tiết như thế nào, mặc quần áo thế nào thì hợp…

“Két!”
Tô Vũ Đồng đang hào hứng nói chuyện, cửa phòng đột nhiên vang lên, cô nghiêng mặt nhìn, chỉ thấy bóng dáng thẳng tắp cao lớn của Mộ Diệc Thần lạnh lùng đi vào.

Anh cởi chiếc áo vest bên ngoài ra như thể không có ai bên cạnh, coi Tô Vũ Đồng không tồn tại giống như không khí, sau đó trực tiếp đi thẳng vào phòng vệ sinh, không lâu sau bên trong truyền đến tiếng tắm gội.

Tô Vũ Đồng có chút cạn lời, cô nhớ bên trong phòng tắm không có gì để mặc, Mộ Diệc Thần cũng không mang gì vào, lát nữa tắm xong không phải là anh sẽ trần trụi mà bước ra đấy chứ?
Nghĩ vậy cô liền thấy vô cùng xấu hổ.

Cô không hề muốn nhìn thấy cảnh tượng đấy, liền bỏ điện thoại xuống đi lấy một bộ quần áo ngủ cho anh, nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh, để ở trên giá treo đồ trong phòng tắm, rồi mới lặng lẽ rút lui, nhẹ nhàng đóng cửa, trở lại sofa nằm ngủ, tiếp tục nói chuyện với hội Nghiên Nghiên.

Trước kia Mộ Diệc Thần tắm xong đều đi thẳng ra ngoài mặc quần áo ngủ, đây là thói quen đã hình thành từ lâu của anh, hôm nay anh vẫn theo thói quen này, đến khi tắm xong anh mới ý thức được bên ngoài còn có Tô Vũ Đồng.

Anh tuyệt đối sẽ không cầu xin Tô Vũ Đồng lấy quần áo cho anh, càng không thể giống cô buổi chiều mặc quần áo bẩn ra ngoài.

Anh quyết định đợi, đợi đến khi Tô Vũ Đồng ngủ say rồi anh mới ra ngoài.

Nghĩ vậy, anh liền mở cửa phòng tắm, chuẩn bị đi đánh răng.

Chính ngay lúc này anh nhìn thấy quần áo ngủ của mình treo ngăn nắp trên giá.

Trong phòng ngoài anh ra chỉ còn Tô Vũ Đồng, ai lấy mang vào, không cần động não cũng biết.

Cô lại dám lục đồ của mình?
Ai cho cô lục!
Mộ Diệc Thần tức giận mặc quần áo ngủ vào, sau đó bước ra, lạnh lùng nhìn Tô Vũ Đồng, phẫn nộ hỏi:
-Ai cho phép cô động vào quần áo của tôi!
Tô Vũ Đồng bỏ điện thoại xuống, ngước mắt lên trả lời:
-Không phải anh sao? Là anh nói ngoài giường ra, bất cứ thứ gì trong phòng tôi đều có thể động vào.

Còn nữa tôi giúp anh lấy đồ ngủ, anh không cảm ơn tôi thì thôi, đừng có mà nghi ngờ lòng tốt của tôi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy anh trần truồng bước ra thôi!
Tên này đúng là không biết tốt xấu!
Cô lấy đức báo oán, đầy tình người biết bao, đâu giống anh, buổi trưa nhờ anh mà anh còn sỉ nhục cô.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời nói thô lỗ của cô, sắc mặt trở nên xám xịt:
-Về sau không được động vào quần áo của tôi!
Tô Vũ Đồng bị cảnh cáo, chỉ cảm thấy ấm ức, đáp lại:
-Mời Sếp Mộ sau này tự trọng, đi tắm chuẩn bị quần áo trước, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau mắt!
Quần áo của anh càng không phải là dát vàng, nếu không phải là do anh không mang quần áo vào, ai muốn lấy cho anh chứ!
Mộ Diệc Thần nghe cô nói những lời này, mặt tối đen đi thẳng về giường, kéo chăn ra nằm vào, cầm điều khiển tắt đèn.


Tô Vũ Đồng thấy đèn tắt, sắc mặt dần trắng bệch, tâm trạng đột nhiên căng thẳng.

Cơn nóng giận ban nãy lập tức tan biến, giọng điệu mang theo một chút cầu xin nói:
-Sếp Mộ, để lại cho tôi chút đèn được không?
Trước kia ngủ ở phòng Niên Niên, cô đều mở đèn bàn nhỏ.

Nghe thấy giọng điệu của cô đột nhiên dịu xuống, Mộ Diệc Thần hơi ngạc nhiên, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của cô trong bóng tối mấy lần trước, trong lòng không hiểu sao hơi kích động, đột nhiên không muốn lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, cuối cùng không tắt hết đèn, để lại trong góc một ngọn đèn nhỏ cho cô.

Thấy anh không tắt hết đèn, sự căng thẳng trong lòng Tô Vũ Đồng dần dần biến mất, cảm động nói một câu:
-Cảm ơn.

Mộ Diệc Thần không trả lời, quay lưng lại, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Châu Lệ Đồng kể chuyện bọn họ sắp đến đảo Jeju.

Châu Lệ Đồng lúc này đang bận chụp cảnh ban đêm, hoàn toàn không có thời gian đọc tin nhắn, điện thoại luôn để ở trong túi chị Lý, cho nên Mộ Diệc Thần mãi không thấy cô ta trả lời.

Ngược lại Tô Vũ Đồng ở bên kia âm tin nhắn rung liên tục, khiến anh rất khó chịu, nói:
-Cô còn không tắt điện thoại đi, tôi sẽ tắt đèn đấy!
Châu Lệ Đồng không trả lời tin nhắn, anh thấy không sao, nhưng Tô Vũ Đồng vừa nhắn tin nhiều như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu.

Nhớ ngày xưa, ngày nào cô cũng không ngừng nhắn tin cho anh, trong lòng anh lại ngứa ngáy.

Anh cảm thấy mình nhất định là bị bệnh rồi, bị Tô Vũ Đồng hạ một loại độc không rõ tên.

Rõ ràng anh rất ghét cô, nhưng lại có khát vọng với cô, anh ghét cảm giác này.

Tô Vũ Đồng không muốn làm phiền anh, nghe thấy anh nói, lập tức tắt điện thoại, thành thực nhắm mắt ngủ.

Vật đánh thức Tô Vũ Đồng dậy là đồng hồ báo thức, ngày hôm sau báo thức trong điện thoại của cô đúng giờ đánh thức cô dậy, cũng đánh thức luôn cả Mộ Diệc Thần.


Tối hôm qua Mộ Diệc Thần ngủ rất muộn, cho nên sáng nay muốn ngủ nhiều một chút, nhưng lại bị Tô Vũ Đồng phá, anh thẳng tay đập gối:
-Tắt cái đồng hồ báo thức chết tiệt ấy đi cho tôi!
Thật là ồn đến mức anh đau đầu!
Tô Vũ Đồng biết đây là lỗi của mình, là do mình không suy nghĩ thấu đáo, liền không dám cãi lại lập tức tắt đồng hồ, liên tục nói xin lỗi, sau đó cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay.

Mộ Diệc Thần đã từng nói cho dù đã kết hôn cô cũng chỉ là một trợ lí, cho nên cô không thể giống như sếp có thể tùy ý sắp xếp thời gian đến công ty, cô cần làm gì thì vẫn phải làm.

Nhanh chóng sửa sang bản thân, cô ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ thấy Mộ Diệc Thần vẫn nằm trên giường, cô vội vàng ra cửa.

Đến nhà ăn, bà Mộ tít mắt cười hỏi cô:
-Tối qua thế nào?
Tô Vũ Đồng cũng không nghĩ gì nhiều, gật đầu, đáp:
-Ngủ rất ngon ạ.

Nghe thấy cô trả lời, bà Mộ cười, nói với quản gia Ngô:
-Mau đi lấy canh dưỡng sinh cho cô chủ.

-Vâng!
Quản gia Ngô đáp lại một câu, lập tức đi lấy.




Đọc truyện chữ Full