DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 125: 125: Để Tô Thành Kiệt Nếm Trọn Sự Giày Vò


15 nghìn tỷ đó nếu còn không ghi vào sổ kế toán, Tô Thị sẽ thực sự không kiếm được doanh thu.

Hôm nay ông thậm chí không dám tham gia cuộc họp cổ đông vào thứ hai, phải để Lâm Yên Nhiên đứng ra chắn cho ông, vì muốn nhanh chóng làm việc xong với Vũ Đồng.

Từ Vinh nghe Tô Thành Kiệt nói, điềm đạm nở nụ cười với Tô Vũ Đồng, làm động tác mời.

Tô Vũ Đồng vì muốn khó dễ Tô Thành Kiệt mà nghiên cứu rất nhiều về bản vẽ kiến trúc, bây giờ ông mời cả kỹ sư trưởng của Đại Phong đến, cô đương nhiên rất có hứng thú.

Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, cô cười với Từ Vinh nói:
-Kỹ sư Từ, anh đã sửa bản này rồi?
Bản vẽ này ngoài tên ra, hoàn toàn không giống với bản gốc.

Chi bằng nói là vẽ lại từ đầu thì đúng hơn là nói đã sửa.

Vị kỹ sư này rất kiêu ngạo.

Từ Vinh gật đầu, nói:
-Đúng, sửa ba ngày.

Tổng giám đốc Cố đã đặc biệt dặn dò, anh đương nhiên không dám qua loa.

Bản vẽ trước đó tuy không sai, nhưng không vừa mắt anh, anh không muốn lãng phí thời gian để sửa, cho nên quyết định tự mình thiết kế một bản hoàn toàn mới.

Tô Vũ Đồng mỉm cười nói:
-Anh thật lợi hại, không hổ danh là kỹ sư trưởng của Đại Phong, chính là có sự khác biệt, anh đã thể hiện được hết sự đẳng cấp quý phái và sự khí thế mà chủ tịch chúng tôi cần, bản vẽ này tôi rất hài lòng.

Tô Vũ Đồng vốn dĩ muốn làm khó Tô Thành Kiệt một chút, nhưng sau khi xem bản vẽ, liền bị thực lực của Từ Vinh hạ gục.


Người cô muốn gây khó dễ là Tô Thành Kiệt, không phải Đại Phong.

Bản vẽ hoàn hảo, có thể thông qua.

Nhưng những cái khác thì…haha!
Dù sao mấy ngày nữa cô cũng đi đảo Jeju với Mộ Diệc Thần, nói sau đi.

Từ Vinh thấy cô nhìn ra tài năng, cười nói:
-Trợ lí Tô quá khen rồi, có thể làm cô hài lòng là vinh hạnh của tôi.

Cô hài lòng, anh cũng dễ dàng ăn nói với ông chủ.

-Anh khiêm tốn quá, nào, uống trà.

Tô Vũ Đồng mặt tràn đầy ý cười lại rót thêm trà cho Từ Vinh.

Tô Thành Kiệt bị lạnh nhạt ở bên cạnh lập tức mặt dày chen vào:
-Vũ Đồng, nếu cô đã hài lòng về bản vẽ, vậy tiền vốn và đất có phải trong hôm nay sẽ được thực hiện không?
Ông thật sự không thể đợi được nữa.

Thấy ông nóng vội bày tỏ quan điểm như vậy, Tô Vũ Đồng biết Tô Thị hiện giờ vận hành nhất định rất khó khăn.

Cô ung dung cười nhẹ, lười biếng dựa lưng vào ghế, nâng mí mắt,
-Tổng giám đốc Tô, chuyện này tôi không thể quyết định được, vẫn cần hỏi qua sếp Mộ của chúng tôi mới có thể biết được thời gian cụ thể.

Cô chính là muốn kéo dài, để Tô Thành Kiệt cũng phải nếm trọn cảm giác bị giày vò.


Cuộc sống ông khó khăn, đương nhiên cuộc sống của Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng cũng sẽ không dễ dàng.

Tô Thành Kiệt mừng hụt, nghe câu trả lời vẫn phải đợi, khuôn mặt lập tức hiện lên một sự sốt ruột, nói với Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng à chúng ta là người một nhà, một giọt máu đào hơn áo nước lã, anh em như thể tay chân, cô nhất định phải nghĩ cách, nhanh chóng bảo Sếp Mộ cho tôi câu trả lời nhé.

Gần đây không biết làm sao, giá cổ phiếu rõ ràng thời gian trước còn đang ổn định bỗng nhiên bị rớt, có cổ đông không chịu được, phải bán đổ bán tháo hết quyền cổ đông của mình đi, cứ tiếp tục như vậy, Tô Thị thật sự sẽ nguy hiểm.

Nghe thấy Tô Thành Kiệt lại nhắc đến cái gì mà người một nhà với mình sao thật nực cười, lại còn nói mấy câu kiểu giọt máu đào hơn ao nước lã, Tô Vũ Đồng mỉa mai nói:
-Tổng giám đốc Tô, tôi thật sự không có bản lĩnh lớn như vậy.

Hồi đó khi cô bị lâm vào bước đường cùng, người một nhà ông ở đâu!
Thật sự da mặt có thể so với bán kính Trái Đất, dày đến nỗi có thể làm người ta cười chết!
Nghe cô nói câu này, sắc mặt của Tô Thành Kiệt lập tức trở nên rất khó coi.

Từ Vinh thấy Tô Thành Kiệt chinh chiến trên thương trường nhiều năm như vậy lại bị Tô Vũ Đồng chặn họng, nụ cười mang theo ý thích thú sâu xa, nói với Tô Vũ Đồng:
-Trợ lí Tô nếu không cần tôi sửa gì, vậy tôi xin phép đi trước, công ty vẫn còn chuyện cần làm.

Anh phải về nói cho tổng giám đốc Cố nghe những gì mình thấy.

Mắt nhìn người của anh ta không tồi, người phụ nữ này anh cũng rất thích.

Tô Vũ Đồng nghe thấy Từ Vinh nói muốn đi, khẽ cười mỉm, đứng dậy tiễn khách:
-Anh đi thong thả, có thời gian cùng nhau uống trà.

Từ Vinh gật đầu, không đợi Tô Thành Kiệt, cao ngạo quay người rời khỏi phòng tiếp khách.


Từ Vinh đi rồi, Tô Thành Kiệt vốn định nói với Tô Vũ Đồng thêm vài câu, lại nghe thấy Tô Vũ Đồng lạnh lùng nói:
-Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, đến giờ tan làm rồi.

Nói xong, cũng rời khỏi phòng tiếp khách.

Tô Thành Kiệt bị bỏ lại, sắc mặt trở nên xám xịt, bàn tay nắm chặt tạo ra tiếng kẹt kẹt.

Bây giờ ông thật sự hối hận, nếu như ngày xưa ông đối tốt với Tô Vũ Đồng một chút, sẽ không đến nỗi phải rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Có ở lại đây thì mọi chuyện cũng chẳng có chuyển biến, ông vẫn là nên về công ty trước, hỏi xem cuộc họp thường kỳ hôm nay thế nào?
Nghĩ vậy, ông cũng nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp khách, đi thang máy xuống dưới.

Hôm nay là thứ hai, giờ này đáng lẽ đường không nên tắc, nhưng không biết vì sao hôm nay lại đặc biệt tắc.

Tô Thành Kiệt vốn dĩ đã rất bực bội, bây giờ lại bị nhốt trên đường đúng là như đổ thêm dầu vào lửa.

Tắc cả một đoạn đường, khó khăn lắm mới về được đến tòa nhà văn phòng của Tô Thị, nhưng ông lại thấy xe của các cổ đông vẫn còn ở đấy.

Sự bực bội liền biến thành nỗi buồn phiền, ông không xuống xe, mà châm một điếu thuốc, gọi điện cho Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên đối phó với các cổ đông cả một buổi sáng, miệng lưỡi khát khô kiệt sức, nhận được điện thoại của Tô Thành Kiệt, bà lập tức than trách với ông:
-Thành Kiệt, sao ông vẫn chưa về, tôi sắp không chịu được nữa rồi!
Tô Thành Kiệt nghe thấy Lâm Yên Nhiên nói, hít mạnh một hơi thuốc, hỏi:
-Bọn họ đâu?
Lâm Yên Nhiên oán giận:
-Đều đi ra ngoài ăn rồi, họ nói hôm nay không đợi được ông, sẽ không đi nữa, Thành Kiệt, ông bên đó thế nào rồi? Tiền và đất rốt cuộc bao giờ có thể đưa cho chúng ta!
Cái cảm giác ngày nào cũng bị người ta đòi, thật sự là bực mình, Lâm Yên Nhiên cảm thấy bản thân sắp suy nhược thần kinh đến nơi.

Ở công ty thì phiền muốn chết, về nhà còn một đống chuyện tồi tệ, con gái thì sống dở chết dở, bà thật sự sắp điên rồi.

Chỉ mong chuyện này có thể nhanh chóng được giải quyết, sao đó cùng con gái ra ngoài cho khuây khỏa.


Tô Thành Kiệt nghe thấy sự sốt ruột trong giọng điệu của bà, tâm trạng càng thêm buồn phiền, vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ:
-Bản vẽ đã thông qua rồi, buổi chiều các cổ đông đến, bà bảo họ, tiền vốn và đất cũng sắp có rồi, bảo bọn họ yên tâm đợi đừng nôn nóng.

Lâm Yên Nhiên nghe xong, cuối cùng nói:
-Vậy thì tốt, vậy bây giờ ông đang ở đâu?
Tại sao ông không tự mình qua nói với các cổ đông.

Ông là người phụ trách của Tô Thị mà.

Ông nói không phải có sức thuyết phục hơn sao?
Tô Thành Kiệt là người rất coi trọng thể diện, những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, ông làm gì có mặt mũi mà nói với các cổ đông rằng đất và tiền không biết bao giờ mới có được, cái này chưa chắc chắn.

Ông liền cố ý tìm đại một cái cớ nói với Lâm Yên Nhiên:
-Tôi phải đi ăn với Sếp Mộ, bàn bạc chi tiết hợp đồng, tối về nói sau nhé, tôi tắt đây.

Nói xong, cũng không đợi Lâm Yên Nhiên nói, trực tiếp tắt ngang điện thoại, quay đầu xe, rời khỏi Tô Thị.

Tòa nhà Hoa Thịnh.

Tô Vũ Đồng vừa tan làm, đã được hội Diêm Tịnh và Tiểu Ngô hẹn ra ngoài ăn, mọi người mấy ngày chưa tụ họp, vừa gặp nhau liền nói chuyện rôm rả.

Tiểu Ngô mặt tràn ý cười nhìn Hồ Hạ và Tô Vũ Đồng hỏi:
-Cái vụ án bên các cậu, đã có phán quyết chưa?
Anh thật sự rất mong chờ kết quả!
Lâm Na và Diệp Nhẫn hai cái người nhiều chuyện đó, anh sớm đã không thuận mắt rồi.

Tô Vũ Đồng cười lắc đầu:
-Dạo này mình rất bận, vụ án đã toàn quyền giao cho luật sư Tần Hồng Vũ rồi, mình còn chưa đi hỏi anh ấy nữa.




Đọc truyện chữ Full