DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 142: 142: Tìm Con


Tô Vũ Đồng lo lắng mắt đỏ ửng, vô cùng hối hận:
-Đều tại tôi, đều tại tôi, tại sao không trông Niên Niên chứ! Tại sao muốn đi!
Nếu cô không đi, Niên Niên sẽ không mất tích.

Tô Vũ Đồng lúc này hận không thể tát chính mình mấy cái bạt tai.

Thấy cô đau lòng tự trách như vậy, Trần Nghiên Nghiên vội an ủi cô:
-Vũ Đồng, đây không phải lỗi của cậu, đều là Mộ Diệc Thần anh ta quá vô trách nhiệm.

Rốt cuộc anh ta có kiến thức căn bản không thế, sao anh ta có thể để một đứa bé ở một mình được.

Bây giờ hại Vũ Đồng đau lòng buồn bã như vậy, thật là cặn bã đến một đẳng cấp mới rồi.

Trong lòng Thôi Chân Hy cũng khó chịu, nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Vũ Đồng, bây giờ không phải lúc buồn bã tự trách mình, Niên Niên không đi ra khỏi thang máy, vậy chính là chưa ra khỏi khách sạn, có lẽ thằng bé đang trên đường đi, chúng ta đi tìm từng tầng một đi.

Cung Thiếu Dương vội bổ sung thêm:
-Chân Hy nói đúng, các cô từ tầng 1 tìm lên, tôi đi thang máy lên trên tầng cao nhất tìm xuống.

Nghe lời mọi người nói, Tô Vũ Đồng vội vã gật đầu.

-Anh bảo vệ, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có phát hiện gì, thì hãy gọi điện cho tôi.

Thôi Chân Hy đưa danh thiếp của mình cho bảo vệ phòng giám sát.


Bảo vệ nhận rồi gật đầu.

Bốn người ra khỏi phòng giám sát, lập tức chia nhau ra tìm từng tầng một.

Khách sạn rất lớn, bọn họ tìm rất vất vả, tìm kiếm liên tục đến nửa đêm vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Niên Niên.

Lòng Tô Vũ Đồng như lửa đốt, sắc mặt xám xịt lại đôi môi cũng nhợt nhạt, khi leo cầu thang ngã liên tiếp mấy lần, đầu gối và bắp chân đều bị thương.

Thấy cô như vậy Nghiên Nghiên và Chân Hy đau lòng muốn chết, hai người một trái một phải đỡ cô đi.

Ba rưỡi sáng, Tô Vũ Đồng vì lo lắng quá độ nên bị hạ đường huyết, ngất đi.

Cung Thiếu Dương bảo Trần Nghiên Nghiên và Chân Hy mau chóng đưa cô đến phòng 3001 nghỉ ngơi, một mình anh tìm tiếp.

Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy lòng đều lo lắng cho Niên Niên, đặt Tô Vũ Đồng xuống liền quay lại tìm.

Tô Vũ Đồng hôn mê nửa tiếng, sau khi tỉnh lại cô lập tức nhớ ra gì đó, nhanh chóng xuống giường, chạy ra khỏi phòng, xông thẳng đến phòng giám sát.

Bảo vệ trực ban thấy mặt cô xanh xao, lại thấy chân đầy vết thương, giật mình, nói với cô:
-Cô gái, tôi vẫn giúp cô để ý, nhưng rất xin lỗi, tôi không hề thấy con của cô.

Lúc trước, vẫn còn là một cô gái rất có tinh thần, bây giờ sao lại trở nên xanh xao thế này!
Tô Vũ Đồng nói:
-Anh bảo vệ, cho hỏi anh có thể liên hệ với công nhân sửa chữa thang máy được không?
Lúc trước con họ chỉ chú ý đến Niên Niên, hoàn toàn bỏ qua mấy công nhân sửa thang máy đi vào cùng sau đó.

Bọn họ cùng đứng chung một thang máy, có lẽ biết điều gì đó.

Bảo vệ gật đầu nói:
-Cô đợi chút, tôi hỏi giúp cô.

Nói xong, lập tức lấy bộ đàm ra, liên lạc với công nhân sửa thang máy đang trực ban, bảo anh ta hỏi thử mấy người công nhân hôm nay đến sửa thang máy, bé trai lúc đó đứng cùng thang máy với bọn họ đi đâu rồi.

Công nhân sửa thang máy nghe xong lời anh nói, lập tức gọi điện hỏi giúp.

Khi Tô Vũ Đồng nghe thấy trong bộ đàm tin tức Niên Niên ở dưới thang máy tầng F2, cô lập tức quay người xông ra khỏi phòng giám sát.

Tầng F2 là hầm để xe, bóng tối chính là vùng cấm của cô, nhưng vì con trai, cô không màng điều gì cả.

Tinh thần cô có chút hoảng hốt, chạy lại gấp như vậy, bảo vệ nửa đêm sợ cô xảy ra chuyện gì, vội vã lập tức tìm trong ngăn kéo danh thiếp của Thôi Chân Hy, gọi điện.

Thôi Chân Hy và Trần Nghiên Nghiên cùng Cung Thiếu Dương ba người đang chạy qua chạy lại trong khách sạn, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bảo vệ, còn tưởng có tin tức của Niên Niên rồi.

Lúc đang vui mừng, lại nghe thấy bảo bệ nói không phải tìm thấy đứa bé, mà là Tô Vũ Đồng đi đến hầm để xe rồi, nụ cười trên mặt Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy lập tức đông cứng lại.


Thấy biểu cảm của bọn họ, Cung Thiếu Dương hỏi:
-Sao thế? Tô Vũ Đồng đi xuống hầm tìm, có vấn đề gì sao?
Trần Nghiên Nghiên mang theo tiếng nức nở kèm lời nói:
-Thiếu Dương, Vũ Đồng cô ấy có chứng sợ bóng tối!
Những gì cô ấy trải qua năm ấy cô vẫn nhớ rõ mồn một.

Mấy bệnh nhân hung hăng đó trong phòng bệnh tối đen điên cuồng đánh cô, giày vò cô, ức hiếp cô, khiến tinh thần cô phải chịu tổn thương cực kỳ lớn, cho nên để lại di chứng này.

Thấy Trần Nghiên Nghiên khóc, Cung Thiếu Dương vô cùng đau lòng, kéo cô vào lòng ôm lấy, giúp cô lau nước mắt:
-Đừng lo lắng, bây giờ chúng xuống tìm cô ấy, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.

Trần Nghiên Nghiên gật đầu, sau đó ba người chạy về phía thang máy.

Tô Vũ Đồng đến tầng F2, vẫn may trong đây nửa đêm không phải quá tối, cách mấy mét lại có một bóng đèn sáng, cô bỏ điện thoại bật đèn đã chuẩn bị sẵn vào trong túi áo khoác, men theo hầm để xe bắt đầu tìm Niên Niên.

Vừa tìm vừa gọi:
-Niên Niên! Niên Niên!.

Tìm cả tầng F2 một lượt, cô vẫn không tìm thấy Niên Niên, vậy nên cô lại đi đến tầng F1, ở đây cô cũng không tìm được Niên Niên, cuối cùng ánh mắt cô nhìn về phía tầng F3, đó là tầng thấp nhất ở khách sạn.

Nghe nói ở đó có chỗ vì vấn đề đọng nước nên vẫn chưa đưa vào sử dụng.

Niên Niên chắc sẽ không đến đó chứ!
Nhớ đến ban sáng cậu bé suýt chút xảy ra chuyện trong nước, cô liền không có cách nào bình tĩnh được, bất chấp tất cả xông đến tầng F3.

Vì tầng F3 không được đưa vào sử dụng, cho nên ở đây ngoài một vài đèn hiệu màu xanh phát sáng ra, không có ánh sáng nào khác, đứng ở cửa vào tối đen, nhìn ánh đèn huỳnh quang màu xanh nhỏ bên trong, da đầu Tô Vũ Đồng bắt đầu tê liệt.

Bóng đen vô hạn kia, giống như chiếc mồm rộng của ác quỷ sẽ nuốt chửng người ta, sự đe dọa trong sâu thẳm khiến trái tim cô sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến Niên Niên có thể ở trong đó, cô mặc kệ sợ hãi, run rẩy cầm lấy điện thoại, bật đèn lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt, chầm chậm tiến vào.


Ngoài vòng sáng ra là bóng tối vô hạn, cô giơ cao điện thoại muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng phát hiện ra khả năng chiếu sáng có hạn như ánh sáng đom đóm căn bản không thể chiếu ra xa.

Trong lòng lo lắng lại sợ hãi, cô mở miệng gọi một tiếng:
-Niên Niên!
Không gian quá rộng, không có gì đáp lại, cô thử tiến về phía trước.

Đi rồi đi liền nhìn thấy nước đọng, vậy là tránh qua nước đọng, đi qua chỗ khô, đi được mấy bước, cô phát hiện chiếc khăn tay nhỏ lau nước mũi của Niên Niên.

Hôm nay vì rơi xuống nước, cậu bé hơi bị cảm, trong video nói sử dụng khăn giấy sẽ làm tổn thương da, nên cô đặc biệt đưa cho cậu bé mấy chiếc khăn tay nhỏ mềm mại.

Cậu bé ở đây!
Tô Vũ Đồng lập tức nhắc khăn tay lên, nhanh chóng đi vào trong, lớn tiếng hơn gọi tên Niên Niên.

Đi được khoảng năm sáu phút, điện thoại cô truyền đến âm thanh báo pin sắp hết, sau đó ánh đèn trên điện thoại dần dần tối đi, tự động bật chế độ tiết kiệm pin.

Cô sốt sắng, trong lòng ngập tràn sự thất vọng, lớn tiếng gọi:
-Niên Niên con ở đâu?
Khi vạch pin điện thoại trên tay cô hiển thị màu đỏ, cô nghe thấy tiếng của Niên Niên:
-Mẹ ơi!
Trái tim cô thắt lại, chạy theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy Niên Niên cả người lấm lem, đang từ trong một cánh cửa thoát hiểm bò ra, trong đôi mắt to xinh đẹp ngập tràn sự hoảng sợ và nước mắt, nhìn rất đáng thương.

Thấy cậu bé như vậy, trái tim Tô Vũ Đồng như sắp vỡ vụn, xông đến ôm cậu bé vào lòng, vừa giận vừa mừng khóc nói:
-Sao con lại chạy lung tung thế, con có biết mẹ lo muốn chết rồi không?


Đọc truyện chữ Full