DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 150: 150: Anh Còn Mặt Mũi Không Thế


Cô không nói chuyện, còn đỏ mặt, trong đôi mắt lấp lánh những giọt nước, khiến người ta động lòng.

Đôi mắt gian ác của Mộ Diệc Thần dẫn trở nên sâu thẳm, đưa tay giúp cô lau nước mắt.

Tô Vũ Đồng thấy anh đưa tay qua, lập tức giống như chú thỏ sợ hãi, nhanh chóng tránh đi.

Tay Mộ Diệc Thần chạm vào không khí, chuyển hướng đặt xuống chăn, thuận thế lật chăn ra.

Cả người kinh ngạc, lòng Tô Vũ Đồng phút chốc căng thẳng, mắt đầy hoảng loạn hỏi:
-Anh, anh muốn làm gì?
Ánh mắt và hành động vừa rồi của anh đều không tốt đẹp gì, bây giờ sẽ không lại làm chuyện đáng sợ đó với cô chứ!
Mộ Diệc Thần nhếch khóe miệng lên cười, nói:
-Yên tâm, đừng cử động!
Tô Vũ Đồng vừa nhớ đến mình ngồi dậy đau đớn thế nào, lập tức nắm chặt hai bàn tay, mắt đầy chống đối nói:
-Tôi không cần! Anh tránh xa tôi chút!
-Cô nói vậy, tôi sẽ tưởng cô muốn bảo tôi thêm lần nữa đấy.

Mộ Diệc Thần cười thâm sâu, ngữ điệu không phân biệt được vui hay giận, nghe thấy vậy Tô Vũ Đồng có chút sởn gai ốc, bực bội mắng:
-Mộ Diệc Thần anh còn mặt mũi không? Tôi đã từ chối anh rồi, anh đi đi!
Anh đường đường tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Hoa Thịnh, lại hết lần này đến lần khác cưỡng bức một cô gái yếu đuối.

Trong ánh mắt Mộ Diệc Thần lộ ra sự buồn cười, ngón tay đặt lên đôi chân thon dài của cô, nhẹ nhàng lướt chút, giọng điệu mờ ám cực độ:
-Tối qua cô rên tốn sức như vậy, có nghĩ đến mặt mũi là gì không?
Miệng cô nói đừng, nhưng cơ thể lại rất thành thật!
Anh thích sự thành thật đó của cô, cực kỳ thích.

Trong đầu Tô Vũ Đồng “Ù!” một tiếng, mặt đỏ như cắt, bực bội chất vấn:

-Rốt cuộc anh muốn làm gì!
Anh ức hiếp mình thì chớ, bây giờ lại muốn sỉ nhục cô.

Cô trước giờ chưa từng thấy loại người trơ trẽn như vậy!
Mộ Diệc Thần vô cùng điềm tĩnh cầm chiếc bình sứ màu trắng sáng bóng trên tay:
-Đương nhiên là giúp cô xoa thuốc rồi, nếu cô còn muốn làm gì khác, tôi rất vui lòng phối hợp.

Nói rồi, đôi mắt thách thức liếc nhìn cô, không chút che giấu suy nghĩ của bản thân.

Tô Vũ Đồng nhìn đôi mắt đục ngầu của anh, phút chốc cảm thấy lạnh sống lưng, tất cả những sợi lông trên cơ thể đều co rụt lại.

Cô nắm lấy chăn kéo lên che kín người mình, tức giận nói:
-Thuốc tôi tự bôi, anh ra ngoài cho tôi!
Mộ Diệc Thần cười nhẹ, nheo mắt nói:
-Nếu cô dậy được, còn ở đây đợi tôi về à? Không muốn Niên Niên lát nữa đi vào thấy bộ dạn trần truồng của cô, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi.

Nghe thấy anh nhắc đến Niên Niên, trái tim Tô Vũ Đồng hơi căng lên, mắt nhắm lại, dáng vẻ chấp nhận, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ:
-Vậy anh nhanh chút!
Chỗ cô bị thương, Mộ Diệc Thần sớm đã thấy rồi, vị trí ở đâu anh rất rõ.

Nhưng trước khi bôi thuốc, anh phải giúp cô xử lý chút, nghĩ vậy anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ấm qua, cẩn thận giúp cô lau mất lượt, lúc này mới cầm lọ sứ trắng trên chiếc tử đầu giường lên, bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Tô Vũ Đồng hoàn toàn không ngờ tổng giám đốc Mộ tự cao tự đại, lại có thể tỉ mỉ giúp cô làm sạch như vậy, tâm trạng có chút phức tạp, đôi mắt chầm chậm mở ra.

Mộ Diệc Thần không phát hiện ra cô đang nhìn mình, chăm chú mở chiếc bình sức trắng đựng thuốc tiêu sưng giảm đau, giúp cô thoa lên.

Cảm giác buốt lạnh khiến cơ thể Tô Vũ Đồng căng lên, chân hơi run.

Thấy cô nhạy cảm như vậy, Mộ Diệc Thần chỉ cười không nói gì, khóe miệng nhếch lên gian xảo, cố ý trêu chọc cô chút.

Hành động của Mộ Diệc Thần làm Tô Vũ Đồng xấu hổ, cô ghét phản ứng này của bản thân, cảm thấy mất mặt chết đi được, bực bội hỏi:
-Anh xong chưa vậy?
Cô không muốn tiếp tục nữa!
Thấy cô giục giã, Mộ Diệc Thần thu tay lại, đối diện với anh mắt của cô, nói một câu rất có ý:
-Xong rồi.

Tô Vũ Đồng ngượng ngùng vội kéo chăn che người, Mộ Diệc Thần cười đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Tô Vũ Đồng ngạc nhiên, lập tức gọi về phía nhà vệ sinh:
-Mộ Diệc Thần!
Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng gọi của cô, nụ cười trên khóe miệng càng lớn, dùng khăn lau tay, thong thả bước ra.

Thấy anh đi ra Tô Vũ Đồng nói:
-Mau giúp tôi tìm cái váy!
Cô không muốn trần trụi gặp người khác.

Mộ Diệc Thần đưa tay chống cằm, ánh mắt sáng lên, vô cùng điềm tĩnh nói:
-Không cần căng thẳng, chắc là bữa sáng tôi gọi đấy, anh ta sẽ không đưa vào trong phòng đâu.


Tối qua anh khiến cô tiêu hao nhiều sức lực như vậy, tất nhiên phải giúp cô bồi bổ thật tốt.

Tô Vũ Đồng nghe anh nói vậy, sự căng thẳng liền biến mất, nhưng để đảm bảo, cô vẫn kiên trì bảo Mộ Diệc Thần lấy váy giúp cô.

Mộ Diệc Thần thấy cô gấp gáp như vậy liền đồng ý.

Mở tủ quần áo ra, anh chọn một chiếc váy dài quá đầu gối màu sữa và một bộ quần áo con cùng màu, cầm đến trước mặt Tô Vũ Đồng.

Thấy anh không định đi, dáng vẻ muốn đợi cô thay quần áo, Tô Vũ Đồng nhíu mày, nói:
-Nhìn gì mà nhìn, đi mở cửa đi!
-Thứ nên nhìn thứ không nên nhìn tôi đã thấy rồi, làm gì mà nhỏ mọn thế!
Mộ Diệc Thần ý tứ thâm sâu nói xong, quay người đi ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.

Tô Vũ Đồng thấy anh đi rồi, vội vã mặc váy lên người.

Cô vừa mặc xong, thì nghe thấy giọng của Niên Niên:
-Mẹ!
Sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Niên Niên cười típ mắt xông đến trước giường cô.

Tô Vũ Đồng:
Mộ Diệc Thần không phải nói là đưa bữa sáng sao?
Sao lại là Niên Niên?
Để Niên Niên không nhìn ra điều gì, Tô Vũ Đồng vội bình tĩnh lại, cười hỏi:
-Niên Niên, ai đưa con xuống thế?
Niên Niên đưa cái tay bụ bẫm nhỏ, kéo tay cô cười nói:
-Sáng nay dì Nghiên Nghiên bảo chú Thiếu Dương gọi điện bảo bố hỏi mẹ, có muốn cùng ăn sáng không, bố nói mẹ không được khỏe, cho nên con bảo chú Thiếu Dương đưa con xuống cùng ăn sáng với mẹ.

Tô Vũ Đồng vừa nghe thì ra là vậy, cười mân mê cái tay nhỏ của cậu.

Mộ Diệc Thần vừa vào cửa liền thấy đôi mắt Tô Vũ Đồng tràn đầy sự dịu dàng nhìn Niên Niên, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng, đi đến trước giường bế Tô Vũ Đồng lên, nói với Niên Niên:
-Chúng ta ăn sáng thôi.

Trước mặt con, Tô Vũ Đồng không muốn làm hỏng không khí, cho nên vẫn để Mộ Diệc Thần bế đến bàn ăn.


Bữa sáng rất phong phú, không khí rất ấm cúng, một nhà ba người quây quần cùng ăn sáng.

Ăn xong, Mộ Diệc Thần cười nhìn Niên Niên, hỏi:
-Niên Nên, hôm nay muốn đi đâu chơi nào?
Niên Niên không đáp, nhìn sang Tô Vũ Đồng:
-Mẹ, mẹ muốn đi đâu chơi?
Mộ Diệc Thần thấy cậu bé không nhìn mình, cũng không bực, ánh mắt cũng nhìn sang Tô Vũ Đồng.

Trong lòng không ngừng cười thầm, chỗ cô có thể đi chơi chỉ có trên đệm thôi.

Để cô chọn giúp Niên Niên cũng tốt.

Tô Vũ Đồng tự biết tình trạng của bản thân, không xuống nổi giường, sao có thể đi chơi với con trai được!
Trong lòng tức giận tức giận tức không hết giận, cô nhìn kẻ gây ra chuyện một cái, sau đó nói với Niên Niên:
-Hôm nay mẹ không khỏe, con chọn chỗ đi, mẹ bảo dì Chân Hy và dì Nghiên Nghiên đi cùng con.

Cô không muốn mình làm con trai mất hứng.

Qua 2 ngày nữa là phải về nước rồi.

Mất ngày trước cậu bé cũng chưa chơi hết, hôm nay vừa hay có thể chơi bù.

Chân Hy bọn họ là người cô tin tưởng nhất, có bọn họ ở cùng cậu cô rất yên tâm, hơn nữa còn có Cung Thiếu Dương đi theo, cho nên cô không cần lo lắng.




Đọc truyện chữ Full