DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 160: 160: Không Cần Diễn Kịch Nữa


Nhìn thấy hai người bọn họ hậm hực đi về phía phòng chờ, Ngải Mễ che miệng cười, lập tức dùng điện thoại nội bộ gội cho Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng nghe xong lời Ngải Mễ nói, cười đặt điện thoại xuống, bận việc của mình, đến khi gần trưa mới đi gặp Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên.

Tô Thành Kiệt đợi hơn nửa tháng cuối cùng cũng gặp được Tô Vũ Đồng, lập tức dán nụ cười hớn hở lên mặt:
-Vũ Đồng à, con bận xong chưa?
Nghe thấy lời ông nói, Lâm Yên Nhiên cũng mang theo nụ cười trên mặt đứng dậy:
-Mấy ngày không gặp, Vũ Đồng của chúng ta thật là càng ngày càng xinh ra nhỉ.

Nghe thấy lời nói không thật lòng của bà ta, nhìn thấy ý cười giả tạo của bà ta, Tô Vũ Đồng cười chế giễu:
-Đều là người hiểu biết, bác trai bác gái không cần diễn nữa.

Bà ta có thể khen cô sao?
Không chửi là tốt lắm rồi.

Lời khen giả tạo như vậy, chỉ khiến cô buồn nôn, cô không cần!
Lâm Yên Nhiên bị câu nói của cô làm sắc mặt xanh lét, bà ta lúc này thực sự rất muốn cho thứ không biết tốt xấu như cô một cái bạt tai, nhưng nghĩ đến Tô Thành Kiệt hôm nay kêu bà ta đến làm gì, bà ta nhẫn nại, cười đáp:
-Vũ Đồng à, trước đây đều là bác gái hồ đồ là bác gái không tốt, hôm nay bác đặc biệt đến đây để xin lỗi con.

Nếu không phải là vì miếng đất và 15 nghìn tỷ kia, bà ta sẽ không đến cúi đầu trước con bé thối tha này.

Tô Thành Kiệt nghe thấy lời xin lỗi của Lâm Yên Nhiên, trưng bộ mặt già nua vội vã nói với Tô Vũ Đồng:
-Đều là người nhà, bác gái con đã nhận ra lỗi lầm rồi, Vũ Đồng à, con tha thứ cho bà ấy đi.


Ông đường đường là tổng giám đốc Tô Thị lại luôn bị một nhân viên cỏn con ở Hoa Thành làm khó, sớm đã ôm cục tức đầy bụng rồi.

Nhưng vì sự sống còn của Tô Thị, ông vẫn cố gắng nhẫn nại.

Trong lòng ông nghĩ, nếu giải quyết được khúc mắc với Tô Vũ Đồng, có lẽ cô sẽ không làm khó bọn họ nữa, cho nên hôm nay mới ép Lâm Yên Nhiên cùng ông tới.

-Hừ!
Tô Vũ Đồng hừ một tiếng, trong mắt ngập tràn sự chế nhạo:
-Tha thứ, sếp Tô nói cũng nhẹ nhàng quá nhỉ!
Bọn họ làm tổn thương cô như vậy, cả đời này cô cũng không thể tha thứ, cũng không có cách nào tha thứ được!
Tô Thành Kiệt không hề biết, một loạt chuyện mà Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng bày mưu để Tô Vũ Đồng mất đi sự trinh trắng, cho nên nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, trong lòng ông nảy sinh sự bất mãn:
-Vũ Đồng, làm người phải hiền hậu, Vũ Nồng bị con hại thảm thương như vậy, chúng ta cũng không trách cô, lẽ nào không thể bù đắp ân oán hai bên cho nhau được sao?
Con gái ông mất chồng chưa cưới, danh dự cũng mất, lẽ nào vẫn chưa đủ?
Rốt cuộc cô muốn thế nào!
-Ha!
Tô Vũ Đồng nghe thấy Tô Thành Kiệt nói Tô Vũ Nồng bị cô hại, cười lạnh một tiếng, nhếch mày nói:
-Sếp Mộ, lời này của ông không cảm thấy nực cười sao? Tô Vũ Nồng trở nên như ngày hôm nay, hoàn toàn là tự cô ta chuốc lấy! Bù đắp? Chúng ta có thể bù đắp sao?
Nếu không phải Tô Vũ Nông có lòng hại người, cũng sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay.

Tự cô ta tìm cái chết, dựa vào đâu mà đổ hết mọi chuyện lên đầu cô, thật là một chuyện quá nực cười!
Hay ở chỗ Tô Thành Kiệt lớn tuổi rồi, nhưng lại bị tiền làm mờ mắt.

Tô Thành Kiệt rất muốn nổi cáu, nhưng lại nghĩ đến vận mệnh của mình còn dang nằm trên tay Tô Vũ Đồng, ông cực kỳ nhẫn nại, mặt tát mét hỏi:

-Vậy con muốn hai bác thế nào, con mới chịu tha thứ?
Tô Thị không thể ngã xuống, chỉ cần cô có thể nói ra, ông nhất định làm được!
Châu Vũ Đồng cười giễu cợt một tiếng, chuyển ánh mắt về phía Lâm Yên Niên, ý tứ thâm sâu nói với Tô Thành Kiệt:
-Cái này, bác phải hỏi bác gái thân yêu của tôi rồi!
Nếu bà ta vẫn còn chút lương tâm thì có thể đi đến đồn cảnh sát tự thú, thú nhận chuyện năm đó, trả lại sự trong sạch cho cô, như vậy có lẽ cô sẽ buông tha cho bọn họ.

Nếu bà ta chết cũng không đổi, vậy thì cô sẽ dùng hết mọi cách, khiến bọn họ muôn kiếp cũng khôi trở lại được.

Tô Thành Kiệt nhìn sự oán hận của Tô Vũ Đồng đối với vợ mình sâu nặng như vậy, lập tức rời anh mắt sang Lâm Yên Nhiên, mặt đầy thăm dò.

Rốt cuộc bà ta đã làm gì với Tô Vũ Đồng!
Để cô oán hận sâu như vậy, hận bọn họ đến thế!
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Thành Kiệt, trái tim Lâm Yên Nhiên lập tức bị treo ngược lên.

Nhưng bà ta không thể cũng không dám thừa nhận những chuyện mình đã làm, làm ra vẻ bị đổ oan, khóc lóc:
-Vũ Đồng à, tuy bác từng đối xử tệ bạc với con, nhưng bác đã nhận lỗi trước con rồi, lẽ nào co nhất thiết muốn bác gái con quỳ xuống dập đầu sao?
Tô Vũ Đồng thấy bà ta lại chơi chiêu này, nụ cười trong ánh mắt lạnh ngắt:
-Nếu các người không có thành ý như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không còn gì để nói nữa.

Nói rồi, không muốn nhìn bộ mặt giả tạo buồn nôn của Lâm Yên Nhiên thêm nữa, rời khỏi phòng chờ.

-Vũ Đồng, con đợi đã!
Kết quả này không phải là thứ Tô Thành Kiệt muốn, thấy đàm phán thất bại, ông vội vã đuổi theo Tô Vũ Đồng, chặn đường cô.


Tô Vũ Đồng mặt đầy xa cách, lạnh giọng nói:
-Sếp Tô, tôi nghĩ chúng ta đã hết chuyện để nói.

Tô Thành Kiệt ý tứ sâu xa nói:
-Bác trai cầu xin con, giúp Tô Thị lần cuối đi! Con cũng không muốn nhìn tâm huyết cả đời của ông nội con bị hủy hoại như vậy chứ?
Đều là người trên thương trường, khó khăn hiện tại của Tô Thị, tin rằng chắc cô cũng biết chút.

Tô Vũ Đồng cười lạnh:
-Tôi sẽ suy nghĩ.

Nói rồi, bước giày cao gót, ưỡn ngực ngẩng đầu đi.

Thấy chồng mình lại xuống giọng cúi mình cầu xin Tô Vũ Đồng, Lâm Yên Nhiên xanh mét mặt nói:
-Chúng ta tại sao cứ phải cầu xin nó, trên đời này cũng không chỉ có Hoa Thành là công ty lớn, Thành Kiệt, chì bằng chúng ta đi tìm tập đoàn Đại Phong đi!
Đại Phong và Hoa Thành thực lực ngang nhau, chỉ cần cho bọn họ đủ lợi ích, tin rằng Đại Phong nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nghe thấy lời này của Lâm Yên Nhiên, Tô Thành Kiệt tối đen mặt nói:
-Bà quên là giữa em trai bà và Cố Triều Tịch không vui vẻ gì rồi à, bà còn từng dính vào kiện tụng với người ta, bà tưởng anh ta sẽ giúp chúng ta sao?
Cố Triều Tịch không tốt hơn Mộ Diệc Thần là bao!
Sự kiêu ngạo của bọn họ đều không ai sánh bằng.

Đã từng đắc tội với anh, còn muốn bảo anh đưa tay ra giúp, khó hơn cả lên trời.

Bị ông nhắc nhở như vậy, Lâm Yên Nhiên phút chốc ủ rũ.

Đúng vậy, sao bà ta lại quên mất cái này được.


Tiền khi đó em trai bà ta mời luật sư còn là của bà ta nữa.

-Haizz!
Tô Thành Kiệt thở dài một hơi nặng nề, nhấc chân đi.

Lâm Yên Nhiên không dám nhiều lời, dè dặt đi theo sau.

Tô Thành Kiệt về đến nhà, cứ hút thuốc mãi, Lâm Yên Nhiên im lặng không lên tiếng, ngồi bên cạnh.

Lúc này trên cầu thang truyền đến âm thanh, Tô Vũ Nồng lôi thôi lếch thếch đi từ bên trên xuống.

Cô ta không nhìn bố cũng không nhìn mẹ, đi thẳng đến tủ rượu, đưa tay cầm một chai rượu vang, dùng kẹp mở nút gồ trên đầu ra, tu thẳng vào mồm.

Tô Thành Kiệt nhìn thấy dáng vẻ chán chường này của cô ta, lại nghĩ đến Tô Vũ Đồng tràn đầy sức sống, bất giác nổi giận “soạt!” một tiếng đứng dậy, giận đùng đùng đi đến trước mặt cô ta, giằng lấy chai rượu, đập mạnh xuống đất:
-Tô Vũ Nồng, rốt cuộc con còn muốn chán nản đến bao giờ nữa?
Tô Vũ Nồng hiện giờ thực sự không thể sánh bằng Tô Vũ Đồng!
Tô Vũ Nồng bị hành động của Tô Thành Kiệt dọa giật mình, nước mắt lập tức tuôn ra, điên loạn gào lên:
-Vậy bố muốn con làm sao! Con đã thành phế vật rồi, ngoài uống rượu, còn có thể thế nào nữa?
Cô ta không còn gì nữa, hiện giờ cô ta chính là một trò hề.

-Chát!
Tô Thành Kiệt hận không thể mài đá thành ngọc, tát cô ta một cái thật mạnh, nói:
-Rốt cuộc tôi đã tạo ra nghiệp gì thế này!
Sau đó giận đùng đùng đi vào phòng sách.




Đọc truyện chữ Full