DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 224: 224: Tô Vũ Đồng Không Phải Đối Thủ Của Anh


Tô Vũ Đồng lần này bị Mộ Diệc Thần làm tổn thượng nặng nề như vậy, cô thất vọng về anh ta nhường nào, anh đều nhìn thấy hết, đột nhiên chuyển về nhà họ Mộ cùng với Mộ Diệc Thần như vậy, trong lòng anh chồng chất lo âu.

Mộ Diệc Thần là người thế nào anh rất rõ, anh ta vì muốn tách anh khỏi Vũ Đồng, không tiếc vung một đống tiền mua đứt nguồn hàng của anh, hơn nữa còn thường xuống phá đám anh, khiến trên dưới Đại Phong rối tung lên.

Loại người mưu mô thâm sâu như này, anh ta muốn khống chế Vũ Đồng, quả thực dễ như trở bàn tay.

Không phải anh bảo Vũ Đồng ngốc, mà là Mộ Diệc Thần quá xảo quyệt.

Tô Vũ Đồng không phải đối thủ của anh ta.

Tô Vũ Đồng nhìn dòng chữ Cố Triều Tịch gửi tới, trong lòng cảm động đáp: Vâng!
Ai có thể nói chính xác chuyện sau này, nhỡ có một ngày cô thực sự cần sự giúp đỡ của anh thì sao.

Con người của Cố Triều Tịch cô đã kiểm chứng, tuy bề ngoài nhìn cuốn hút phóng khoáng, nhưng người bạn này đối với cô thật sự rất tốt.

Cô Triều Tịch đọc xong lời đáp của Tô Vũ Đồng, biết cô tin tưởng mình, mỉm cười không gửi gì thêm.

Tô Vũ Đồng đợi một lúc, thấy điện thoại không reo lên, liền trở về biệt thự của Mộ Diệc Thần.

Đi vào chiếc cổng đồng chạm khắc hoa, cô không thấy xe của Mộ Diệc Thần, trong sân ngoài hoa cỏ thì trống không.

Không về cũng tốt, nếu anh về, cô sẽ ngủ không yên.

Nghĩ vậy cô đi và cổng biệt thự.

Ba ngày liền Mộ Diệc Thần đều không về nhà, ngày thứ tư, Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của Tiểu Vy, nói cô có mấy phần văn bản cần ký tên.

Tô Vũ Đồng không dám tự ý rời đi, cho nên chủ động gọi điện cho Mộ Diệc Thần.


Mộ Diệc Thần rất lâu rất lâu rồi không thấy Tô Vũ Đồng gọi điện đến, bỗng nhiên thấy tên cô lóe sáng trên màn hình điện thoại, tâm trạng có chút kích động, nhưng để che giấu sự kích động này, anh cố tình trầm giọng xuống cho xa cách:
-A lô, có chuyện gì?
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng anh có chút mất kiên nhẫn, trái tim hơi nghẹn lại nói:
-Công ty có mấy văn bản cần tôi ký tên, tôi muốn đến công ty một chuyến?
Mộ Diệc Thần vừa nghe thấy, cô gọi đến thì ra là công ty có việc, hơi thất vọng, lạnh nhạt nói:
-Bảo Tiểu Vy đưa qua cho cô ký cũng được.

Anh không muốn cô ra ngoài, ra ngoài nói không chừng lại đi gặp Cố Triều Tịch.

Anh quyết không có cô có chút cơ hội nào gặp Cố Triều Tịch.

Tô Vũ Đồng sốt sắng:
-Sao anh không bảo Tiểu Vy bê cả công ty đến khuôn viên Đế Cảnh luôn đi!
Như vậy giám sát cô không phải sẽ tiện hơn sao?
Nghe thấy cơn sóng trong giọng nói của cô, Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói:
-Một cách hay, tôi có thể suy xét!
Để giữ cô lại, đừng nói là bê công ty cô chuyển đến khuôn viên Đế Cảnh, cho dù bê cả thương trường và khu thương mại đến cho cô cũng không phải là không thể!
Tô Vũ Đồng:
Hoàn toàn cạn lời.

Cô không phải là người ăn nói vụng về, nhưng mỗi lần đụng phải Mộ Diệc Thần không nói lý lẽ, cô hoàn toàn không biết phải đối đáp ra sao.

Thực là tú tài* gặp lính có lý nói chẳng được.

(*một học vị thời xưa)
Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng không lên tiếng nữa, liền cúp máy.


Một tiếng sau, Tiểu Vy đến khuôn viên Đế Cảnh, đưa văn bản cần ký tên và báo cáo công trình cho Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng ký tên xong, sau đó cẩn thận xem biểu đồ tiến độ công trình và bảng chi tiêu chi tiết, sau đó mới đưa lại tài liệu cho Tiểu Vy.

-Sếp Tô, khi nào cô có thể về công ty?
Tiểu Vy hỏi.

Tô Vũ Đồng hơi ngừng lại, sau đó nói:
-Tôi sẽ tranh thủ nhanh chóng quay lại, cô và Đường Đường để ý công ty nhiều một chút.

Khi nào có thể quay lại không phải cô nói là được, phải có sự đồng ý của Mộ Diệc Thần.

Không được anh đồng ý cô ngay cả ra khỏi khu biệt thự cũng không thể.

-Vâng!
Tiểu Vy biết Mộ Diệc Thần giam lỏng Tô Vũ Đồng ở nơi này, cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu lấy tài liệu rời đi.

Sau khi Tiểu Vy đi, Chân Hy và Nghiên Nghiên gọi video tới.

Tô Vũ Đồng nhìn hai người trong điện thoại, nở nụ cười nhẹ, vẫy tay với bọn họ.

Nụ cười này của cô nhìn thì rất đẹp, thực ra có chút miễn cưỡng, khiến Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy rất đau lòng.

-Bạn yêu à, mấy ngày nay cậu ổn không?
Đáy mắt Chân Hy ướt át.

Cô hiểu Tô Vũ Đồng, cô ấy ghét nhất chính là bị giam cầm, năm đó khi bọn họ ở bệnh viện tâm thần Seoul cùng nhau, mỗi ngày cô ấy đều tính kế làm sao để chạy trốn.


Cô ấy hướng về tự do, sẽ không muốn làm con chim trong chiếc lồng vàng.

Nghiên Nghiên cũng đỏ hoe đôi mắt:
-Vũ Đồng, bọn mình có thể qua đó thăm cậu không?
Cô không ra được, vậy bọn họ vào cùng cô.

Tô Vũ Đồng biết bọn họ lo lắng cho mình, nhưng ở đây cô nói không được, cô không muốn chọc giận Mộ Diệc Thần, cũng không muốn chị em tốt trông thấy cảnh ngộ của cô, vậy nên cười nói:
-Mình rất ổn, các cậu không cần đến thăm mình, đợi qua chút thời gian, mình sẽ đến thăm các cậu.

Thôi Chân Hy và Nghiên Nghiên nghe cô nói vậy, liền biết cô không tiện, vậy nên hai người gật đầu.

Thôi Chân Hy vì muốn làm không khí tốt lên, cười nói:
-Vũ Đồng, nói cho cậu một tin tốt, phim mình diễn đã qua thẩm duyệt, mùng 8 tháng 10 là được công chiếu rồi!
Tô Vũ Đồng nghe vậy, vui mừng thay cô, cười đáp:
-Mình nhất định sẽ đi xem.

Đó là bộ phim đầu tiên của Chân Hy, cô nhất định sẽ thuyết phục Mộ Diệc Thần để cô đi xem.

Nghe thấy lời Tô Vũ Đồng nói, Thôi Chân Hy có chút phấn khởi:
-Vậy cùng đi xem đi, đến lúc đó mình sẽ mua phần bỏng ngô lớn nhất cho các cậu, còn có coca, hạt dưa, đậu phộng nữa.

Trần Nghiên Nghiên vừa nghe, liền nói:
-Không được không được, cái gì cũng có thể mua, duy chỉ có đậu phộng là không được, Niên Niên bị dị ứng với đậu phộng.

Các cô đi nhất định sẽ dẫn theo Niên Niên.

Chân Hy nghe vậy nói:
-Đúng đúng đúng, vậy thì không cần đậu phộng, mua cho thằng bé phần bỏng ngô lớn.

Tô Vũ Đồng nhìn hai người bạn thân trong điện thoại, bất giác mắt ngấn lệ.

-Vũ Đồng, sao cậu khóc rồi?

Thôi Chân Hy sốt sắng hỏi, Trần Nghiên Nghiên cũng lo lắng nhìn cô.

Tô Vũ Đồng cười trong nước mắt:
-Không có, chỉ là mắt hơi cay, gần đây dùng máy tính làm việc quá lâu ấy mà.

Thôi Chân Hy và Trần Nghiên Nghiên đều biết, không phải như vậy, nhưng hai người đều ngầm hiểu không lột trần ra, sau khi nhắc nhở chú ý nghỉ ngơi mấy câu xong, thì lưu luyến không nỡ tắt video.

Bọn họ không muốn làm cô khóc thêm.

Tô Vũ Đồng đưa tay lau vệt nước trên khóe mắt, ngồi trở lại trước máy tính, tiếp tục làm việc.

Chỉ có lúc làm việc, cô có thể tạm thời quên đi phiền muộn.

Thời gian chớp mắt đã đến thứ 2, thời gian này Mộ Diệc Thần chỉ quay về lấy đồ một lần, Tô Vũ Đồng không gặp anh, là vú Trương nói cô mới biết.

Thứ 2 là cuộc họp thường kỳ, tổng giám đốc như cô không đi không được, vậy nên cô lại gọi điện cho Mộ Diệc Thần.

Thái độ của Mộ Diệc Thần vẫn lạnh nhạt xa cách, nghe thấy cô yêu cầu muốn đi học, liền giao cho Tiểu Vương đi đón cô, sao đó bảo Tiểu Dương đi theo cô.

Có thể ra ngoài là được, Tô Vũ Đồng không dám có ý kiến khác.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tiểu Dương và Tiểu Vương không dám để lỡ một giây, đưa cô trở về khuôn viên Đế Cảnh.

Lãnh đạo của Tô Thị quen Tiểu Dương, biết anh là người rất quan trọng bên cạnh Mộ Diệc Thần, thấy anh cùng Tô Vũ Đồng đến họp, ai nấy đều không ngừng kích động.

Sau khi tan họp, bọn họ ai nấy đều bắt đầu gắng sức làm việc, tranh thủ cuộc họp lần sau có thể nở mày nở mặt, khiến Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần nhìn thấy năng lực của bọn họ.

Nếu may mắn được khen ngợi, vậy con đường phía trước sẽ ngập tràn hào quang.

Chiều hôm nay, làm việc xong, Tô Vũ Đồng giống như mọi ngày xuống tầng muốn ra ngoài đi lại hoạt động giãn gân cốt, không ngờ vừa mới đến cửa thì gặp phải Mộ Diệc Thần.




Đọc truyện chữ Full