DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 230: 230: Có Người Nói Chuyện Cùng Cô Cũng Không Tệ


-Ừm ừm, được!
Vương Sa sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện tốt như vậy, gật đầu như gà mổ thóc.

Lúc này, Mộ Diệc Thần kéo tay Tô Vũ Đồng, đã đi đến bên trong bữa tiệc, Châu Lệ Đồng mỉm cười qua đón, nhìn thấy Tô Vũ Đồng dối lòng nói:
-Vũ Đồng, hôm nay cô thật xinh đẹp.

Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Vũ Đồng không muốn khiến người khác cho rằng cô không biết phép tắc, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, ngữ điệu xa cách đáp:
-Cảm ơn.

Thấy Tô Vũ Đồng tuy đáp lời mình, nhưng lại bày ra bộ mặt đó cho mình thấy, đáy mắt Châu Lệ Đồng nhanh chóng lướt qua một tia sáng hẹp, cô ta làm ra vẻ vô cùng rộng lượng, đi đến bên cạnh Mộ Diệc Thần kéo cánh tay anh, thân mật nói:
-Lucas, em có mấy người bạn quan trọng cần giới thiệu cho anh làm quen, anh qua đây với em một chút.

Tô Vũ Đồng thấy Châu Lệ Đồng kéo Mộ Diệc Thần, lập tức buông tay Mộ Diệc Thần ra, quay người đi đến chỗ Champagne.

Mộ Diệc Thần biết cô không có hứng thú với mấy người bạn Châu Lệ Đồng muốn giới thiệu, vậy nên không miễn cưỡng cô, cùng Châu Lệ Đồng đi về phía mấy cô gái ăn mặc thời thượng và bạn trai của họ.

Người ở đây Tô Vũ Đồng không quen một ai, cô tiện tay nhấc một ly Champagne lên ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, tách biệt khỏi sự náo nhiệt bên trông.

Lúc này, Vương Sa và Đinh Giai đi về phía cô.

Đinh Giai cười nhạt, mặt đầy hòa nhã, nhìn Tô Vũ Đồng lịch sự nói:
-Cô gái, chào cô, mạo muội làm phiền chút, người bạn này của tôi rất thích chiếc vày này trên người cô, xin hỏi cô mua ở đâu vậy?
Vương Sa nghe thấy lời Đinh Giai nói, lập tức bày ra dáng vẻ mong đợi và khao khát, đôi mắt lấp lánh nhìn Tô Vũ Đồng:
-Cô gái, xin cô nhất định phải nói cho tôi biết, tôi thực sự rất thích.

Tô Vũ Đồng thấy hai người lịch sự như vậy, liền đáp:

-Ngại quá, cái này là người khác tặng tôi, tôi cũng không biết anh ấy mua ở đâu.

Nghe thấy lời này của cô, hai người lập tức làm ra vẻ rất thất vọng.

-Cô gái, tôi có thể mời cô đứng dậy một chút, để tôi chụp lại cả chiếc váy, tôi sẽ gửi ảnh cho người bạn làm phục trang của mình, bảo cô ấy giúp tôi mua một bộ.

Vương Sa giả bộ cầu xin, vô cùng tha thiết nhìn Tô Vũ Đồng.

Cô ta là diễn viên rất chuyên nghiệp, cô ta rất tin tưởng vào khả năng diễn xuất của mình, biết như thế nào có thể làm Tô Vũ Đồng không cách nào từ chối.

Con gái thích váy đẹp, đây là bẩm sinh, Tô Vũ Đồng nghĩ dù sao cũng chỉ là phối hợp với cô ta chụp bức hình, không có gì to tát liền gật đầu, đặt Champagne trên tay sang một bên, đứng dậy:
-Được thôi, cô chụp đi.

Thấy cô đồng ý Vương Sa và Đinh Giai cười gian xảo, sau đó Vương Sa vô cùng kích động nói với Tô Vũ Đồng một tiếng:
-Cảm ơn.

Sau đó lấy điện thoại ra chụp cô.

Đinh Giai nhân lúc Tô Vũ Đồng không chú ý, vứt một viên thuốc nhỏ vào Champagne của cô.

Thuốc đó gặp nước sẽ tan ra, vốn không thể nhìn ra có gì khác với trước đó.

Chụp hình xong, Đinh Giai nhấc hai ly Champagne đến, đưa cho Vương Sa một ly.

Vương Sa cười típ mắt hướng ly rượu về phía Tô Vũ Đồng, cười vô hại:
-Cô gái, thật là cảm ơn cô quá, nào uống với chúng tôi một ly.

Nghe thấy lời này của Vương Sa, Đinh Giai lập tức cũng nâng ly rượu về phía Tô Vũ Đồng.

-Công nhấc tay thôi.

Tô Vũ Đồng phóng khoáng cần ly rượu của mình lên cạn cùng hai người bọn họ, sau đó uống một ngụm.

Mộ Diệc Thần đứng cùng Châu Lệ Đồng ở xa, ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Vũ Đồng, thấy cô và hai cô gái uống rượu, hơi nhíu mày.

Châu Lệ Đồng để ý đến sắc mặt của anh, cười nói:
-Yên tâm đi, hai người bạn đó của em rất tốt, Vũ Đồng một mình buồn chán, nếu bọn họ đã nói chuyện, thì để bọn họ chơi cùng cô ấy đi, hôm nay em hy vọng tất cả mọi người đều có thể vui vẻ.

Mộ Diệc Thần cảm thấy Châu Lệ Đồng nói có lý, vậy nên không đi tìm Tô Vũ Đồng.

Cô khó mà có tâm trạng tốt như vậy, anh không thể đến phá hỏng.

Có người nói chuyện cùng cô ấy cũng không tệ.

Không thể không nói Đinh Giai và Vương Sa quả thực là diễn viên giỏi, hai người nghĩ cách lừa Tô Vũ Đồng uống hết ly Champagne.


Khi thấy được rồi, Đinh Giai lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho người làm ở khu Champagne, người làm đó lập tức bê một ly rượu vang xông tới đụng vào Tô Vũ Đồng.

Tiếng ly rượu vang vỡ tan lanh lảnh vang lên, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, chiếc váy trắng trên người Tô Vũ Đồng bị nhuốm đỏ hơn nửa, vô cùng thảm hại.

-Cô gái, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, chân tôi vừa trơn quá.

Người làm vội vã cúi người, liên tục xin lỗi Tô Vũ Đòng.

Mộ Diệc Thần thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng đi tới, Châu Lệ Đồng vội theo sau.

Châu Lệ Đồng không đợi Mộ Diệc Thần mở miệng, lập tức làm ra vẻ cực kỳ tức giận, nghiêm khắc dạy dỗ người làm:
-Sao anh có thể không cẩn thận như vậy? Anh xem xem anh làm khách của tôi thành ra thế nào rồi, chỗ này của tôi không cần anh nữa, anh bị đuổi rồi, mau rời đi cho tôi!
Đinh Giai nghe thấy Châu Lệ Đồng dạy dỗ người làm, liền lên tiếng:
-Chị Lệ Đồng, chị đừng mắng nữa, việc gấp bây giờ là giúp cô gái này sửa soạn chút.

Châu Lệ Đồng nghe thấy lời cô nói, lập tức làm ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ:
-Đúng rồi, cô xem tôi giận đến mức lẫn lộn rồi.

Nói rồi vội vàng nhìn sao Tô Vũ Đồng, mặt đầy hối lỗi:
-Vũ Đồng, thực sự xin lỗi, để cô chịu ấm ức rồi, cô đến phòng tôi sửa soạn lại chút đi, tôi gọi điện bảo vú Tôn mang váy đến cho cô.

Tô Vũ Đồng không muốn nhận lòng tốt của Châu Lệ Đồng chút nào, bộ mặt thực sự của cô ta thế nào cô rất rõ, cô ta có thể quan tâm đến mình mới lạ đó, những lời trước mặt đó, nghe là được rồi, vậy nên nói:
-Không cần đâu, dù sao chỗ chúng tôi ở cũng không xa, tôi về đây.

Nghe lời này của cô, Châu Lệ Đồng ý tứ sâu xa nhìn Đinh Giai và Vương Sa một cái.

Hai người lập tức hiểu ý.

Vương Sa nhìn Tô Vũ Đồng, mặt mày không nỡ:
-Cô gái, bữa tiệc mới bắt đầu, buổi chiều còn chơi bài rất vui, cô đừng đi mà.

-Đúng đó, khó mà có ba người chúng ta vừa gặp đã thân, cùng ở lại chơi đi, một mình cô về buồn chán biết bao.


Đinh Giai bổ sung thêm.

Châu Lệ Đồng thấy bọn họ gắng sức diễn như vậy, nhìn sang Mộ Diệc Thần:
-Lucas, em cũng không muốn Vũ Đồng đi nhanh như vậy, anh giúp em khuyên cô ấy ở lại cùng chơi đi mà.

Ngày kia Châu Lệ Đồng phải đi rồi, Mộ Diệc Thần không muốn làm cô ta mất hứng, vậy nên nói với Tô Vũ Đồng:
-Em vào phòng Đồng Đồng sửa soạn đi, tôi bảo vú Tôn mang váy qua.

Đây cũng có lẽ là lần cuối anh tham gia bữa tiệc của Châu Lệ Đồng.

Phải giữ thể diện cho cô ta trước mặt bạn bè.

Đợi sau khi cô ta đạt đến đỉnh cao, anh sẽ không qua lại với cô ta nữa.

Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần nói vậy, biết mình không có chọn lựa, nhìn anh và Châu Lệ Đồng một cái, rồi mang theo vài phần tức giận đo về phía cửa nhà Châu Lệ Đồng.

Khóe miệng Châu Lệ Đồng lộ ra nụ cười đắc thắng, đến chỗ bảo mẫu nhà mình nói:
-Còn không mau đưa cô Tô đi.

Tô Vũ Đồng lần đầu đến nhà cô ta, cô ta sợ cô không tìm thấy phòng mình.

Bảo mẫu nghe lời dặn dò của Châu Lệ Đồng, lập tức chạy theo Tô Vũ Đồng, dẫn cô đến phòng Châu Lệ Đồng.




Đọc truyện chữ Full