DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 273: 273: Có Nỗi Khổ Mà Không Thể Nói Ra


Nhưng ngay trước mặt Mộ Diệc Thần, cô ta không thể làm như vậy.

A, thật là muốn tức đến nội thương mà, cô ta trước giờ chưa từng bị động đến như vậy!
Mộ Diệc Thần chỉ coi Niên Niên là đứa trẻ con không hiểu chuyện, cho nên không hề để trong lòng, cũng không định dạy dỗ Niên Niên để giả tỏa bức xúc cho Châu Lệ Đồng, chỉ nói với Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng, em có thể vẫn chưa biết, Đồng Đồng cô ấy không phải không hiểu lời Niên Niên nói, mà là vết thương của cô ấy làm cô ấy không thể mở miệng nói chuyện được.

Đây là điều hôm qua anh tận mắt trông thấy, cho nên nói đúng sự thật.

Không thể nói chuyện Tô Vũ Đồng đã từng chịu đựng, tất nhiên biết cái đó phải đau đớn nhường nào mới không nói ra được.

Nếu cô ta không nói được, vậy thì cô không thể lãng phí cơ hội này, để cô ta cũng thử cái gì gọi là có nỗi khổ mà không nói ra được!
Nghĩ vậy, cô cười nhìn sang Niên Niên:
-Niên Niên con nghe thấy rồi chứ, cô Châu không tiện nói chuyện, nhưng dựa vào tính cách lương thiện độ lượng của cô ấy, thiết nghĩ chắc chắn sớm đã tha lỗi cho con rồi, lần sau cô đừng nghịch ngợm như vậy nữa, nào có chuyện bóc mẽ điểm xấu của người ta trước mặt thế, như vậy không lịch sự biết không?
-Vâng!
Niên Niên vô cùng phối hợp gật đầu.

Thực ra cậu bé chính là muốn chọc tức Châu Lệ Đồng, cô ta muốn tha lỗi hay không, cậu chẳng để ý chút nào.

Châu Lệ Đồng:
Tức đến sắp bốc khói rồi!
Nhưng cô ta không nói ra được, cũng không thể thể hiện ra ngoài.


Tô Vũ Đồng cố ý chụp cái mũ người lương thiện độ lượng lên đầu cô ta, nếu cô ta lúc này muốn so đo, vậy chẳng phải sẽ biến thành lòng dạ hẹp hòi sao!
Tô Vũ Đồng tôi nói mà cô tới nhất định chẳng có chuyện tốt, thì ra là dẫn con trai cô tới sỉ nhục tôi, cô đợi đấy cho tôi!
Đợi cô ta khỏi lại, tuyệt đối sẽ chỉnh đốn lại cô tới chết!
Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên gật đầu, cười nhìn Châu Lệ Đồng trùm kín trong chăn một cái, sau đó nói với Mộ Diệc Thần:
-Vết thương nghiêm trọng giống như cô Châu, em cảm thấy anh vẫn nên bảo Thiếu Dương qua xem thử cho cô ấy, khuôn mặt này nếu để lại vết sẹo gì thì không hay.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng chủ động nói chuyện với anh, trong mắt hiện lên ý cười:
-Được, anh đi gọi điện cho cậu ấy ngay, bảo cậu ấy qua xem thử.

Châu Lệ Dồng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, nắm lấy ga giường, siết chặt.

Tô Vũ Đồng như này là muốn cho Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên cơ hội chỉnh đốn cô ta!
Không được, cô ta không thể tiếp tục im lặng mặc cho cô chèn ép.

Nghĩ vậy cô ta cũng không màng bản thân xấu xí nữa, vội vã lật chăn ra, quay người tìm giấy bút, nhanh chóng viết một hàng chữ:
-Lucas, cái này của em chỉ là vết thương nhỏ, không cần phiền tới Thiếu Dương.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy chữ của cô ta, Tô Vũ Đồng tất nhiên cũng đọc được, cô di chuyển ánh mắt nhìn Mộ Diệc Thần cười nhạt, không đợi anh mở miệng nói liền nói trước:
-Y thuật của Thiếu Dương thâm sâu, lại có cách riêng, nói không chừng có thể có phương pháp bí mật nào đó làm cho cô Châu nhanh chóng phục hồi, anh không phải cũng muốn cô ấy nhanh khỏi sao?
Châu Lệ Đồng bây giờ cô sợ rồi sao?
Lúc cô hại người sao không nghĩ tới cảm giác của người khác?
Đây chỉ là bắt đầu, đợi đó đi!
Mộ Diệc Thần cảm thấy lời Tô Vũ Đồng nói có lý, nhìn sang Châu Lệ Đồng nói;

-Đồng Đồng, Thiếu Dương vốn là bác sỹ, cậu ấu không sợ phiền đâu, anh đi bảo cậu ấy qua.

Nói rồi, quay người ra người gọi điện thoại.

Mộ Diệc Thần ra khỏi phòng bệnh, Châu Lệ Đồng liền hiện nguyên hình, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Vũ Đồng, hận không thể ăn được cô.

Tô Vũ Đồng cười thỏa mãn, nhếch mày nhìn cô ta.

Niên Niên thấy Châu Lệ Đồng nhìn mẹ mình như vậy, vô cùng không có thiện cảm “Hừ!” một tiếng với cô ta, rồi nhỏ tiếng mắng:
-Đồ phù thủy già! Đồ quái thai!
Cậu bé nhìn ra được, chỉ cần bố ở đó, Châu Lệ Đồng căn bản không dám lộ đuôi, cho nên cậu bé có thể không hề kiêng nể trả thù cho mẹ.

Châu Lệ Đồng nghe thấy Niên Niên lại dám chửi cô ta là phù thủy già quái thai, hai mắt tức tối ngập tràn tia máu, cắn chặt răng, đưa ánh mắt nhìn sang chị Lý đứng bên cạnh.

Chị ta chết rồi sao?
Cứ nhìn cô ta bị ăn hiếp như vậy sao?
Bình thường không phải luôn trung thành bảo vệ chủ à?
Sao đến thời khắc mấu chốt lại không động đậy gì thế?
Niên Niên thấy bộ dạng muốn tìm cứu viện của cô ta, liền làm mặt xấu lè lưỡi thách thức cô ta.

Ngay cả Niên Niên cũng nhìn ra, Tô Vũ Đồng tất nhiên cũng nhìn ra, chuyển ánh mắt sang nhìn chị Lý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người ta không thể đoán định.


Chị Lý bị cô nhìn như vậy, vội vã cúi đầu xuống, một câu cũng không dám nói, mặc cho Châu Lệ Đồng đang phát ra bất cứ động tĩnh gì chị ta cũng đều không nhìn cô ta thêm một cái.

Đứng trước mặt chị ta một người là người thừa kế tương lại của Hoa Thành, một người là tổng giám đốc Tô Thị, chị ta không thể đắc tội với ai được!
Châu Lệ Đồng thấy bộ dạng của chị Lý, tức đến mức lồng ngực lên xuống liên hồi, một cục máu nghẹn trong cổ họng.

Mộ Diệc Thần gọi điện xong quay lại, liền nhìn thấy sắc mặt tím tái của cô ta trở nên đen kịt, hơi nhíu mày nhìn sang chị Lý hỏi:
-Sắc mặt Đồng Đồng sao lại biến thành như vậy?
Chị Lý nào dám nói cô ta là bị Tô Vũ Đồng và Mộ Niên chọc tức, chỉ có thể đáp:
-Hình như cơ thể Lệ Đồng không thoải mái.

Mộ Diệc Thần nghe xong lạnh giọng nói:
-Vậy chị còn không mau đi gọi bác sĩ?
-Vâng, sếp Mộ.

Chị Lý vội đáp, rồi quay người ròi khỏi phòng bệnh.

Không lâu sau chị ta đi cùng bác sỹ và y tá vào.

Bác sỹ kiểm tra một chút, cũng không kiểm tra ra cái gì, lúc này Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên tới.

Hai người chào hỏi Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần xong, liền quét mắt nhìn Châu Lệ Đồng đầy hàm ý, quay người nói chuyện với bác sỹ cùng y tá trong phòng bệnh.

Nói chuyện xong, y bác sỹ rời đi, y bác sỹ trong phòng bệnh chỉ còn lại Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên.

Tô Vũ Đồng khoanh tay, cười nói:
-Cô Châu là người nổi tiếng, nếu cô ấy có sơ suất gì thì không tốt, bên ngoài kiểm tra không ra, vậy nhất định là nội thương, Thiếu Dương chi bằng anh lấy chút máu của cô ấy đi kiểm tra thử đi.


Nghĩ đến lúc đầu Châu Lệ Đồng cho người bỏ thuốc khiến cô phát điên, một nình cô trong bệnh viện, bị lấy rất nhiều máu, hôm nay cô cũng để cô ta nếm thử mùi vị đó.

Cung Thiếu Dương nghe được lời nói của Tô Vũ Đồng, dáng vẻ nghiêm túc nói với Trần Nghiên Nghiên:
-Anh cũng đang muốn nói như vậy, Nghiên Nghiên đến quầy y tá lấy đồ qua đây, lấy mấy ống máu cho cô ấy.

Vốn hóa nghiệm chỉ cần một ống là đủ rồi, nhưng ai bảo cô ta lại khiến người ta ghét như vậy!
-Vâng!
Trần Nghiên Nghiên cười đáp một tiếng, lướt mắt đầy ẩn ý nhìn Châu Lệ Đồng một cái, rồi đi.

Châu Lệ Đồng biết bản thân hôm nay định sẵn sẽ bị giày vò rồi, oán khí bốc lên tận trời nhìn Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng chỉ coi như không trông thấy, quay người chơi với Niên Niên.

Mộ Diệc Thần rất lâu không cùng Tô Vũ Đồng hòa hợp như vậy, cho nên ánh mắt luôn nhìn theo cô, không chia cho Châu Lệ Đồng một tia nhìn nào.

Năm phút sau, Nghiên Nghiên đẩy dụng cụ lấy máu tới.

Đâm mấy lần, mới đâm vào mạch máu của cô ta.

Châu Lệ Đồng sắp đau muốn chết, tiếp đó lại nhìn thấy cô rút từng ống máu của mình, chỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, trong lòng cũng sợ chết rồi, mạch máu của cô ta khá nhỏ, rút máu rất chậm, quả thực đúng là hành hạ.

Cuối cùng chịu được đến khi lấy xong, cả người cô ta giống như đi ra từ trong phòng xông hơi vậy, toàn thâm ướt đẫm mồ hôi.

Thấy bộ dạng khó chịu của cô ta, Cung Thiếu Dương nói với Mộ Diệc Thần:
-Theo kinh nghiệm nhiều năm của mình mà nói, vết thương này của cô ấy không nhẹ, mình kiến nghị đưa cô ấy đi chụp x-quang, làm kiểm tra toàn diện!


Đọc truyện chữ Full