DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 284: Chương 284


Anh Huy vừa nghe vậy, lập tức ôm trán, chửi bậy một câu:
-M.

ẹ mày là đồ ngu sao? Mày muốn chết à? Mày thấy ai bắt cóc xong còn đưa con tin đến bệnh viện không? M.

ẹ nó trong đầu chúng mày chứa c.

ứ.

t à?
Anh Huy thực sự tức chết rồi!
Có câu nói gọi là không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, bây giờ ông ta thực sự rất hiểu hàm ý của câu nói này, m.

ẹ nó nói đúng thế.

Sau này ông ta còn phải về nước tìm mấy tên thông minh, m.

ẹ nó mấy tên này giống như bị thiểu năng vậy, chỉ biết đến tiền, đầu óc không biết suy nghĩ chút nào.

Đàn em nước ngoài bị anh Huy chửi cho xanh mặt, dè dặt hỏi: Đại ca, vậy nó chết thì sao?
Anh Huy vừa nghe vậy lửa giận liền bốc lên, hung hăng giáo huấn:
-Chuyện nhỏ như vậy còn phải hỏi b.

ố mày à thằng ngu! Ra ngoài đào cho tao cái hố, chết thì chôn!
Lúc bắt người đến tay, ông ta đã gọi điện cho Mộ Diệc Thần rồi, là trợ lý của anh nghe máy, thằng nhóc bỏ thuốc cho nhiều rồi, m.

ẹ nó Mộ Diệc Thần vẫn chưa tỉnh.

Ông ta đã lật bài ngửa với tên trợ lý Tiểu Dương kia, không có 50 triệu đô Mỹ, thì đợi thu xác đi.

Cái miệng thối này b.


à nó lại linh thế, nhanh như vậy đã chết một đứa rồi.

Đàn em ngoại quốc bị chửi, vội đáp:
-Vâng, đại ca!
Sau đó thì đi hết, ra ngoài đào hố.

Tô Vũ Đồng ôm Niên Niên, nhìn khuôn mặt sưng phù của cậu bé, lòng đau như cắt.

Bệnh viện.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ giày vò, Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tiểu Dương thấy vậy, lập tức đem chuyện Tô Vũ Đồng và Mộ Niên bị bắt có nói cho bọn họ.

Hai người vừa nghe, sắc mặt cùng lúc xanh ngắt, ánh mắt ai nấy đều càng trầm trọng.

-Thông báo cho Mike rồi chứ?
Ánh mắt Mộ Diệc Thần u tối, lạnh giọng hỏi.

Anh bị bắt cóc từ nhỏ tới lớn, cho nên hiểu rõ báo cảnh sát không thể giải quyết được vấn đề, cảnh sát trong nước có thể còn nhờ được, nhưng ở nước ngoài thì thôi đi, muốn cứu người yên lành ra ngoài, chỉ có thể dựa vào cách của mình.

Tiểu Dương kính cẩn đáp:
-Khi cô chủ gọi điện thoại tới cầu cứu, tôi đã liên lạc với anh ấy rồi, nhưng tín hiệu ở điện thoại của cô chủ không tra được, bây giờ Mike đang sai người đi tìm ở các công xưởng bỏ hoang trong thành phố.

Bây giờ ngoài mò kim đáy bể ra, thực sự không còn cách nào khác, cái tên gọi là kẻ bắt cóc đó chỉ bảo bọn họ chuẩn bị tiền, còn chưa nói với anh địa điểm trao đổi.

Tâm trạng Mộ Diệc Thần bây giờ rất cấp bách, anh căn bản không thể đợi được người của Mike tìm từng chỗ một, vậy nên nói:
-Bảo cậu ta gửi những nơi chưa tìm qua đây cho tôi, cùng tìm!
Vũ Đồng và Niên Niên buổi trưa bị bắt đi, bây giờ đã bị bắt gần 10 tiếng đồng hồ rồi, anh nào còn có thể đợi được nữa.

Thêm một giây cũng là sự giày vò.

Bây giờ anh thực sự rất hối hận, đang yên đang lành đấu đá với Cố Triều Tịch làm gì, uống rượu cái gì!
Bây giờ anh thực sự sắp hận bản thân đến chết rồi.

-Vâng, sếp Mộ.

Tiểu Dương nói xong, lập tức gọi điện cho Mike.

Mike nhanh chóng đem những nơi chưa tìm kiếm gửi tới.

Mộ Diệc Thần nhìn một cái, nói với Tiểu Dương:
-Gọi điện cho người quản lý công ty ở Mỹ, lập tức điều toàn bộ bảo vệ của công ty qua đây cho tôi!
Người đông nhiều sức, đồng thời tìm cùng nhau, có thể nhanh chóng tìm ra.

-Vâng, sếp Mộ.

Tiểu Dương nhận lệnh lập tức làm theo.

-Tiểu Phương Tiểu Viên, đi!
Mộ Diệc Thần nói xong, nhấc chân đi.

Cố Triều Tịch thấy vậy liền nói:
-Tôi cũng đi!
Nếu là trong nước, anh có thể không cần theo Mộ Diệc Thần mà tự mình hành động, nhưng đây là nước ngoài, thế lực của anh không lớn mạnh bằng Mộ Diệc Thần, đối với sự việc đột ngột xảy ra này, cũng chỉ có thể đi theo anh ta.

Tô Vũ Đồng và Mộ Niên bị bắt có anh cũng có trách nhiệm, là anh hẹn bọn họ qua đây, còn thi uống rượu tranh đấu với Mộ Diệc Thần, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.


Mộ Diệc Thần lần này không đôi co, anh biết Cố Triều Tịch thật sự lo lắng, cho nên liền dẫn anh ta cùng đi.

Phân xưởng công trường.

-Niên Niên.

Tô Vũ Đồng ôm Niên Niên, vừa gọi tên cậu bé vừa khóc.

Cô đã từng nghe đến một trường hợp, một cô bé 15 tuổi ở Canada chính là vì dị ứng với đậu phộng , sau khi sốc mấy ngày thì chết.

Bây giờ trong lòng cô rất sợ, thực sự sợ Niên Niên cứ như vậy không tỉnh lại.

-Ăn cơm thôi!
Okun xách đến một hộp cơm và một bình nước, trực tiếp vứt đến trước mặt Tô Vũ Đồng, sau đó liền đi.

Tô Vũ Đồng vốn không muốn ăn, nhưng nghe thấy lời trước đó bọn họ nói, định chôn Niên Niên, cô liền không thể không ăn.

Cô nghĩ kỹ rồi, cô không thể đợi thêm được nữa, cô phải dẫn Niên Niên chạy trốn.

Nếu đã muốn chạy trốn tất nhiên phải ăn no mới có sức chạy.

Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng nhặt lấy hộp cơm, ăn những miếng thật lớn.

Nửa đêm, bọn đàn em thay phiên nhau trực, những người khác đều ngủ bên ngoài nhà kho của phân xưởng.

Cô không đi bằng cửa lớn, mà đến bên chiếc cần cẩu, hôm nay khi cô bị cẩu ở đó, nhìn thấy hai đường không có cửa kính, cô có thể thả Niên Niên ra ngoài trước rồi cô tự mình leo ra ngoài.

Lên kế hoạch xong, cô nhẹ nhàng bắt đầu di chuyển bước chân của mình, đến trước cần cẩu, cô cần cẩu, cô nhặt một sợi dây buộc vào người Niên Niên.

Bế cậu bé đi đến bên cửa sổ, bên ngoài lúc này rất tối, lòng cô căng lên, tay bắt đầu run rẩy.

Nhưng vừa nghĩ tới Niên Niên ở lại thì chỉ có đường chết, tâm trí cô lập tức kiên định, dùng dây thừng trước tiên thả Niên Niên ra ngoài, sau đó cô tự mình trèo ra ngoài.

Phụ nữ vốn yếu ớt, nhưng vì làm mẹ mà mạnh mẽ, đối diện với nguy hiểm chí mạng, tâm lý hoảng sợ của Tô Vũ Đồng có chỗ giải toả, trong đầu chỉ nghĩ đến cứu Niên Niên.

Lâm Yên Nhiên trong lòng còn nhớ đến tiếp tục đi hành hạ Tô Vũ Đồng, cho nên vốn không ngủ được, đợi sau khi anh Huy ngủ say, bà ta nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống tầng.

Đến nhà kho, bà ta phát hiện bên trong trống trơn không bóng người , phút chốc liền nổi cáu, lập tức hét lên:
-Người chạy mất rồi!
Đêm tối yên ắng, bà ta vừa gào như vậy, anh Huy và đám đàn em đều tỉnh dậy.


Okun lập tức dẫn người đuổi theo, anh Huy từ trên tần đi xuống:
-Lộc cộc!
Bước nhanh xuống tầng, nhìn Lâm Yên Niên hỏi:
-Nưả đêm bà chạy xuống dưới làm gì?
Ông ta chưa từng tin bất cứ ai, bây giờ ông ta nghi ngờ, là Lâm Yên Nhiên thả Tô Vũ Đồng và đứa bé đó đi.

Lâm Yên Nhiên biết ông ta là người thế nào, vội giải thích:
-Anh Huy, em buồn vệ sinh, xuống dưới đi, nhìn thấy cửa nhà kho mở, liền cảm thấy không ổn, liền nhìn thì đã không thấy người rồi.

-M.

ẹ nó em đừng có lừa anh!
Anh Huy tức giận hung dữ nhìn Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên trong lòng liền căng thẳng:
-Em nào dám, hơn nữa em và Tô Vũ Đồng có mối thù, sao em có thể thả cô ta ra chứ!
-Tốt nhất là như vậy, em biết, anh ghét nhất người khác giở trò dưới tầm mắt của anh đấy!
Anh Huy cảnh cáo nhìn Lâm Yên Nhiên.

Bà ta nói bà ta có thù oán với người phụ nữ kia, nhưng mối thù này rốt cuộc có phải thật không, ông ta còn phải đợi kiểm chứng.

Năm đó cứu bà ta, chẳng qua là vì bà ta có vài phần nhan sắc cuốn hút mà thôi.

Nếu bà ta dám lừa ông ta, ông ta sẽ không cần chớp mắt, vứt bà ta trở lại biển.

-Anh Huy, em không dám, mong anh hãy tin em.

Người dám buôn lậu, đều độc địa thủ đoạn, bà ta cho dù giở trò, cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.




Đọc truyện chữ Full