DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 355: 355: Để Cho Em Chịu Khổ Rồi


Nhìn thấy hai người bọn họ đều giúp đỡ mình, còn chăm sóc chu đáo như vậy, hốc mắt của Trần Nghiên Nghiên ướt nhẹp, trong lòng vô cùng cảm động.

Thấy cô ấy như vậy, Thôi Chân Hi nói: "Nghiên Nghiên, xin lỗi cậu, lần này là tớ chọn sai địa phương, lần sau chúng ta tụ tập ở nhà Vũ Đồng, không đi ra bên ngoài nữa.

"
Thấy cô tự trách, Trần Nghiên Nghiên mang nước mắt, khẽ mỉm cười với cô, "Chân Hi, làm sao có thể trách cậu được chứ, muốn trách thì tự trách tớ không đủ bình tĩnh.

"
Tức giận một cái cũng có thể thiếu chút nữa sinh non, nghĩ thôi cũng thật là xấu hổ, cô cảm thấy rất có lỗi với đứa trẻ và Thiếu Dương.

Có bài học lần này, sau này cô nhất định phải biết cách cởi mở lòng dạ mình ra, nhất định sẽ không giống như vậy nữa.

Tô Vũ Đồng thấy hai người bọn họ cũng đang tự trách, múc một chén canh xương sườn giữ thai cho Trần Nghiên Nghiên, nói: "Bây giờ quan trọng nhất chính là tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, nào, mau ăn một chút gì đi, đừng để bảo bối đói bụng.

"
Chuyện đã qua, nói nhiều cũng chỉ sẽ khiến hai người càng buồn rầu.

"Được.

"
Bây giờ Trần Nghiên Nghiên lo lắng nhất chính là cục cưng của cô, nghe được lời của Tô Vũ Đồng, cô liền ngoan ngoãn nhận lấy ngay.

Cô mới vừa suýt mất đi cục cưng nhỏ của mình, bây giờ phải cung cấp chất dinh dưỡng cho cục cưng, để cho nó lớn lên thật khỏe mạnh.

Thấy Trần Nghiên Nghiên đã uống thuốc rồi, Tô Vũ Đồng bảo Thôi Chân Hi rót ly nước, để bớt vị đắng trong miệng cô ấy.


Trần Nghiên Nghiên uống thuốc xong, Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ trở về.

Thấy Nghiên Nghiên tỉnh rồi, còn ăn uống ngon lành, Cung Thiếu Dương nhìn Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hi, nói một tiếng, "Cảm ơn hai cô nhiều.

"
"Giữa chúng ta là ai với ai chứ, nói cảm ơn cái gì, quá khách sáo rồi.

" Thôi Chân Hi đáp.

Tô Vũ Đồng nghe cô ấy nói như vậy thì quay sang cười với Cung Thiếu Dương một tiếng.

Đúng vậy, mọi người đều là bạn tốt, nói cảm ơn lại trở nên khách sáo.

"Ừ!"
Cung Thiếu Dương gật đầu một cái, sau đó ngồi vào trước giường bệnh của Trần Nghiên Nghiên, nắm tay cô ấy, ánh mắt đầy đau lòng nói: "Đều là anh không tốt, để cho em chịu khổ rồi.

"
Cô ấy mang thai sáu tháng, bị mẹ mình sỉ nhục, còn bắt cô ly hôn với mình, đây đều là lỗi của anh.

Nếu như không phải là cô ấy gả cho anh thì sao có thể chịu những chuyện đau khổ này!
Là anh không có bảo vệ tốt cô ấy!
Trần Nghiên Nghiên lắc đầu một cái, nói: "Em không khổ, ở bên anh chỉ có ngọt ngào mà thôi.

"
Anh ấy yêu cô như vậy, che chở cô như vậy, sao cô lại cảm thấy khổ chứ?
"Nghiên Nghiên.


"
Nghe được lời của Trần Nghiên Nghiên, trái tim của Cung Thiếu Dương khẽ rung động, anh ôm lấy cô ấy.

Thôi Chân Hi nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau thì giơ tay ra hiệu cho Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần và Cung Thiếu Vũ, ý bảo bọn họ rời đi.

Mọi người đều biết ý cô là không muốn bọn họ ở lại làm kỳ đà cản mũi, cho nên đều rất tự giác rời khỏi phòng bệnh.

Đi vào trong sân, Thôi Chân Hi nói: "Bây giờ Nghiên Nghiên không sao rồi, nơi này có Thiếu Dương chăm sóc không cần chúng ta, chúng ta đi về trước đi.

"
"Ừ!"
Mọi người đều tán thành gật đầu một cái, sau đó ai về nhà nấy.

Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đều lái xe, nhưng Mộ Diệc Thần muốn ngồi cùng xe với Tô Vũ Đồng nên gọi điện thoại cho Tiểu Vương, bảo anh ta đến phòng khám bệnh tư nhân của Cung Thiếu Dương lái chiếc maybach của anh đi.

Tô Vũ Đồng cười hỏi: "Tại sao không lái xe của anh đó, ngồi con BMW nhỏ bé của em làm gì?"
Khóe miệng của Mộ Diệc Thần hiện lên ý cười, nói hai chữ đơn giản, "Anh muốn.

"
Chỉ cần là nơi có cô, anh đều muốn đi theo.

Mặc dù chiếc BMW này không xứng với giá trị con người của anh, nhưng chỉ cần Tô Vũ Đồng thích, đừng bảo là ngồi BMW, mà cho dù có để cho anh ngồi xe ngựa anh cũng vui vẻ.

Nghe được câu trả lời của anh, nụ cười trên mặt Tô Vũ Đồng rực rỡ hẳn lên.


Mộ Diệc Thần thấy cô cười, nói với cô: "Vũ Đồng, buổi trưa anh đã gọi điện thoại cho thầy Vương rồi, ông ấy nói sức khỏe của ông nội đã bình phục dần rồi, mùa thu năm nay chúng ta làm đám cưới có được không em?"
Mặc dù bọn họ có giấy ký hôn, nhưng không thể thiếu nghi thức kết hôn này được, anh muốn nhanh chóng tuyên bố cho cả thế giới biết quan hệ giữa anh và cô, để cho cô hoàn toàn thuộc về mình, không có bất kỳ tiếc nuối nào.

Tô Vũ Đồng nghe thấy sức khỏe ông nội bình phục ổn định thì tâm trạng rất tốt, cô cười đáp: " Được.

"
Nhẫn cưới cô cũng đã đeo rồi, chuyện tổ chức hôn lễ cũng đã ấn định xong, cô từng nói muốn để ông nội nhìn cô lấy chồng.

Nếu sức khỏe của ông nội ổn định thì coi như đến mùa thu cũng xuất viện được rồi.

Anh muốn tổ chức vào mùa thu, vậy thì tổ chức vào mùa thu đi.

Mộ Diệc Thần thấy cô không có ý kiến, trong lòng vui vẻ, "Vậy ngày mai chúng ta đi chọn chọn áo cưới nhé?"
Tô Vũ Đồng thấy anh vội vã như vậy thì che miệng cười một tiếng, nói: "Còn tận hơn ba tháng nữa mới vào thu đó, có phải là quá sớm hay không?"
Mộ Diệc Thần nhìn cô trả lời: "Không còn sớm, chúng ta chọn sớm một chút, chụp hình cưới luôn, đến lúc đó cũng sẽ không quá bận rộn.

"
Thật ra thì anh muốn để cô thử trước, xem cô có thích bộ váy kia không, nếu như không hài lòng thì có thể dựa theo ý thích của cô dặn dò nhà thiết kế chỉnh sửa theo ý cô.

Anh phải làm cho thật hoàn hảo, để cho cô không có một chút tiếc nuối.

"Ừ, vậy cũng được.

"
Tô Vũ Đồng là con gái, đương nhiên cô cũng rất mong chờ dáng vẻ mình mặc áo cưới, cho nên cũng đồng ý.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai vợ chồng cùng bà Mộ và Niên Niên ăn điểm tâm xong thì hai người đi ngay đến cửa hàng áo cưới Kỳ Hạm.

Thân phận của Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đều không bình thường cho nên giám đốc cửa hàng áo cưới cũng không dám có gì sơ suất mà tự mình phục vụ bọn họ.


"Cậu Mộ, mợ Mộ, những thứ này đều là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay, mời hai người xem qua.

"
Ngày hôm qua Ngải Mễ cũng đã thông báo cho giám đốc, hôm nay cậu Mộ và mợ Mộ sẽ đến chọn áo cưới, cho nên giám đốc đã chuẩn bị kỹ càng công việc từ sớm, cung kính đặt bộ sưu tập ảnh áo cưới ở trước mặt hai người.

Tô Vũ Đồng lật xem một hồi thì đóng cuốn tập lại, Mộ Diệc Thần thấy cô không xem nữa, anh hỏi: "Không thích sao?"
Cửa hàng này là cửa hàng áo cưới tốt nhất Giang Thành, nếu như cô không thích anh có thể trực tiếp đưa cô sang Italy để xem cũng được
Tô Vũ Đồng lắc đầu một cái, "Không phải, áo cưới quá nhiều, nhìn muốn hoa cả mắt.

"
Tâm trạng lúc này của cô giống như vào vườn trăm hoa, không biết đóa hoa nào mới là đẹp nhất.

Giám đốc vừa nghe vậy, vội vàng nói: "Thưa mợ, cửa hàng chúng tôi có tất cả các kiểu áo cưới trong cuốn album này, không bằng cô lựa chọn mấy bộ mình tương đối vừa ý, sau đó tôi sẽ sai người mẫu mặc thử cho cô nhìn, cô cảm thấy thế nào?"
Hôm nay, hai người khách này đều là tổng giám đốc, những bộ áo cưới này đều là những món đắt tiền nhất trong tiệm của anh ta, bọn họ vừa ý bất kỳ một bộ nào thôi thì cửa hàng của anh ta đóng cửa nghỉ làm mấy tháng cũng được.

Tô Vũ Đồng nghe thấy có cách chọn áo cưới như vậy thì lập tức cười nói: "Ý này hay đó! Cứ dựa theo lời anh nói mà làm đi!"
Người thật mặc vào và dùng mắt nhìn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, cô vừa có thể nhìn kỹ, lại không cần thay vào thay ra, ý kiến để người mẫu thay thử cũng không tồi.

Giám đốc nghe thấy cô đồng ý thì hết sức kích động, anh ta lập tức sai người đẩy từng lớp từng lớp áo cưới sẽ mặc thử tới cho Tô Vũ Đồng nhìn.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy mỗi một bộ đều cảm thấy hợp ý mình.

Mộ Diệc Thần thấy vậy, ngang ngược nói với giám đốc: "Bảo người của anh mặc thử những bộ váy này cho tôi xem một lần!"
Anh muốn Vũ Đồng chọn được chiếc váy mà trong lòng cô thích nhất.

"Dạ!"
Giang Thành có tiếng là vua kinh doanh, giám đốc nào dám có gì sơ sót, lập tức sai nhân viên: "Đẩy áo cưới tới phòng thay, kêu bốn người mẫu có vóc người giống giống mợ Mộ tới thay.

"


Đọc truyện chữ Full