DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thản Nhiên
Chương 83: C83: Giãi bày

Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu thức dậy hơi muộn.

Cô và Hạ Khiếu tối hôm qua về phòng khá sớm, nhưng khi họ đi ngủ thì đã rất khuya. Hơn nữa buổi tối lao lực khá nhiều nên Đường Miểu cũng hơi mệt.

Đường Miểu nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà trên đầu.

Nhưng cho dù hôm nay cô có dậy muộn thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khi Hạ Khiếu trở về vào đêm qua, anh nói với cô rằng vì bệnh của bố Kha Di, tiệc đính hôn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm tạm thời bị hủy bỏ.

Hôm nay hai người bọn họ không cần tham dự tiệc đính hôn, Đường Miểu cũng không cần dậy sớm bận việc.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ.

Hạ Khiếu đã rời giường. Cô ở một mình trong phòng. Không biết Hạ Khiếu đã dậy từ lúc nào, nhưng trước khi đi, anh đã kéo rèm cửa sổ ra một chút.

Một nửa tấm rèm che ánh nắng, nửa còn lại, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua tấm kính lên ô cửa ở cửa phòng. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm hấp thụ ánh sáng mặt trời, làm mờ ánh sáng chiếu vào.

Không rực rỡ, ngược lại hơi giống vẻ lười biếng lúc ban mai của mùa thu.

Đường Miểu nằm trên giường nhìn ánh nắng, nhìn một lúc, đôi mắt vừa mới ngủ dậy của cô trở nên trong trẻo sáng ngời. Sau khi tỉnh táo lại, Đường Miểu từ trên giường ngồi dậy, xuống giường mang dép lê vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Bây giờ chắc cũng muộn, ước chừng là mười giờ sáng. Hôm qua đi ngủ là sáng sớm, ngủ đến mười giờ, cũng tám chín tiếng đồng hồ, bởi vì thân thể mệt mỏi, Đường Miểu ngủ rất sâu. Nhưng dù như vậy, buổi sáng khi Đường Miểu tỉnh lại, dường như thể lực còn chưa hoàn toàn khôi phục. Cô đứng chống một tay trước bồn rửa, tay kia cầm bàn chải đánh răng đánh răng, nhân tiện liếc nhìn mình trong gương.

Buổi tối Đường Miểu mặc váy ngủ. Chiếc váy ngủ có đường viền cổ rộng, để lộ cổ và hai xương quai xanh. Trên và dưới xương quai xanh có vài vết đỏ. Đường Miểu đánh răng nhìn dấu ấn, ánh mắt có chút thất thần. Khi định thần lại, mặt đã nóng bừng.

Mặt bỏng rát, Đường Miểu rời mắt khỏi gương, dùng nước trong cốc súc miệng, đánh răng xong.

...

Đánh răng rửa mặt xong, Đường Miểu thoa chút kem dưỡng da, trở về phòng thay quần áo. Đường viền cổ áo không thấp nhưng vừa đủ che đi dấu vết bên dưới xương quai xanh. Còn xương quai xanh trở lên, Đường Miểu không cột tóc mà để tóc xõa xuống cổ và vai, miễn cưỡng che hết mọi thứ, không thể nhìn thấy gì.

Kỳ thật nếu đơn thuần là người một nhà cũng không sao, dù sao cô và Hạ Khiếu cũng là vợ chồng, người khác nhìn thấy bọn họ làm cái gì, hiểu rõ cười rồi thôi. Nhưng chủ yếu trong nhà còn có bà nội, bà nội lại là trưởng bối, cho nên để bà nội nhìn thấy chuyện này cũng có chút xấu hổ.

Nghĩ như vậy, Đường Miểu thu dọn xong xuôi rồi đi xuống lầu.

...


Bây giờ đã hơn mười giờ, Hạ Khiếu đã dậy sớm để ăn sáng với bà nội. Ăn sáng xong, hôm nay không có việc gì làm, hai bà cháu đang uống trà trò chuyện trước sô pha trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng cửa lầu hai mở ra, hai bà cháu đang nói chuyện cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Miểu, bà nội đầu tiên nhìn cô cười âu yếm, nói.

"Dậy rồi à?"

Bà nội hỏi vấn đề này, Đường Miểu cũng gật đầu cười, liếc nhìn Hạ Khiếu ngồi đối diện bà nội, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi bà, cháu dậy muộn quá."

"Hôm qua cháu cũng mệt. Hạ Khiếu nói lúc chiều cháu đón thằng bé có hơi buồn ngủ, bởi vì phải nhớ đi đón nó, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, cho nên ngủ thêm một chút cũng là chuyện bình thường." Bà nội cười thản nhiên nói, nói xong, bà nội nói: "Hơn nữa, người trẻ tuổi ngủ nhiều cũng không sao, chúng ta già rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được."

Lão phu nhân an ủi Đường Miểu như vậy, Đường Miểu đã đi xuống cầu thang. Cô đi đến bên cạnh Hạ Khiếu, Hạ Khiếu nhìn quần áo và đầu tóc của cô, Đường Miểu cũng nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, cô mím môi nhìn đi chỗ khác, ngồi xuống bên cạnh anh. Sau khi cô ngồi xuống, Hạ Khiếu cũng quay mặt đi, đưa tách trà cho cô, nói: "Đói bụng không?"

Đường Miểu dậy muộn, bỏ lỡ thời gian ăn sáng. Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: "Đói ạ."

"Vậy cháu đi ăn chút gì đi." Nghe Đường Miểu nói xong, bà nội nói: "Vừa rồi bà đoán chắc cháu cũng sắp dậy nên đã sai nhà bếp làm cho cháu món hoành thánh. Cháu ăn một bát trước, giữa trưa chúng ta sẽ ăn cùng nhau."

Bà nội đã sắp xếp mọi thứ trước. Đường Miểu nhấp một ngụm trà, trà nóng vào bụng cùng với lời nói của lão phu nhân làm lòng cô ấm áp.

Đường Miểu bưng chén trà ngồi đối diện với lão phu nhân, cười nói "Vâng".

Sau khi cô trả lời như vậy, cũng không rời đi ngay lập tức. Hạ Khiếu ngồi một bên, khi hai người nói chuyện, anh dựa vào sau sô pha nhìn Đường Miểu.

Sau khi Đường Miểu trả lời như vậy, Hạ Khiếu hơi vươn tay về phía sau lưng ghế sô pha của cô, ngón tay cuộn mái tóc dài buông xõa trên vai cô. Tóc dài của cô gái đen như mực, quấn quanh đầu ngón tay anh, như là quấn quanh một khối bạch ngọc. Hạ Khiếu nhẹ nhàng cuộn một cái, Đường Miểu quay người lại, hai người lại nhìn nhau, sau đó quay đi, mỗi người đều mỉm cười.

...

Đường Miểu cùng hai bà cháu ngồi ở phòng khách một lúc, trong phòng bếp có người nói hoành thánh đã nấu xong. Nghe vậy, Đường Miểu từ trên ghế sô pha đứng dậy, trực tiếp đến phòng ăn.

Trên bàn ăn của phòng ăn, không chỉ bày hoành thánh, còn có một quả trứng chiên cho cô, cùng một số đồ ăn vặt khác, bày biện không hề khoa trương.

Đường Miểu ngồi xuống, cầm thìa ăn hết hoành thánh.

Cô quả thực có hơi đói, bát hoành thánh cũng không còn, ăn xong còn uống sữa đậu nành bên cạnh. Sau khi uống xong, Đường Miểu no nê, thể lực và tinh lực như lại được tích lũy.

Cô bên này gần như đã ăn xong bữa sáng, Hạ Khiếu từ bên ngoài bước vào.

Cảm giác được Hạ Khiếu tiến vào, Đường Miểu quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Hạ Khiếu, cô nở nụ cười.


Lúc Đường Miểu đang cười, Hạ Khiếu đi vào, đứng bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Nụ hôn chào buổi sáng diễn ra rất nhanh và vội vàng, nhưng cũng đủ dịu dàng để Đường Miểu dường như có thể cảm nhận được vị ngọt của đường cho vào sữa đậu nành vừa rồi.

"Ăn no chưa?" Hạ Khiếu hôn xong hỏi.

"No rồi ạ." Đường Miểu nói, nói xong liền nói với Hạ Khiếu: "Món hoành thánh này ăn rất ngon."

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc nhìn cái bát trống rỗng trong tầm tay cô, chỉ còn lại có nước canh trong suốt, trong mắt lộ ra ý cười.

"Hoành thánh do đầu bếp nhà bà nội làm rất ngon, hồi nhỏ anh rất thích." Hạ Khiếu nói xong lại nói: "Để lát bảo họ làm thêm, đông lạnh rồi chúng ta mang về nhà."

Nghe Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu lại nhìn anh, trong mắt lộ ra ý cười.

"Sao vậy?" Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, Hạ Khiếu giơ tay lên, nhẹ nhàng gãi má của cô.

Đường Miểu bị anh gãi gãi má, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy thỏa mãn cùng sáng ngời. Cô nói: "Bình thường em xem TV, hoặc một số người mà em biết. Khi về nhà sẽ luôn mang về rất nhiều thứ mà bố mẹ hoặc ông bà trong nhà chuẩn bị. Em cảm thấy rất tốt."

Đường Miểu nói xong lời này, nhìn Hạ Khiếu cười càng sâu, nói: "Bây giờ em cũng như vậy."

Sau khi Đường Miểu nói xong, đôi đồng tử màu nâu nhạt của Hạ Khiếu chuyển động dưới hàng mi rũ xuống của anh. Sau khi di chuyển, Hạ Khiếu cúi đầu hôn cô một lần nữa.

"Em thích thì chúng ta sẽ thường xuyên về." Hạ Khiếu nói.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liền cười nói: "Thường xuyên quấy rầy cũng không tốt."

"Bà nội rất thích em, em đến không phải quấy rầy." Hạ Khiếu nói: "Về chính là nhà bà nội."

Con cháu bình thường sống bên ngoài, khi nhớ nhà sẽ trở về nhà bà nội.

Hạ Khiếu cưới cô, cho cô một ngôi nhà. Bây giờ anh mở rộng ngôi nhà mà anh cho cô, cô cũng có một ngôi nhà của bà nội để trở về.

Đây là cuộc sống bình thường mà cô hằng mơ ước.

Khi Hạ Khiếu nói như vậy, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu. Sau khi nghe những lời của Hạ Khiếu, mắt cô hơi sững lại. Dừng một chút, cô chớp chớp mắt, nhìn Hạ Khiếu trước mặt, cười với anh.

Đường Miểu cười, Hạ Khiếu cũng cười theo. Người đàn ông cười nhìn xuống cô, nói với cô.


"Tiệc đính hôn của Kha Di đã bị hủy bỏ, chúng ta cũng không có việc gì ở đây. Sáng nay anh đã nói với bà nội, chiều nay chúng ta sẽ trở về."

Ngày hôm qua Đường Miểu đã nghe Hạ Khiếu nói về việc hủy bỏ tiệc đính hôn của Kha Di, nhưng hai người cũng không đề cập đến sự sắp xếp và kế hoạch cụ thể của mình. Theo kế hoạch trước đó, ngày mai họ mới trở về.

Hạ Khiếu nói xong lời này, ánh mắt Đường Miểu bởi vì kế hoạch thay đổi mà động. Nhưng, cô cũng không có gì phản đối, Hạ Khiếu nói hôm nay trở về, liền hôm nay trở về.

Về sớm một ngày, bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi. Nếu không, trở về vào chiều mai, ngày mốt đi làm, đoán sẽ bị di chứng sau kỳ nghỉ, quá buồn ngủ và bỏ bê, gây bất tiện cho công việc.

Đường Miểu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với Hạ Khiếu, nói: "Vâng."

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu lại dùng ngón tay gãi nhẹ lên má cô, sau đó, người giúp việc trong phòng ăn đến thu dọn bát đĩa, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ăn.

...

Hạ Khiếu muốn về sớm không phải chỉ vì Kha Di hủy bỏ tiệc đính hôn. Sau khi anh đến gặp đạo diễn và nhà sản xuất phim ngày hôm qua. Công việc đã được lên kế hoạch. Với công việc này, Tề Viễn đã sắp xếp một việc khác ngày hôm nay. Đại khái là Hạ Khiếu phải về sớm, bọn họ có việc muốn các thành viên trong ban nhạc cùng nhau làm.

Vì là vấn đề công việc, thậm chí còn có nhiều lý do về sớm. Sau khi Hạ Khiếu và Đường Miểu rời khỏi phòng ăn, Tề Viễn gọi lại, Hạ Khiếu đi nghe điện thoại, Đường Miểu trở về phòng và bắt đầu thu dọn hành lý.

Hai người cũng đã ở lại Nam Thành vài ngày.

Mặc dù quá trình này hơi khó khăn nhưng nhìn chung khá thư giãn và thú vị. Cô ra ngoài chơi với Hạ Khiếu, cũng đưa Hạ Khiếu đi ăn trong căn bếp nhỏ mà cô đã ăn trước đó. Nói đến Nam Thành, ký ức hiện tại của Đường Miểu dường như che lấp ký ức quá khứ.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu liếc nhìn căn phòng, cô đang đứng trong căn phòng trống, sau khi phân tâm một chút, cô thu dọn hành lý.

Cả cô và Hạ Khiếu đều là những người rất đơn giản. Không có nhiều hành lý, thu dọn trong vòng chưa đầy mười phút. Sau khi Đường Miểu thu dọn hành lý xong, cô chất hành lý ở cửa phòng, sau đó rời khỏi phòng, đi xuống lầu đến hoa viên sau nhà Tây.

...

Sau khi nói chuyện với Hạ Khiếu trong phòng khách, bà nội quay lại cắt tỉa khu vườn của mình.

Buổi sáng mùa thu không có nắng quá chói chang và oi bức, sương đọng trong vườn qua đêm bốc hơi dưới ánh nắng khiến nhiệt độ cả khu vườn nhỏ mát mẻ, thích hợp.

Lúc Đường Miểu tới, lão phu nhân đang cắt tỉa hoa lá. Thấy Đường Miểu đi tới, lão phu nhân vẫy tay, Đường Miểu thấy bà vẫy tay, đi tới.

Sau khi cô bước tới, bà lão đưa cho cô một bó hoa hồng.

Những bông hồng này đều được trồng trong vườn của bà cụ, hồng nhạt, hồng sâm panh... có đủ loại màu sắc. Tuy rằng màu sắc lẫn lộn, nhưng bởi vì màu sắc đều là điềm đạm tao nhã, rất nhiều hoa hồng xen kẽ vào nhau như vậy, màu sắc hỗn độn, đồng thời có điểm khác biệt rất đẹp mắt.

Đường Miểu ôm hương hoa vào trong ngực.

Hương hoa hồng tỏa ra từ nhụy hoa, nhất thời truyền đến toàn thân Đường Miểu. Cô bị mùi thơm nồng nặc bao phủ, có chút mất tập trung một lúc, sau khi định thần lại, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn bà nội.


"Những bông hoa này không cần cắt tỉa đâu ạ." Đường Miểu nhìn bà nội nói.

"Bà biết." Bà nội cười nói: "Bà chính là cắt cho cháu."

Lão phu nhân cười lên, trong mắt tràn đầy nhân từ, vì tuổi tác tóc nên bà đã có chút bạc đi, tuy rằng không khoa trương như hoa râm, nhưng quả thật là bạc đi.

Sợi tóc nhàn nhạt, nắng có thể xuyên qua. Ánh nắng xuyên qua tạo thành một vòng sáng trên đỉnh đầu bà, thậm chí còn làm sáng bừng các đường nét trên khuôn mặt bà.

Nếp nhăn trên mặt lão nhân theo nụ cười của bà mà giãn ra, nụ cười trong mắt cũng theo tầng ánh sáng này mà trở nên rõ ràng.

Nhìn thấy nụ cười yêu thương của bà cụ, Đường Miểu nắm lấy thân bó hoa hông, ánh mắt vừa động vừa cười.

"Hạ Khiếu nói bọn cháu chiều nay sẽ về."

Khi Đường Miểu cũng cười, lão phu nhân không nhìn cô nữa, tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ.

Lão phu nhân nói xong lời này, Đường Miểu đáp: "Vâng."

Sau khi cô trả lời như vậy, cô nói với bà cụ: "Tiệc đính hôn của chị họ đã bị hủy bỏ, hôm nay tụi cháu không có việc gì ở đây. Đúng lúc A Khiếu quay về còn có việc, cho nên tụi cháu đi sớm hơn một chút."

Sau khi cô giải thích xong, bà cụ đang cắt tỉa hoa cỏ, cười nói: "Chuyện này không còn cách nào. Tuấn Lâm được cử đi công tác nước ngoài một thời gian, Kha Di không thể đi cùng trong thời gian này. Đến lúc đó, hai người ở hai nơi khác nhau, nhất định sẽ có vấn đề lớn nhỏ."

"Nhưng bà luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn chúng phát triển quá nhanh." Lão phu nhân nói: "Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng đây cũng xem như là một lần kiểm tra mối quan hệ của bọn chúng, nếu bọn chúng có thể chịu đựng khoảng cách xa như vậy, vậy cũng có nghĩa là bọn chúng thực sự rất phù hợp, nếu không thể chịu đựng, chia tay cũng là chuyện bình thường."

"Đính hôn xong không đơn giản như chia tay. Cho nên bà mới nói, chuyện đính hôn này đừng vội, sau khi Tuấn Lâm từ nước ngoài trở về lại nói sau."

"Kha Di tìm bà làm ầm lên, nhưng sau khi bà thảo luận chuyện này với chú của cháu, đã trực tiếp giải quyết ổn thỏa, con bé làm ầm cũng vô ích."

"Tuy rằng sự việc phát sinh đột ngột, nhưng cũng là vì lợi ích của nó, hiện tại nó vẫn đang giận dỗi ở nhà. Nhưng đối với thế hệ trẻ, giận dỗi với trưởng bối thì giận dỗi. Chờ lớn hơn một chút, sẽ tự nhiên hiểu lý do tại sao trưởng bối chúng ta làm như vậy."

Bà cụ lấy kéo làm vườn cẩn thận và kiên nhẫn cắt bỏ những cành cong queo của những cành hoa. Giọng điệu bình tĩnh và an yên, nói với Đường Miểu về việc hủy bỏ tiệc đính hôn của Kha Di.

Ban đầu bà chỉ đang giải thích cho Đường Miểu tại sao Kha Di đột nhiên hủy bỏ tiệc đính hôn. Bà nói xong, Đường Miểu nãy giờ vẫn yên lặng nghe bà nói, quay đầu nhìn bà.

Cô nhìn người bà trước mặt có vẻ điềm tĩnh, tay cầm bó hoa hồng xinh đẹp mà bà nội tặng cho mình, nhìn bà cắt tỉa hoa lá, hỏi một câu.

"Là bà bảo Kha Di hủy bỏ lễ đính hôn ạ?"

Đường Miểu hỏi xong, lão phu nhân liền dừng lại động tác, quay đầu lại nhìn cô.

*****

Editor: Nhớ nhấn sao tặng tui nhó mọi người~


Đọc truyện chữ Full