DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua Đây
Chương 137

Cố Giai Lệ ngồi ngoài sân, nhìn con chó đang chạy tung tăng trên đồng cỏ rộng lớn. Ánh mắt mang chút u sầu

Bất chợt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Cô xoay đầu, nhìn thấy người nào đó đang nở nụ cười

"" Em đang có tâm sự gì, nhìn có vẻ buồn lắm"" - Tống Tư Duệ xoa xoa đầu cô rồi tự nhiên ngồi bên cạnh

Cố Giai Lệ lắc đầu

"" Cũng không có gì, chỉ là... vừa mới đọc tin tức... Cố Minh Châu...""

Hắn đối với chuyện này, trong mắt chẳng có chút dao động. Ưu nhã nâng tách trà nóng uống một ngụm rồi nói

"" Tự làm tự chịu, không trách được ai. Em cũng đừng tội nghiệp cô ta làm gì""

""Anh... biết được gì có đúng không?""

Hắn đặt tách trà xuống, biểu cảm trong mắt đột nhiên thay đổi. Xoay sang ôm chầm lấy vợ mình

Nếu như không phải hắn bất an trong lòng, lo lắng bọn chúng giở trò xấu phái người theo dõi



Chương 137: không nhịn được

Nếu như không phải hắn bất an trong lòng, lo lắng bọn chúng giở trò xấu phái người theo dõi

Thì kế hoạch đó một khi thành công trót lọt, sẽ khiến vợ hắn thống khổ thế nào?

Cùng chung một dòng máu, dù không cùng mẹ sinh ra. Nhưng sao có thể độc ác đến thế?

Nghĩ đến việc cô phải chịu tổn thương, hắn thật sự chỉ muốn băm vằm đám khốn nạn đó ra thành ngàn mảnh rồi ném xuống hồ cho cá ăn

Cố Giai Lệ bị hắn kích động ôm lấy, có chút ngạt thở. Vỗ vỗ lên bả vai hắn khán nghị

"" Khụ khụ... em. không thở được""

"" Anh xin lỗi, anh không cố ý. Em có sao không?"" - nghe thấy cô than, hắn mới sực tỉnh, nhanh chóng điều chỉnh lực đạo

Cố Giai Lệ lắc đầu, nhanh chóng gặng hỏi

"" Nói cho em nghe, anh biết gì rồi?""

Hắn đau lòng vuốt ve gò má trắng mịn của cô rồi lên tiếng

"" Cô ta bày mưu muốn làm nhục em, anh phát hiện. Kết quả không thực hiện được ý đồ, còn bị phản tác dụng""



Chương 137: không nhịn được

"" Cô ta bày mưu muốn làm nhục em, anh phát hiện. Kết quả không thực hiện được ý đồ, còn bị phản tác dụng""

Cố Giai Lệ cong lên nụ cười nhạt

"" Thì ra là vậy, vốn còn đang định. thương xót, xem ra không cần phí tâm tư""

"" Em đừng bì loại người đó mà suy nghĩ, nếu muốn thì phí tâm tư lên người anh này""

""......"" - cô cạn lời, lời nói xấu hổ này hắn cũng nghĩ ra

Còn đang định liếc xéo thì tâm mi cụp xuống. Cô đặt tay lên bàn tay đang áp trên má mình, dịu dàng nói với hắn

"" Đã nói sẽ tự mình xử lý chuyện này... nhưng lần nào cũng là anh giúp em""

Tống Tư Duệ say đắm nhìn cô, hắn muốn trân trọng người con gái này. Không để có phải uất ức thêm lần nào nữa

"" Đáng lý phải để cho em giải quyết, nhưng nhìn bọn chúng bình an chẳng có gì anh lại không nhịn được. Hành hạ từ khi em vẫn còn là một đứa trẻ... đó không phải là việc làm của con người. Dựa vào đâu sau khi đã dày vò em xong còn có thể được sống thoải mái?""



Chương 137: không nhịn được

Cố Giai Lệ nhìn người đàn ông trước mắt, rõ ràng người chịu khổ là cô. Sao hắn lại đau đớn đến thế?

Hắn có chút khó khăn, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng

"" Anh biết, tuy em không còn nhút nhát giống như trước kia. Nhưng đám người đó dù sao cũng là điều vướng bận trong lòng em, tạm thời khó có thể đối mặt được. Anh không cách nào chịu được cảnh bọn chúng sống sung sướng""

"" Em hiểu mà "" - hắn và mẹ luôn luôn nghĩ đến cảm nhận của cô

Cô vui họ cũng vui, cô buồn họ sẽ đau lòng. Vậy nên không thể khiến họ thất vọng được

Cô phải trở nên mạnh mẽ, chống lại những kẻ bắt nạt mình, bảo vệ người mà mình yêu quý

...

Tại biệt thự nhà họ Cố, Anh Túc đau lòng nhìn con gái đang nằm hôn mê trên giường

Bà ta đã tìm bao nhiêu bác sĩ giỏi đến xem, trên cơ thể Cố Minh Châu thương tích rất nghiêm trọng



Chương 137: không nhịn được

Cố Minh Hiên đang ngủ bị mẹ gọi vào chỉ đứng đó có chút bực tức. Tên này khó chịu ra mặt lẩm nhẩm trách móc

"" Khắp các mặt báo đã in đầy hình của chị, vậy mà lại cứ khăng khăng muốn ra ngoài. Để giờ đây trở nên thế này, thật là hết nói nỗi""

"" Con im miệng đi, chị con đã thế này rồi... còn ở đó ăn nói lung tung"" - Anh Túc giận dữ quát

Cố Minh Hiên nghe xong càng thêm bực dọc, chẳng còn kiên nhẫn nhanh chóng đi ra khỏi phòng

"" Đúng là phiền phức""

Anh Túc ngồi bên cạnh con gái mãi không rời, đau lòng đến mức ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất1

Đến xế chiều, bà ta quay sang hỏi nữ hầu bên cạnh mình

"" Cố Nham đang ở đâu, con gái hôn mê chưa tỉnh vậy mà lão ta chẳng đến thăm lấy một lần""

Đọc truyện chữ Full