Khi Nghi Hi tìm được vị trí của mình ngồi xuống, tâm tình đã khôi phục bình tĩnh.
Ngắm nhìn bốn phía, toàn là khuôn mặt quen thuộc, dù chưa từng gặp qua trong hiện thực, cũng đều có thể gọi lên danh tính. Bên trái Nghi Hi là người mẫu Đài Loan Tống Gia Tuệ, năm ngoái bởi vì chen chân vào chuyện tình cảm của Đỗ Văn Hãn và Hàn Mộng mà có tiếng xấu tại đại lục, không nghĩ rằng tại bản địa Đài Loan lại vẫn chưa chịu ảnh hưởng gì lớn, chuyển mình đi đóng phim doanh thu không tồi, năm nay còn được mời tới Kim Mã.
Cô ta mỉm cười chào hỏi Nghi Hi, “Chúc Nghi tiểu thư đêm nay sẽ gặp may.”
Nghi Hi không đáp lời, ánh mắt lại nhìn về phía sau cô ta, Yên Như đang nâng váy ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Tống Gia Tuệ mới phát hiện ngồi bên cạnh mình lại có hai người được đề cử Diễn viên mới xuất sắc nhất, mà lời vừa rồi đến bảy, tám phần đã bị Yên Như nghe được.
Lúng túng nở nụ cười, cô ta nhìn về phía sân khấu, giả vờ như chưa từng xảy ra cái gì.
Vẻ mặt Yên Như vô cảm, Nghi Hi cũng không có ý tứ chào hỏi cô ta, lấy điện thoại ra bắt đầu giết thời gian. Trong group trên wechat của đoàn phim 《 Đoạt cung 》, mọi người đang mồm năm miệng mười tán gẫu chuyện trên trời dưới biển, đều đang dự đoán đêm nay có thể lấy được mấy giải, Nghi Hi thấy tư tưởng không tập trung, lại nghĩ đến tới lúc trước ở trên xe, lời nói của Hứa Mộ Châu.
Thật ra lần này đề cử thật sự rất cổ quái, trước đó chưa từng có trường hợp một bộ phim nào có tới hai diễn viên cùng được đề cử Diễn viên mới xuất sắc nhất, hơn nữa đều là vai phụ. Nghi Hi là xuất đạo từ 《 Đoạt cung 》, Yên Như cũng đã quay phim truyền hình được 5 năm, 《 Đoạt cung 》chỉ là phim điện ảnh đầu tiên mà thôi, nếu đem cô ta tính là người mới cũng không phải không được, chỉ là chung quy hơi miễn cưỡng. Đã có nhiều điều kiện bất lợi như vậy, hơn nữa biểu hiện của bản thân cô ta chẳng có gì đáng nói, lại có thể nhận được đề cử, Nghi Hi thật sự có chút tin tưởng là dựa vào chống lưng …
Trong group ở WeChat bỗng nhiên có người hỏi: “Đúng rồi đúng rồi, mọi người có thấy cô Thẩm Nhất Lộ không? Thật là thống hận tôi không thể đi a, cơ hội tận mắt trông thấy Thẩm nữ thần, cuộc đời này của tôi còn có thể gặp được lần thứ hai sao?”
Những người còn lại lập tức phụ hoạ, ngoại trừ một số nhân viên hậu trường, diễn viên đêm nay đến hội trường lễ trao giải Kim Mã chỉ có 5 người là Lê Thành Lãng, Trương Tư Kỳ, Hứa Mộ Châu, Yên Như và Nghi Hi, mọi người đều mong chờ từ bọn họ nghe được dự đoán ở nơi này. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, quần chúng hô hoán nửa ngày, lại không có một ai nói tiếp, ngay cả Trương Tư Kỳ ban đầu còn tán gẫu vui vẻ với mọi người cũng trầm mặc.
Nghi Hi không biết những người ở trong hội trường này có vẻ mặt gì trước điện thoại di dộng, nhưng có thể tưởng tượng ở bên kia eo biển, các đồng nghiệp trong đoàn đang nghi hoặc thế nào.
Nghi Hi: “Tôi và thầy Hứa vào trong hơi muộn, xa xa nhìn thấy, chẳng qua không đợi đến khi bà ấy gần đến chúng tôi liền vào hội trường.”
Vô số biểu cảm kích động được gửi lên group, mọi người nhao nhao hỏi cô có chụp ảnh hay không, Nghi Hi gõ chữ đùng đùng, “Chắc chắn tin tức sẽ có hình a, hiện tại đi lên mạng tìm kiếm có thể chiêm ngưỡng, nói chứ mọi người lại có thể mong đợi tôi mặc lễ phục ở trên thảm đỏ chụp ảnh Thẩm Nhất Lộ?”
Mọi người cười thành một đoàn, bỗng nhiên có người nói: “Chao ôi, đêm nay nếu cô Nghi được giải, chính là lĩnh thưởng dưới sự chứng kiến của Thẩm nữ thần! Quang vinh gấp bội!”
Đây là điển hình cho việc não bị rút gân, cũng may là sau khi anh chàng nói xong lập tức phản ứng kịp, vội vàng sửa chửa, “Còn có cô Yên, bất luận ai là người lấy được giải, đều là vinh dự của đoàn phim! Ha ha ha!”
Đã không còn ai muốn để ý tới anh chàng, Nghi Hi liếc mắt về phía bên cạnh, quả nhiên Yên Như cũng đang xem điện thoại di động. Tầm mắt hai người gặp nhau ở giữa không trung, 2 giây sau Yên Như cười một tiếng, có một loại chắc chắn và đắc ý đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, Nghi Hi cúi đầu, thấy góc trên bên trái WeChat có số 1 màu đỏ, thoát ra mới phát hiện là tin nhắn Hứa Mộ Châu gửi tới.
“Đừng khẩn trương, em nhất định sẽ thắng.”
Đầu ngón tay của Nghi Hi dừng lại trên màn hình, cuối cùng vẫn không trả lời lại cái gì, chỉ là cất điện thoại di động đi, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía trước.
Đêm nay giải Kim Mã theo thường lệ do nghệ sĩ Đài Loan cùng nghệ sĩ đại lục nghệ sĩ phối hợp chủ trì, dưới sự thay đổi một cách diệu kỳ của của hai vị chủ trì cùng hàng loạt các tiết mục, không khí ở hiện trường vô cùng vui vẻ, thường hay bộc phát ra tiếng cười.
Vì ratting, luôn đem giải thưởng quan trọng để ở cuối cùng, đầu tiên công bố là một số các giải thưởng về kỹ thuật, đại khái đến giữa thời gian của lễ trao giải, mới đến phần công bố Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Ngoài Nghi Hi và Yên Như, còn có hai vị nam diễn viên Đài Loan cùng một vị nam diễn viên đại lục có mặt trong giải thưởng này, hơn nữa khác với hai cô gái, ba người kia đều đóng nam chính trong phim. Bởi vì không có tiếng tăm, tất cả độ chú ý ở trên mạng đều ở trên người hai nữ phụ là Nghi Hi và Yên Như, căn bản không có ai để ý bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại cũng thật là oan ức.
Sau khi Hai vị khách mời lên trao giải trêu ghẹo lẫn nhau mấy câu, trên màn hình lớn bắt đầu phát video đã ghi hình, lời bộc bạch với giọng điệu trịnh trọng của các diễn viên được nhắc tới trong danh sách, “Danh sách đề cử hạng mục Diễn viên mới xuất sắc nhất trong khuôn khổ của giải thưởng Kim Mã Đài Loan lần thứ XX có —— Lâm Đống《 Nhất dạ phiêu tuyết 》; Chu Khải Văn《 Tâm tự hải 》; Yên Như《 Đoạt cung 》; Nghi Hi《 Đoạt cung 》; Dương Sâm《Tôi là người máy 》.”
Mỗi cái tên được nhắc tới, trên màn ảnh sẽ phát hình ảnh của bọn họ trong đoạn phim ngắn đã được biên tập, rốt cuộc sau khi chờ video được phát xong, khách mời trao giải mở phong thư ra, cười dài nói: “Hiện tại tôi muốn tuyên bố, người đạt được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Mã Đài Loan lần này là —— “
Âm nhạc bỗng nhiên biến đổi khẩn trương, âm thanh nhịp trống vang lên từng tiếng một, giống như xao động trong lòng người. Camera cắt, 5 màn ảnh nhỏ đều xuất hiện trên màn ảnh lớn, mọi người đều bảo trì nụ cười tao nhã, Nghi Hi trong lúc bận rộn còn quan sát một chút, Yên Như là người cười tự nhiên nhất trong số bọn họ.
Con tim như bị bóp chặt, cô quả thực không có cách nào hô hấp, hai tay nắm chặt túi xách trên đùi.
Nếu như cô thua … Nếu như cô làm kẻ thua cuộc …
Nếu như…
“—— Nghi Hi《 Đoạt cung 》, chúc mừng bạn!”
Hình ảnh 4 người còn lại đều biến mất, trên màn ảnh lớn chỉ để lại khuôn mặt phóng đại của Nghi Hi, cô gần như bị giật mình 1 giây, sau đó mới nở nụ cười vui sướng. Toàn trường vỗ tay sấm dậy, bối cảnh âm nhạc cũng biến đổi nhẹ nhàng, giống như đang chúc mừng việc gì trọng đại. Nghi Hi đứng lên, ngôi sao bên cạnh nhao nhao ôm ấp cô, trong miệng nói lời chúc mừng.
Bởi vì ngồi ở bên trong, cô cần qua chỗ của Tống Gia Tuệ và Yên Như đi ra ngoài, người trước vừa rồi đã ôm cô, Nghi Hi cố ý dừng lại trước mặt Yên Như 1 giây, mắt thấy camera đã quét tới, Yên Như dù vẻ mặt cứng ngắc, vẫn là đứng lên ôm lấy cô.
Tay đặt lên vai đối phương, Yên Như không nói “Chúc mừng”, Nghi Hi lại cười nói: “Cảm ơn.”
Thân hình của Yên Như run lên bần bật.
Dưới ánh nhìn chăm chú của toàn hội trường, Nghi Hi nâng váy đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp tiểu mã màu vàng tôn quý từ tay khách mời trao giải. Dù trước đó đã làm đi làm lại chuẩn bị nhiều lần, khi đem nó cầm trong tay một cách chân chân thật thật, vẫn là không nhịn được kích động, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên. Toàn hội trường lần nữa vỗ tay, cô nhẹ giọng cảm tạ hai vị khách mời, sau đó đi đến trước microphone.
Trước khi phát biểu cảm nghĩ giành được giải thưởng, ánh mắt vô ý thức ở trong hội trường quét một vòng, cách quá xa, cô không nhìn rõ mặt mọi người, càng không có cách gì tìm được người nào đó đang ngồi ở chỗ nào.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khoảng khắc trước thảm đỏ, dưới ánh đèn Thẩm Nhất Lộ mặc váy đỏ như lửa, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Từ nhỏ đến lớn, vĩnh viễn đều là cô phải ngẩng mặt lên nhìn bà ta, rốt cục có một ngày, cô cũng có thể cho bà ta ngồi ở dưới sân khấu nhìn mình.
Nhìn vinh quang của cô.
Khẽ mỉm cười, một giọt lệ trượt xuống từ hốc mắt, rốt cục cô cũng mở miệng: “Rất vinh hạnh có thể nhận được giải thưởng này. Đây là lần thứ hai tôi tới Đài Bắc, lần đầu tiên là vì tuyên truyền《 Đoạt cung 》, lần thứ hai là tham gia Kim Mã, hiện tại nghĩ tới, tôi và thành phố này có thể có duyên phận hoàn toàn là vì
Điện ảnh.
“Thật ra hôm qua trước khi lên máy bay, tôi còn trò chuyện với người nhà, nói nếu như không đoạt giải thì phải làm thế nào. Lúc ấy anh tôi liền nói, đây chỉ là tác phẩm đầu tiên trong cuộc đời em, không cần hy vọng quá nhiều. Tôi cho rằng anh ấy nói rất đúng, tôi đã nhờ bộ phim này mà nhận được rất nhiều thứ, rất nhiều thậm chí cũng đủ cho lợi ích cả đời. Nhưng tôi không nghĩ rằng, có thể nhận được nhiều hơn. Cảm tạ cha tôi, còn cả người nhà tôi, bởi vì có sự ủng hộ của mọi người, tôi mới có dũng khí đứng ở chỗ này; cảm tạ đạo diễn Đàm Vệ Đông, là ông ấy cho tôi cơ hội quý giá này, khiến cho tôi có thể dùng sự nhiệt tình đối với sự nghiệp điện ảnh; cảm tạ giám chế – tiên sinh Hồ Vĩ, cảm tạ biên kịch – cô Bạch Lỵ Lỵ, cảm tạ tất cả các nhân viên hậu trường của 《 Đoạt cung 》, là mọi người trợ giúp tôi hoàn thành tác phẩm đầu tiên. Còn phải cảm tạ các đối thủ của tôi, mọi người đều vô cùng ưu tú, chỉ là tôi may mắn hơn một chút mà thôi.
“Đương nhiên, cuối cùng còn phải cảm tạ kim mã, cảm tạ ban tổ chức, là mọi người ban cho tôi giai thưởng đầu tiên trong đời, tôi nghĩ cho đến rất nhiều năm về sau, tôi cũng sẽ không quên được đêm nay, sẽ không quên được giờ khắc này. Đài Bắc đêm nay, ánh sao phá lệ xinh đẹp!”
Tuy rằng đối với Nghi Hi lấy được giải thưởng Người mới là chuyện lớn, nhưng đối với người ngoài mà nói, giải thưởng chẳng đáng để bỏ ra quá nhiều sự chú ý. Lần này tin tức lớn nhất của giải Kim Mã ngoài Thẩm Nhất Lộ đảm nhiệm vai trò khách quý trao giải, đó là sau khi Lê Thành Lãng – Ảnh đế Venice bại trận ba lần đề cử trước đây, rốt cục nhờ vào vai Thái tử trong 《 Đoạt cung 》được phong Ảnh đế Kim Mã, trở thành người chiến thắng lớn nhất trong tối hôm đó!
Xuất đạo 19 năm nay, Lê Thành Lãng bước đến đẳng cấp cao nhất, giải thưởng có phân lượng nhất tự nhiên chính là một Nam diễn viên xuất sắc nhất của một trong ba giải thưởng đại diện cho Điện ảnh Châu Âu – Liên hoan phim Venice, nhưng ngoài nó ra, anh gần như cũng gom đủ các giải thưởng có sức nặng trong điện ảnh Hoa ngữ, trong đó là 3 giải Kim Tượng Hồng Kông. Mà nhiều năm trong giới điện ảnh như vậy, chỉ có giải Kim Mã Đài Loan là chưa nhận được, đề cử lần đầu tiên và lần thứ hai đều để anh uổng công một chuyến, lần thứ 3 anh dứt khoát không đi.
Đây là lần thứ 4 Lê Thành Lãng nhận được đề cử ở hạng mục Nam chính xuất sắc nhất ở Kim Mã, đối với việc anh có thuận lợi được phong Ảnh đế hay không, bên ngoài đã sớm mở ra đánh cuộc, mà sau khi kết quả cuối cùng xuất hiện, trừ sự hoan hô từ những người ủng hộ, mọi người cũng hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện.
Tập hợp giải Kim Mã, các giải thưởng của Châu Á, Hoa ngữ anh đã nhận được, này há không phải có nghĩa là…
Quán quân!
Vị quán quân Ảnh đế thứ 2 ra đời!
Điện ảnh Trung quốc ra đời hơn một trăm năm, xuất hiện quá nhiều người kiệt xuất, nhưng Ảnh đế quán quân trước cũng chỉ có một lão nghệ sĩ Khang Kiến Quốc, hiện tại lại thêm Lê Thành Lãng! Mấu chốt là, khi Khang Kiến Quốc trở thành quán quân Ảnh đế đã 54 tuổi, Lê Thành Lãng lại mới 37 tuổi, là quán quân ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử!
Ngồi trên xe, Nghi Hi hồi tưởng lại lúc tuyên bố kết quả hội trường náo động, thở dài một hơi, “Thật là sáng kiến, tối nay nhất định sẽ được ghi vào lịch sử Điện ảnh Hoa ngữ.”
“Tiêu đề ngày mai, nói không chừng ngày sau, ngày kia cũng là anh ấy.” Trợ lý Trương Băng phủ thêm quần áo cho Nghi Hi, cười nói, “Hơn nữa một số người nói cũng không toàn diện, chỗ lợi hại của thầy Lê so với thầy Khang Kiến Quốc không chỉ là tuổi trẻ, trong tay anh ấy còn thêm một cái cúp Ảnh đế Venice tôn quý. Thật ra cho dù giải thưởng khác gì anh cũng không có, chỉ nhờ vào danh hiệu Ảnh đế Venice, cũng sẽ được ghi vào sử sách.”
Đúng rồi, quán quân Ảnh đế, ngay cả truyền kỳ như Thẩm Nhất Lộ, cũng chưa được. Chẳng qua bà ta hai lần là Ảnh hậu Cannes và Berlin, hai giải thưởng này tùy tiện đưa ra một cái cũng có thể đạt được quán quân Ảnh hậu của ảnh đàn Hoa ngữ. Lê Thành Lãng nếu có thể lấy thêm một Ảnh đế Cannes hoặc Berlin, liền có thể vượt qua thành tựu của Thẩm Nhất Lộ.
Đáng giận! Đây rõ ràng là mục tiêu của cô, hiện tại lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác tiên phong đạt tới! Chỉ hận tôi sinh muộn!
Ngón tay của Nghi Hi khua đi khua lại trên ghế ngồi, giống như sinh ra giận dỗi cái gì đó, Trương Băng nói: “Đến rồi, Tiểu Hi xuống xe đi.”
Nghi Hi nhìn bên ngoài, “Cô nói xem, sao Kim Mã lại có cái truyền thống như vậy? Tiệc rượu chúc mừng sau khi lễ trao giải kết thúc, các ngôi sao nhận giải xong còn phải tới là chuyện gì chứ? Không sợ mọi người đều công khai giới tính thật à!”
Trương Băng đối với cái truyền thống này cũng rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là hưng phấn, cô ấy đẩy đẩy kính mắt, che dấu sự mừng thầm mình hướng tới, “Cái này, văn nghệ sĩ ấy mà! Làm nghệ thuật, đều thích làm một vài chuyện khác người thường, bằng không làm sao thể hiện được phong cách của chính mình?”
Nghi Hi làm nghệ thuật lại tác phong bảo thủ sâu sắc cảm thấy mình không hợp với quần chúng, đẩy nữ trợ lý ra liền xuống xe trước. Trương Băng vội vàng đuổi theo, thấy cô chau mày, rốt cục tìm ra lương tâm, “Nếu cô thật sự không thích, chúng ta liền trở về đi. Vốn cũng không có quy định cứng nhắc, chính là mọi người chơi thành quen, không đi cũng không có gì.”
Nghi Hi lắc đầu, “Không, chỉ là tôi đang cầu nguyện, đối tượng xuất hiện đêm nay, giá trị nhan sắc có thể cao hơn một chút.”
Trương Băng: “…”
Nghi Hi không nói thật với Trương Băng, cô mâu thuẫn tới quán bar như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Lê Thành Lãng cũng sẽ tới. Sau đêm đó ở Hạ Môn, hai người chưa từng gặp mặt, lần này tới Đài Loan là ngồi máy bay khác nhau, tuy rằng ở cùng một khách sạn, nhưng cũng không lén gặp mặt. Nếu như đêm nay cô không tới, ngày mai có thể trực tiếp trở về Hạ Môn tiếp tục quay phim, căn bản không cần giao tiếp giao tiếp với anh.
Thật sự muốn vì anh mà vắng mặt tại trường hợp chúc mừng này sao? Hơn nữa đêm nay cô còn nhận giải, mọi người chắc chắn muốn lấy rượu chúc mừng cô, cô cũng không hy vọng bị người khác nói là người mới được giải cái là trở nên cao lãnh.
Mang theo suy nghĩ này, cô cùng Trương Băng xuất hiện tại phòng bao, đi vào bên trong một trận hoan hô liền phát ra, “Cô Nghi, mau tới đây mau tới đây! Đợi cô mãi!”
Nghi Hi chào hỏi với mọi người, khóe mắt thấy Lê Thành Lãng ngồi ở trên ghế sofa, trong tay cầm ly rượu whisky thêm đá, đã uống được một nửa.
Uống rượu mạnh?
Có nhân viên nhìn ra suy nghĩ của cô, cười giải thích, “Thầy Lê đêm nay chính là làm nên lịch sử, cao hứng thôi mà! Uống nhiều một chút cũng không sao! Tới đây tới đây tới đây, chúng ta lại kính thầy Lê một ly! Ảnh đế Kim Mã! Đại đầy quán ảnh đế!”
Mọi người đều cảm thấy Lê Thành Lãng nên cao hứng, nhưng Nghi Hi lại cảm thấy không giống. Tuy rằng anh đang cười, nhưng vẻ mặt kia lại giống như lúc bọn họ còn chưa quen thuộc, nụ cười chỉ ở khóe miệng, căn bản không đi vào trong mắt.
Trong nháy mắt cô nảy lên suy đoán, anh không vui chẳng lẽ là bởi vì cô? Một giây sau liền tự mình bóp chết cái suy nghĩ này, tự mình đa tình cũng phải có giới hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy cái mặt mũi gì cũng mất hết.
Trong phòng bao tối mờ, ánh mắt của Lê Thành Lãng bỗng nhiên nhìn sang, cô gái như có chút suy nghĩ ngồi trên ghế sofa, trên mặt không có chút vui sướng nào khi đoạt giải.
Đại khái là hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, cảm xúc cao hứng và bối rối cùng đến một lúc, Nghi Hi không biết xử lý thế nào, dứt khoát phát tiết ra toàn bộ. Cô uống vài chén rượu liền chạy vào sàn nhảy, cô gái trẻ thân hình nóng bỏng, động tác mỹ diệu, eo thon nhỏ xoay đến mức khiến người ta hoa mắt. Bên cạnh có một người lesbian lai tóc vàng bị hấp dẫn, đến gần tới đây nhảy cùng cô, Nghi Hi cũng không từ chối, hai cô gái kề sát một chỗ, đều thuộc kiểu xinh đẹp gợi cảm. Cảnh sắc quá mức dưỡng mắt, đến cuối cùng tất cả mọi người trong sàn không nhảy nữa, toàn xem hai người họ, tiếng huýt gió cùng âm thanh ủng hộ hết đợt này đến đợt khác.
Trương Băng trông thấy mà trợn mắt há mồm, “Trước khi tới thì do do dự dự, hiện tại lại chơi điên cuồng như vậy, cô thật là miệng thì chê thể chính trực!”
Chờ đến khi chơi đủ, Nghi Hi giải thích rõ ràng với mỹ nữ tóc vàng, một mình đi vào toilet. Lúc rửa tay cô nhìn gương chỉnh trang lại bản thân, phát hiện tóc tai hỗn độn, hai má đều thấm đỏ, rất nhiều năm không làm thành như vậy.
Dùng nước lạnh vỗ vào mặt, cô đang nghĩ trang điểm lại cho mình, cửa phòng rửa tay bỗng nhiên lại bị đẩy ra. Nghi Hi vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Yên Như mặc quần short đeo thắt lưng đang cầm chiếc túi xách màu đen, chậm rãi đi vào.
Nghi Hi đoán cô ta cũng là tới trang điểm, chậm rãi lấy son môi ra, soi gương tô lên. Trong toilet không có ai khác, một thời gian chỉ có thể nghe thấy âm thanh giày cao gót giẫm lên nền gạch.
Yên Như đứng ở bên cạnh, sau vài giây nhìn cô từ trong gương, khẽ nói: “Nghi tiểu thư đêm nay thật cao hứng a. Đánh bại tôi, cô chắc chắn rất đắc ý nhỉ?”
Nghi Hi cười nhạt một tiếng, “Còn tốt. Chẳng qua chủ yếu tôi cao hứng không phải bởi vì đánh bại cô, là bởi vì chuyện khác. Cô còn chưa quan trọng đến vậy.”
Cô nói đến mức chân thành thân thiết, nửa điểm cố ý kích thích cô ta cũng không có. Vốn Yên Như còn giả vờ thật sự bình tĩnh, vừa nghe được giọng điệu của cô liền không chịu được, nghiến răng nghiến lợi, “Sau lưng cô giở thủ đoạn gì, cho rằng tôi không biết sao?”
“Giở thủ đoạn? Xin lỗi, hơn một tháng tới nay, nhân dân cả nước đều đang nói cô giở thủ đoạn, chẳng lẽ cô không biết?” Nghi Hi vặn thỏi son từng chút một thật tốt, nụ cười càng thêm sáng lạn, “Tôi vốn chỉ hoài nghi, nhưng xem cô trước đó chắc chắn như vậy, hiện tại lại phẫn nộ như vậy, thì ra cô thật sự đã động chân động tay với ban tổ chức! Nhưng cho dù như vậy, vẫn không lấy được giải, rốt cuộc là do biểu hiện của cô quá tồi, hay là tô biểu hiện quá tốt đây?”
Yên Như tức đến mức nói không nên lời, Nghi Hi khinh thường cười một tiếng, xoay người liền định rời đi. Yên Như ở sau lưng lại lạnh lung chất vấn: “Cô và Lê Thành Lãng ở chung một chỗ?”
Nghi Hi dừng lại động tác, sau đó nói: “Chuyện này có liên quan gì đến cô?”
“Nếu như không phải Lê Thành Lãng, vậy chẳng lẽ là Thái Kiệt Hồng? Chỉ là tôi rất hiếu kỳ, hai người đàn ông này rốt cuộc ai mới là mục tiêu của cô?”
Từ khi hòa giải với Hứa Mộ Châu, Nghi Hi đối với mọi chuyện trước kia đều ôm thái độ cho đã đi qua thì đi qua đi, không muốn cắn chết không thả. Chính là hiện tại, lời nói của Yên Như thật sự là chọc đến cô, rốt cuộc là cô ta lấy sức mạnh ở đâu tới khiêu khích cô?
Nghi Hi xoay người, ánh mắt khinh thường lại lãnh đạm, “Câu này nên để tôi hỏi cô mới phải? Cô Yên đây và Hứa Mộ Châu ở chung một chỗ sao? A, thật tiếc là, anh ta đã phát hiện ra bộ mặt thật của cô. Vậy ngoài anh ta ra, ngài còn có mục tiêu khác sao?”
Cô nhắc tới Hứa Mộ Châu, Yên Như chỉ cảm thấy khí huyết đều đang dâng lên, ngày nhục nhã đó tại đài truyền hình lại hiện lên trong đầu, đời này cô ta chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy! Cô ta đi cầu xin một người đàn ông như thế, anh lại đối với cô ta như chiếc giày cũ bị vứt đi, kẻ đầu sỏ gây tên hiện tại còn dám đứng trước mặt cô ta nói ra câu này!
Cô ta đột nhiên xông tới, một phen nắm lấy cổ tay Nghi Hi, “Tiện nhân! Cái đồ tiện nhân như mày! Rõ ràng mày đã chia tay với Hứa Mộ Châu, vì cái gì còn dây dưa với anh ấy? Mày có biết nhục hay không!”
Nghi Hi im lặng phút chốc, “Nếu như tôi không phải đương sự, sợ rằng cũng sắp hồ đồ. Dáng vẻ ngôn từ chính nghĩa của cô Yên đây, đổi lại bất cứ ai nghe được, sợ rằng cũng đều cho rằng cô là chính cung bảo vệ tình yêu, còn tôi đây là tiểu tam không biết liêm sỉ. Người không biết nhục nhã là ai, trong tim chúng ta đã nắm chắc.”
Yên Như bị lời nói của cô kích thích, sức lực trên tay càng lớn thêm. Nghi Hi nhìn dáng vẻ muốn động thủ của cô ta, lại ngại thân phận trường hợp không dám bất cứ giá nào bộ dáng, thật là không dùng tới cực điểm. Để tay sau lưng liền nắm lấy cổ tay cô ta, ánh mắt của cô như đao, cười lạnh lùng, “Có biết cho tới nay tôi coi thường loại người nào nhất không? Chính là dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi, ngay cả hại tôi cũng phải mượn tay kẻ khác, tôi rất coi thường. Hiện tại tôi nói cô nghe, lần này là cô thua, cho dù cô giở nhiều chiêu xấu xa như vậy, cuối cùng vẫn thua. Mà đây chỉ là bắt đầu. Về sau sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba, cô sẽ không ngừng thua tôi, cho đến khi bị tôi hoàn toàn giẫm nát dưới chân. Nghe hiểu chưa? Cô Yên.”
Giọng điệu của cô quá mức chắc chắn, Yên Như ngây ngốc đứng ở kia, gần như không biết phản ứng thế nào. Nghi Hi miệt nhiên xoay người, khi quyết định lần nữa rời đi, phía sau lại phát ra một tiếng thét chói tai, “Nghi Hi! Tao giết mày!”
Một sức mạnh thật lớn đánh tới, Nghi Hi không thể khống chế lảo đảo ngã về phía trước, chồng chất ngã trên mặt đất. Đùi phải va vào nền gạch cứng rắn, đau nhức khiến cho mồ hôi cô cũng đổ xuống, toàn thânNghi Hi run rẩy, lúc này mới phát hiện là Yên Như đẩy ngã cô, còn cùng cô ngã xuống đất! Hiện tại cô ta còn đang đè trên lưng cô!
Cô ta thật sự điên rồi phải không!
Thử dùng điểm lực, nàng vừa mới nghĩ đem Ân Như tránh ra, cửa phòng rửa tay lại lần nữa mở ra. Thẩm Nhất Lộ nhất thân váy đen, tóc dài xõa vai, yên lặng xem các nàng.
Không khí trong toilet như đọng lại, Nghi Hi cùng Ân Như đều ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, không nghĩ rằng bà ta sẽ xuất hiện ở nơi này. Một lát sau Nghi Hi mới phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, cúi đầu thấy dấu giày trên nền gạch, lại giật mình hiện tại bản thân là như thế nào.
Tóc tai hỗn độn, người toàn mùi rượu, còn có một người phụ nữ điên rồ đè lên người, cứ như vậy dán sát vào toilet. Chật vật như vậy, không chịu nổi như vậy, cô lại lấy dáng vẻ như vậy xuất hiện trước mặt Thẩm Nhất Lộ!
Yên Như luống cuống tay chân đứng lên, vừa sửa sang trang phục vừa lắp ba lắp bắp nói: “Thẩm… Cô Thẩm… Thực xin lỗi, chúng em… Chúng em chỉ đang…”
Nghi Hi cũng nghĩ tới, lại phát hiện đùi phải vừa động một cái liền đau, cam chịu cúi thấp đầu, quả thực cô nghĩ chết ở chỗ này thôi.
Thẩm Nhất Lộ không để ý Yên Như, mà là đi đến trước mặt Nghi Hi. Bà ta đi lại tao nhã như quý phụ, trong tay cầm chiếc túi xách, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh như nước, không mang theo chút dao động nào nhìn về phía Nghi Hi.
Yên Như lúc này cũng tỉnh lại, đang rối rắm không biết nên cướp đường chạy đi hay ở lại giải thích, vẫn là lựa chọn vế sau. Chỉ để lại một mình Nghi Hi ai biết con bé này sẽ nói cái gì, tuy rằng Thẩm Nhất Lộ hơn phân nửa sẽ không để ý hai nhân vật nhỏ bé như bọn họ, nhưng cô vẫn nên đề phòng một chút. Vả lại giữa Nghi Hi và Lê Thành Lãng có quan hệ mờ ám, Lê Thành Lãng lại có quan hệ cá nhân không tồi với Thẩm Nhất Lộ, rất khó nói bà ấy có thể không cho Lê Thành Lãng thể diện!
“Cô ở chỗ này làm cái gì?” Thẩm Nhất Lộ hỏi.
Yên Như: “Chúng em là tới chúc mừng … Em và Nghi Hi đều là diễn viên trong đoàn《 Đoạt cung 》, có lẽ ngài không biết chúng em. Dù sao chuyện vừa rồi là bất ngờ, hi vọng không quấy rầy đến ngài…”
Thẩm Nhất Lộ vẫn nhìn Nghi Hi, cô rầu rĩ nói: “Chúng tôi là tới chúc mừng.”
Yên Như rốt cục phát hiện ra có gì đó không đúng, cẩn thận dè dặt nhìn bà ta một chút, lại nhìn lên Nghi Hi. Thẩm Nhất Lộ nhíu mày, giống như rất chướng mắt với dáng vẻ này của Nghi Hi, “Còn không đứng lên, chờ tôi tự mình đỡ cô sao?”
HẾT CHƯƠNG 63
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Sao Chờ Đợi Em
Chương 63
Chương 63