Đáng tiếc thân là thọ tinh, Nghi Hi lại không có thời gian nghỉ ngơi, 4 giờ sáng hôm ấy cô đã thức dậy hoá trang, thẳng đến 9 giờ tối vẫn còn chiến đấu hăng hái trong phim trường. Nếu hoàn thành công việc đúng hạn thì ngày mai đoàn phim có thể chuyển tới Tứ Xuyên, nếu không quay xong, kéo dài thêm một ngày cũng là lãng phí tiền bạc.
Khương Bính Kỳ đứng sau máy giám thị, xem sườn mặt của Nghi Hi trên màn hình. Trăng sáng sao thưa, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ nửa mở, trên người cô mặc chiếc áo nâu dài, phối với váy màu ngà, mái tóc dài vòng sau đầu, vừa an tĩnh lại lãnh đạm. Đây là Kim Phượng thủ tiết tháng thứ 5, cũng là sau một tháng nàng gặp được Lâm Yến Đường, khoảng thời gian này nàng thay đổi so với trước không thích nói chuyện, chỗ tốt duy nhất là không khóc nhiều nữa, mắt không còn sưng đỏ suốt ngày.
Nàng biết Lâm Yến Đường còn đang chờ nàng, hắn hy vọng nàng đồng ý, nhưng chuyện đó là không thể. Khi Tôn Thế Thanh còn sống, nàng chẳng hề đối xử tốt với hắn, sau khi hắn ra đi, những ôn nhu đã từng bị nàng xem nhẹ từng chút một dâng lên. Nàng bắt đầu cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy hối hận, hận chính mình lúc trước đối với hắn lạnh lung như vậy. Mẹ chồng suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nàng kỳ thật có thể lý giải, dù sao bọn họ chỉ có một đứa con trai này, mà nàng vào cửa đã 5 năm cũng không sinh được một đứa con. Huyết mạch Tôn gia cứ như vậy bị chặt đứt.
Nàng thẹn với hắn, phải dùng tuổi già để tang vì hắn. Nàng không thể đi.
Lúc này Kim Phượng đã mất đi nhiệt huyết cùng bốc đồng, nàng bị đại viện Tôn gia vây khốn, không chỉ là thân xác, ngay cả tâm hồn cũng bị đồng hoá. Đêm đó ở bờ hồ bùng nổ là giãy dụa cuối cùng của nàng, mà sau lần tìm tới cái chết bị ngăn trở đó, nàng mất hết can đảm, cam tâm đem tuổi trẻ diện mạo như ngọc mai táng tại nơi kín cổng cao tường, tuẫn tang theo trượng phu.
Máy quay đến gần, trên màn ảnh Nghi Hi gật đầu khép mi, cung cung kính kính nói: “Bà bà, thời gian đã trễ như vậy, để con dâu đưa ngài trở về nghỉ tạm đi.”
Đối diện Nghi Hi là Đàm Phương – nữ diễn viên phái thực lực đóng mẹ của Tôn Thế Thanh, bà mím môi thật chặt, ngũ quan vốn ung dung, nhưng trong nháy mắt nhìn về phía Nghi Hi dần hiện ra chút oán độc. Bà thản nhiên nói: “A Phượng, mấy năm nay con tới Tôn gia ta, ta tự hỏi không bạc đãi con, Thanh nhi đối đãi với con tốt thế nào cả huyện Nhạc Bình đều biết, ngay cả chuyện con không có con nó cũng … Trước đây ta vẫn cảm thấy, nam nhân sa vào nhi nữ tình trường khó thành đại sự, nhưng bây giờ nó đã không còn, ta lại sợ nó quá mức tưởng niệm con, sẽ thường xuyên muốn gặp được con.”
Đôi mắt của Kim Phượng rũ xuống, cúi đầu nói: “Mẹ chồng yên tâm, con sẽ luôn ở cùng chàng. Chỗ nào con cũng không đi…”
“Thật sao, con thật sự bằng lòng ở cùng nó? Hiện tại con bằng lòng đi cùng nó sao?”
Vẻ mặt của Tôn lão phu nhân bỗng nhiên biến đổi điên cuồng, bà nắm chặt lấy tay Kim Phượng, giống như khẩn thiết, lại như mệnh lệnh. Kim phượng nhìn vào mắt bà ta, bỗng nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành, mà phảng phất để chứng minh cho cảm giác của nàng, bụng truyền tới một trận đau nhức, nàng thống khổ phát ra tiếng rên khẽ.
“Bà bà…” Nàng xem chén trà trên án kỉ, trong mắt là không tin được.
Đàm Phương càng thêm dùng sức, hốc mắt đỏ bừng phảng phất có lệ trào ra, “Khi con ta còn sống coi ngươi là tính mạng huyết nhục mà thương yêu vậy, bây giờ một khi nó đã chết, sao ngươi có thể sống một mình trên đời? Ta đã cho ngươi thời gian năm tháng, nếu ngươi đã không nỡ chết, thì ta đành phải đưa ngươi đi tìm nó.”
Không, không muốn…
Kim Phượng đau đến mức đổ mồ hôi lạnh tầng tầng, nàng dùng sức nhìn Tôn lão phu nhân, định dùng ánh mắt nói với bà, nàng không muốn chết. Nàng có thể vì Tôn Thế Thanh thủ tiết một đời, lại không nguyện cứ như vậy ra đi, thói đời chán nản như vậy, chỉ bởi vì còn có người đó tồn tại, nàng không dứt bỏ được…
Tôn lão phu nhân bỗng nhiên cười nhẹ, tay phải ôn nhu vuốt ve tóc Kim Phượng, bà nói: “A Phượng con yên tâm, con là tuẫn tiết mà chết. Mẹ sẽ làm lễ an táng linh đình cho con, vì con thỉnh cầu phong cáo, cả huyện Nhạc Bình đều sẽ ca tụng phẩm hạnh của con. Tôn gia, còn có nhà mẹ đẻ của con, hoàn toàn dựa vào vẻ vang con mang cho nhà …”
Bà nói được tốt đẹp như vậy, trước mắt Kim Phượng bỗng nhiên hiện lên ngày ấy, Lâm Yến Đường rời khỏi Kim gia, mà nàng liều chết không chịu xuất giá. Lúc ấy mẫu thân túm lấy đao của nàng, để lên cổ mình, bà ấy nhìn nàng thống hận như thế, “Nếu như ngươi u mê không tỉnh ngộ, không bằng để vi nương chết đi, đỡ phải sống nhìn ngươi làm bẩn thanh danh trăm năm của Kim gia!”
Nàng là điều sỉ nhục… Từ nay về sau, bất luận nàng cầu xin thế nào, mẫu thân cũng không liếc nhìn một cái. Nếu như nàng thật sự tuẫn tiết chết, có phải bà ấy sẽ tha thứ cho nàng?
Khí lực trên tay bỗng nhiên nới lỏng, nàng nhắm mắt lại không giãy dụa tiếp, bờ môi thậm chí mang theo nụ cười thoải mái. Nàng mệt mỏi như thế, trên đường hành tẩu lẻ loi tại nơi đầy đao kiếm này, cho rằng trước mặt vẫn có hi vọng đang chờ nàng, nhưng vận mệnh lại không ngừng đẩy nàng về phía vực sâu.
Cho nên, buông tha đi, không cần giãy dụa nữa, cũng không phải tiếp tục chống cự. Con người này, cái mạng này vào ngày mặc lên áo cưới đã sớm không thuộc về chính nàng, ai muốn lấy thì cứ lấy đi. Nàng mệt rồi.
Trong bóng đêm có tiếng kêu rên truyền tới, một đôi tay ôm lấy thân thể nàng, Kim Phượng tốn sức mở to mắt, dưới ánh trăng trông thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Yến Đường.
Hắn nôn nóng như vậy, không ngừng phát run, Tôn lão phu nhân té xỉu ở bên cạnh, mà hắn nhìn nàng không ngừng nói: “Phượng Hoàng nhi, Phượng Hoàng nhi nàng đừng ngủ, ta mang nàng đi tìm đại phu… Nàng cố chịu đựng!”
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu ra, hắn vì cái gì trở về tìm nàng, lại vì cái gì muốn mang nàng đi. Hắn nhất định là biết chuyện gì, lại bởi vì sợ hãi tổn thương nàng mà không dám nói thẳng. Sao hắn lại ngốc như thế, đã qua nhiều năm như vậy, lại có thể giống như trước.
Nàng nằm trong lòng hắn, không quản ruột gan đang quặn đau đứt từng đoạn, khẽ cười lên. An tâm như thế, giống như đứa trẻ ôm ấp mẫu thân, kẻ lãng tử trở lại cố hương. Có câu đáng nhẽ nên nói từ ngày gặp lại, lại cứ kéo dài cho tới bây giờ, cũng may, ông trời cho nàng cơ hội cuối cùng. Đến cùng nàng cũng nói được với hắn.
“Cậu, nhiều năm như vậy, thật ra ta rất nhớ ngươi. Có thể gặp lại, ta rất vui, không còn gì tiếc nuối …”
Gió thổi vào gian phòng, nàng mang theo ý cười nhắm mắt lại, phảng phất không còn chút lưu luyến nào đối với trần thế này. Tất cả giống một trận luân hồi, năm năm trước là hắn buông tay nàng trước, mà lần này, đến lượt nàng đi trước.
Đến cuối cùng, chúng ta không ai mắc nợ ai.
“Cut! Rất tốt!”
Loa phóng thanh đem âm thanh của Khương Bính Kỳ truyền khắp phim trường, tuyên bố đã quay xong toàn bộ phân cảnh tại An Huy. Nhân viên công tác reo hò, mà trong trường quay, Nghi Hi còn đang bị Lê Thành Lãng ôm vào lòng. Vừa rồi cô nhập vai quá sâu, nhất thời chưa trở lại bình thường, Lê Thành Lãng tùy ý để cô nằm trên cánh tay mình bình phục cảm xúc, không hề có chút ý tứ nào thả người.
Cuối cùng vẫn là Nghi Hi phục hồi lại tinh thần trước, vừa quay đầu nhìn, đã có người chú ý đến biểu hiện kỳ quái của bọn họ. Cô vội vàng từ trên người anh nhảy xuống, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, Đàm Phương bên cạnh cũng tới đây ôm cô. Ở trong phim hai người như nước với lửa, nhưng con người thật của Đàm Phương khiêm tốn nhã nhặn rộng lượng, rất thích chỉ điểm diễn xuất cho tiểu bối, là lão nghệ sĩ chân chính.
“Diễn không tồi.” Bà ở bên tai Nghi Hi khen ngợi, “Lúc ta trẻ tuổi như con, cũng chưa đạt đến trình độ này.”
Nghi Hi nghe được câu này, trong lòng không nhịn được vui sướng, cảnh vừa rồi quả thật diễn quá say sưa, cho dù chỉ vì khoái cảm này, mỏi mệt cả ngày đều đáng giá.
Mọi người bắt đầu thu dọn máy móc cùng hiện trường, mỗi cá nhân nhìn qua đều bận rộn, hoàn toàn không có ý tứ quan tâm đến cô. Nghi Hi thăm dò nhìn về phía Lê Thành Lãng, lại phát hiện anh đang cùng đạo diễn Khương Bính Kỳ nói chuyện gì, xem vẻ mặt nghiêm túc kia, hẳn là có liên quan đến phim. Cô ngượng ngùng xoa tay, gọi Trương Băng đi về phòng nghỉ, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, đôi chân mang giày thêu lại bất mãn đá bay một cục đá.
“Sao thế?” Trương Băng hỏi.
Cô không trả lời. Cầm điện thoại ra xem, hiện tại đã 10 giờ, thêm 2 tiếng nữa là sinh nhật cô sẽ trôi qua, Lê Thành Lãng tới cùng đang làm gì? Không tặng quà, chí ít cũng phải nói một câu sinh nhật vui vẻ! Hay là anh ấy quá nhập vai, cho nên ngay cả chuyện này cũng quên?
Đừng đùa, hôm nay cô quay 8 tiếng, anh chỉ quay có 3 tiếng!
Ngày 29 tháng 6 là sinh nhật anh, bởi vì hai người đều có công việc không thể gặp nhau, cô còn cho rằng hôm nay có thể làm chút chuyện thú vị, kết quả anh lại có thái độ này…
Nghi Hi mất mát đi đến cửa phòng nghỉ, đẩy cửa liền không hề đề phòng bị sợi dây màu bắn vào người. Trong gian phòng trắng mộc mạc ban đầu trang trí đầy bóng bay và sao, 7, 8 cô gái trẻ cùng ba chàng trai đứng ở chính giữa, đồng thanh hô: “Nữ hoàng bệ hạ vạn thọ vô cương, các tỷ muội hậu cung tới chúc thọ ngài!”
Nghi Hi trợn mắt há mồm, không phản ứng kịp là tình huống gì, một giây sau cô liền thấy quần áo của bọn họ. T-shirt trắng đỏ kết hợp, đây là đồng phục của hậu viện “Tây Mễ”, lúc trước khi thiết kế còn cho cô xem qua.
Cho nên, những người bạn này là fan của cô?
Sau khi phục hồi lại tinh thần, cảm giác đầu tiên của Nghi Hi không phải thích thú, mà là tay chân luống cuống. Rất đúng dịp, mấy sinh nhật gần đây cô đều trải qua tại phim trường, khi 21 tuổi quay 《 Nữ hoàng 》, lúc ấy còn chưa nổi tiếng cho nên cũng không có fan tới thăm quan, khi 22 tuổi quay 《 Nhớ mãi không quên 》, tuy rằng đang có danh tiếng, nhưng lần đó cô cãi nhau cùng Lê Thành Lãng cho nên tâm trạng không tốt, cũng từ chối đề nghị sắp xếp fan đến chúc mừng cô của Vương An Huệ, đối ngoại chỉ nói muốn an tâm quay phim. Bởi vì hai lần yên tĩnh này, cô gần như cũng quên mất fan có thói quen thăm quan chúc mừng sinh nhật thần tượng!
Cô lắp ba lắp bắp nói: “Các bạn đây là… surprise?”
Đương nhiên là surprise. Những người bạn này đều là cấp cao trong hậu viện của cô, lần này ngàn dặm xa xôi chạy lên núi chúc mừng sinh nhật cô, chỉ ngồi xe đã mất 5, 6 tiếng đồng hồ. Vốn thấy thần tượng xuất hiện còn rất kích động, không nghĩ rằng đối phương biểu hiện còn khẩn trương hơn so với chính mình, lập tức có người không nhịn được cười lên.
Bởi vì vừa mới hạ cảnh, Nghi Hi hiện tại vẫn đang hóa trang là quý phụ dân quốc, tạo hình có vẻ thành thục làm cho tuổi tác của cô nhìn qua tăng lên 3, 4 tuổi, mỹ mạo thanh xuân như cũ đồng thời, còn lộ ra vẻ cao quý đoan trang. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng đến chói mắt, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, khi nhìn người khác mang theo nụ cười thản nhiên, làm cho các fan không chống được tim đập rộn lên.
Hôm nay trong số Tây Mễ tới đây có mấy người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Nghi Hi thật sự, trước còn nghĩ, có lẽ mất đi sự tô điểm của màn ảnh, trong hiện thực cô sẽ không có loại mị lực kinh tâm động phách như trong phim. Nhưng không nghĩ rằng sau khi nhìn thấy người thật, lại có thể bị một cái liếc mắt của cô làm cho không nói nên lời, hơn nữa cô thật sự lại còn gầy hơn so với trên phim, cho dù mặc trang phục rộng thùng thình, cũng không có cách gì che dấu dáng người yểu điệu. Fan nữ được đứng gần cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Nghi Hi, tâm tình khuấy động đồng thời, cũng ngấm ngầm kế hoạch trở về kể lại thật hay!
An An – cô gái phụ trách tổ chức cưỡng ép bản thân trấn định đi đến trước mặt Nghi Hi, đem một cái hộp cỡ lớn đưa cho cô, bên ngoài còn thắt nơ hình con bướm. Nghi Hi vừa định nói gì, cô gái lập tức liền nói: “Hi Hi, em biết chị không thích chúng em tặng chị món quà đắt tiền, chị yên tâm, ở đây đều là thư mọi người viết cho chị. Chúng em đã thu thập trên diễn đàn, tổng cộng 999 phong, tất cả đều là chữ viết tay của mọi người!”
Cô gái dè dặt nhìn cô, hình như sợ cô từ chối. Nghi Hi bê cái hộp, cảm nhận phân lượng nặng trình trịch kia, trong lòng cũng trào dâng niềm cảm động. Cô cười một tiếng, “Chị biết. Chẳng qua chị vừa định nói, chị nhớ được em, trước ở hội gặp mặt tại Nam Kinh và Thành Đô cũng là em tới tặng quà cho chị. Em tên là An An đúng không?”
An An hít một hơi, hốc mắt lập tức đỏ lên, “Hi Hi chị lại có thể nhớ được em…”
Nhóm fan bên cạnh phát ra âm thanh hâm mộ, Nghi Hi cười ôm cô ấy, “Chị đương nhiên là nhớ được em, tiểu cô nương xinh đẹp gặp qua một lần thì rất khó quên mất!”
Được chính idol vô cùng xinh đẹp nhà mình khen xinh, còn thân mật ôm cô vào lòng như vậy, An An cảm thấy đầu đã choáng váng hồ đồ. Nghi Hi cảm nhận cô ấy đang phát run, nhớ lại tâm tình ngưỡng mộ của mình với Lê Thành Lãng, trong lòng bỗng nhiên liền mềm mại không ngờ.
Cô đưa tay ra xoa xoa mắt, cười oán trách, “Chị cũng khóc cả ngày, các em còn chọc chị khóc, hóa trang lại muốn hỏng mất!”
Các fan nghe thấy cô nói vậy không nhịn được cười ra tiếng, Nghi Hi nói: “Sao các em lại tới? Muộn như vậy, ăn gì chưa? Chị mời mọi người ăn cơm nhé!”
Cửa phía sau lần nữa bị đẩy ra, một tốp nhân viên đoàn phim ùa vào, “Kết thúc chưa kết thúc chưa? Bên ngoài chúng tôi cũng chuẩn bị tốt rồi! Ôi, Tiểu Hi chị quả nhiên khóc! Tôi đã đoán là chị không chống đỡ được mà!”
“Mọi người đều biết? Trương Băng, em cũng biết?”
Trương Băng lập tức làm vẻ mặt vô tội, ngón trỏ ở trên miệng khoa tay múa chân một chút, “Có người bảo em giữ bí mật.”
Có người…
Nghi Hi không có hỏi người đó là ai, chỉ nói: “Bên ngoài? Mọi người sẽ không phải còn chuẩn bị party đi?”
Trên thực tế, cô vốn cũng từng hoài nghi có thể có party kinh hỉ gì hay không, nhưng khi quay đến 9 giờ liền bỏ qua suy nghĩ này, không nghĩ rằng bọn họ lại có thể phục kích đến bây giờ!
Văn tỷ vỗ tay, “Đương nhiên. Đây chính là sinh nhật 23 tuổi của Tiểu Hi em, nhất định phải nghiêm túc chúc mừng một phen, mau đi ra nhìn xem!”
Tòa nhà quay phim là một tòa nhà thời Thanh được đoàn phim thuê trong thôn, hiện tại ở trong đình viện đã có thay đổi lớn, chính giữa được dọn dẹp ra, mang lên mấy cái bàn dài, trên là khăn trải bàn trắng, để các loại đồ ngọt cùng trái cây. Ở chính giữa là bánh ngọt lớn 3 tầng, Lê Thành Lãng đang đem ngọn nến số 23 cắm lên.
Anh còn mặc trang phục lúc quay phim, trường bào màu đen càng nổi bật lên bóng lưng cao ngất, nghe thấy âm thanh bước chân phía sau, anh quay đầu nhìn Nghi Hi khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt kia chất chứa quá nhiều thứ, cô bỗng nhiên cũng có chút ngại ngùng, cố ý nói với tất cả mọi người: “Cảm ơn mọi người đã tổ chức sinh nhật cho tôi, thật sự đã phiền toái rồi!”
“Không phiền không phiền! Thật vất vả cũng quay xong ở đây, mọi người đang định chúc mừng một phen, là chúng tôi phải cám ơn Tiểu Hi cô mới đúng!”
“Vé máy bay là tối ngày mai, mọi người có thể uống thoải mái, chỉ cần chừa lại đi xe là được!”
“Nói như vậy là không được phép chuẩn bị đường lui cho chính mình? Với tửu lượng của cậu, sợ rằng đêm nay người đầu tiên ngã xuống chính là cậu!”
Lê Thành Lãng châm nến xong, kéo Nghi Hi đến bên cạnh. Bốn phía an tĩnh lại, ngay cả đèn chiếu sáng cũng bị tắt đi, chỉ có ngọn lửa nho nhỏ đang lóe lên. Cũng vào lúc này, Nghi Hi mới hoàn toàn nhìn rõ chiếc bánh kem, giữa những bông hoa, là cô búp bê được tạo từ bơ. Khuôn mặt tròn tròn, váy công chúa và vương miện nhỏ, nhìn qua lại giống y đúc chiếc bánh kém sinh nhật 8 tuổi năm đó của cô!
Phản ứng đầu tiên của cô chính là quay đầu nhìn lại Lê Thành Lãng, anh lại không hề giải thích gì, sườn mặt của người đàn ông tuấn tú, bờ môi chứa nụ cười ôn nhu. Anh nhìn ngọn lửa nhỏ chớp lên ở trong gió, nói khẽ: “Ước nguyện đi.”
HẾT CHƯƠNG 87
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Sao Chờ Đợi Em
Chương 87
Chương 87