Giữa trưa ngày 30 Nghi Hi đến Nam Kinh, ngồi ở trên xe taxi còn đang không ngừng gọi điện thoại, “Vâng, lập tức đến ngay ạ, nửa tiếng, cùng lắm là 40 phút. Chỉ có một mình con… Ba, ba còn hỏi nữa, con liền không quen ba! Ngài là giáo sư đại học, chứ không phải ủy viên hội phụ nữ!”
Lương Cách bị mắc nghẹn, Nghi Hi thừa cơ cúp điện thoại, nhìn màn hình tối đen, nhận thức của cô đối với dũng khí của bản thân lại lên một tầm cao mới. Tự nhiên dám nói chuyện với ba như vậy, cảm giác một giây sau liền có thể lên núi đánh hổ, xuống biển bắt giao long, quá đáng yêu rồi!
Hiện tại nghĩ đến chuyện hôm đó còn cảm thấy lúng túng, cũng không biết ai ẩn ý nói với ba, ông ấy tự nhiên biết tin cô và Lê Thành Lãng hẹn hò. Sắp sang năm mới yêu cầu người khác tới nhà, chọc cho Nghi Hi hỏi lại: “Ngài là xem tướng mạo con rể sao? Con còn chưa chuẩn bị tốt để lấy chồng, ngài ở đây đã vội đính ước?”
Lương Cách lạnh lùng nói: “Cho dù con muốn gả, cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.”
“Vậy là không phải đính ước? Gọi anh ấy tới làm gì, chúng con hiện tại lại không đính hôn.”
“Cho dù là nói yêu đương, cũng phải để ta trông thấy, dù sao hai người đã hẹn hò lâu như vậy. Về phần chọn đúng năm mới, thời gian khác các con có rảnh không? Hiếm khi hai người đều nghỉ phép, cùng nhau trở về đi.” Dừng một chút, lại nói, “Con sợ cái gì? Có chỗ nào không dám gặp người khác sao?”
Nghi Hi cảm thấy ông bố nhà mình thật là quá phiền, cao lãnh như vậy cường thế như vậy, mỗi câu đều giống như đang khiêu khích. Cô đem chuyện này nói cho Lê Thành Lãng, sau đó tỏ vẻ, “Hay là thôi đi, năm mới anh còn phải ở cùng người nhà, nếu như cha em thật sự muốn gặp anh, năm sau chọn thời gian khác đi.”
Lê Thành Lãng không nói gì, nghĩ đến cũng là tán thành suy nghĩ của cô, Nghi Hi thế là nhẹ nhàng thở ra. Thật ra mà nói, vừa mới trải qua chuyện Thẩm Nhất Lộ, cô thật là có chút kháng cự gặp phụ huynh, càng đừng nói đến nếu như năm mới Lê Thành Lãng cũng đến nhà bái phỏng, tiếp theo liền muốn đến phiên cô đi gặp cha mẹ anh đi? Quá nhanh, cô mới 23 tuổi, chưa hề nghĩ sớm như vậy đã gặp cha mẹ chồng tương lai…
Xe taxi vụt chạy trên đường cái Nam Kinh, Nghi Hi nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, nghĩ đến tối nay là có thể ăn món bà nội làm, tâm tình cũng càng ngày càng thư thái. Tài xế phía trước thỉnh thoảng quan sát cô từ kính chiếu hậu, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mang kính râm cỡ lớn, chỉ để lộ làn môi đỏ thắm, nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc!
“Xin hỏi… Cô có phải là…”
Nghi Hi sững sờ, tài xế do dự nói: “Tôi xem dáng vẻ của cô thật sự giống người nổi tiếng, đúng rồi, thật sự rất giống…”
Nghi Hi suy nghĩ, hào phóng tháo kính râm xuống, “Chú không nhìn lầm, chính là tôi.”
Tài xế vừa mừng vừa sợ, “Nghi Hi? Thật sự là cô? Bà xã tôi vô cùng thích xem Võ Mị Nương của cô, mỗi ngày trên bàn ăn nhà chúng tôi đều là giọng nói của cô, ôi, nếu cô ấy biết hôm nay tôi gặp được người thật, nhất định sẽ kích động chết mất!”
Nghi Hi cười duyên một tiếng, “Cảm ơn sự yêu mến của phu nhân nhà chú.”
“Chắc là cô trở về ăn tết đi? Tôi biết cô là người Nam Kinh, xinh đẹp tươi mới như vậy, đương nhiên là cô nương của Nam Kinh chúng tôi rồi! Có thể ký tên cho tôi được không? Lát nữa trở về tôi sẽ đưa cho bà xã, cô ấy nhất định sẽ thích món quà năm mới này!”
Nghi Hi sảng khoái đáp ứng, sau khi hỏi tên vợ của đối phương, liền nghiêm túc viết lên quyển sổ nói: “Tĩnh Nhàn nữ sĩ thân mến, cảm ơn sự yêu thích của cô, chúc cô năm mới vui vẻ. Nghi Hi:-D “
Tài xế lấy được chữ ký càng vui vẻ, lúc xuống xe thật sự không thu tiền xe của Nghi Hi, hai người từ chối nửa ngày, Nghi Hi đem tiền ném vào liền bỏ chạy. Đi mấy bước thì nghe thấy tài xế bóp còi, cô nhìn lại, chú tài xế hòa nhã chất phác giơ ngón cái về phía cô, lớn tiếng nói: “Cố lên, cô chính là niềm kiêu ngạo của nhân dân Nam Kinh chúng tôi!”
Bởi vì phần nhạc đệm này, Nghi Hi suốt dọc đường đều cười, nhân dân quê hương nhiệt tình thật là làm cho người ta như tắm gió xuân, không giống với paparazi Hồng Kông, chỉ biết đào bới scandal tình cảm của cô. Được rồi, Nghi Hi biết bản thân đang giận chó đánh mèo, nhưng sống tại Nam Kinh nhiều năm như vậy, cô đã coi nơi này là quê nhà, ngược lại Hồng Kông – nơi chôn nhau cắt rốn lại có vẻ khá xa lạ.
Ấn chuông cửa hai lần không ai mở, Nghi Hi dứt khoát tự mình mở cửa, sau đó đổi giày vừa đi vào trong vừa nói: “Ba? Bà nội? Ông nội? Mọi người không ai ở nhà sao? Con đã về!”
Thật sự là có hơi quá đáng, con cháu cả năm gặp không được vài lần trở về, tự nhiên không mở đường hoan nghênh! Hay là bà nội mỗi ngày xem Võ Mị Nương, đã chán ngấy mặt cô rồi?
Mang theo sự nghi hoặc này, cô đi vào phòng khách, quả nhiên không có một bóng người. Hướng phòng bếp truyền tới mùi thơm, cô lại chết đứng tại chỗ, chờ đến khi nhìn rõ người đàn ông ở trung tâm liền trực tiếp choáng váng.
“Anh anh anh… Sao anh lại ở đây?”
Lê Thành Lãng bưng một đĩa ngư hương nhục ti[1], hất cằm về phía cô, “Đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi.”
Nghi Hi: “Không phải anh nên ở Thượng Hải sao?”
Lương Cách cũng đi ra, trong tay bưng một đĩa cá chép kho, “Đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi.”
Nghi Hi: “Ba, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Bà nội cũng đi ra, trong tay cái gì cũng không cầm, “Tiểu Hi đã về? Vừa lúc, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm, bà nội làm món sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất đây.”
… Nghi Hi đành phải đi rửa tay, khi đang rửa tay thì bà nội cũng bước vào, cô vội vàng hỏi: “Cái người đó… Anh ấy tới khi nào ạ? Lúc con cùng ba gọi điện thoại, người không có nói gì mà!” Hơn nữa nghe khẩu khí lúc ấy của ba, rõ ràng còn mong đợi cô đưa Lê Thành Lãng về.
“Thì con vừa cúp điện thoại chưa đầy mấy phút, cậu ấy liền bấm chuông cửa, nói là máy bay tới khá sớm, cho nên tới trước. Hai đứa không ngồi cùng chuyến bay?”
Nghi Hi không biết trả lời thế nào, lau tay sạch sẽ mới nói: “Chúng con… Tách ra đi. Con trực tiếp trở về từ Hồng Kông mà, anh ấy ở Bắc Kinh có công tác, không đi cùng nhau.”
Bà nội à lên một tiếng, Nghi Hi hỏi: “Ngài biết? Khi nào thì biết ạ?”
“Tuần trước cha con có nói với ta, bảo bạn trai con, nói có lẽ sẽ tới nhà làm khách.”
Nghi Hi chộn rộn, “Vậy ngài cảm thấy, anh ấy thế nào?”
Bà nội lại không chịu trả lời chính diện, “Ăn cơm trước, mọi người đều đang chờ con đó.”
Nghi Hi đành phải đi theo ra, ba cùng ông nội đã ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, Lê Thành Lãng lại còn đứng một bên. Thấy hai người tới đây, trước tiên anh giúp bà nội kéo ghế ra, sau đó nói với Nghi Hi: “Em ngồi ở đâu?”
Chỗ ngồi trong nhà cơ bản đều là cố định, Nghi Hi chỉ cái ghế của bản thân, Lê Thành Lãng ngồi xuống chỗ đối diện cô. Ông nội lúc này mới nói: “Hôm nay có khách, Tiểu Lê đúng không? Hoan nghênh tới nhà chúng tôi ăn tết, hi vọng mấy món này cậu ăn sẽ quen.”
Nghi Hi nghe đến hai chữ “Tiểu Lê” liền muốn cười, Lê Thành Lãng lại vô cùng bình tĩnh, nhìn ông nội cười nói: “Quen ạ, cháu là người Thượng Hải, cách gần đó khẩu vị không khác biệt nhiều.”
Ông nội nói: “Tiểu Hi con cũng thật là, trước vẫn luôn nói không tới đúng không, làm cho chúng ta không có chút chuẩn bị nào. Thế nào, con còn định cho chúng ta kinh hỉ?”
Nghi Hi uống thìa canh, cảm thấy không có gì bất ngờ xảy ra, người bị làm cho kinh hỉ hẳn là cô mới đúng. Khó trách Lê Thành Lãng lúc ấy liền đồng ý nhanh như vậy, anh đã sớm lên kế hoạch muốn tới nhà chờ cô?
Nghĩ đến khi vào cửa thấy anh đang bưng thức ăn, Nghi Hi hỏi: “Không lẽ anh còn làm món ăn? Món nào vậy?”
Lê Thành Lãng: “Khi anh tới đã làm xong, chưa kịp, tối nay sẽ làm.”
Lương Cách thản nhiên liếc nhìn con gái một cái, “Không cần, cậu là khách, nào có đạo lý để khách xuống bếp?”
“Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, cháu vốn thích nấu ăn, vẫn luôn nghĩ làm vài món cho Tiểu Hi, nhưng chưa lần nào thực hiện được. Nếu tối nay có thể cho cháu cơ hội, vậy không còn gì tốt hơn.”
Lương Cách nhướn mi, “Cậu thích nấu ăn? Có học nấu sao?”
“Khi không quay phim cháu thích nhất là nghiên cứu sách dạy nấu ăn, các món ăn đều học qua một ít, nhưng làm đồ Thượng Hải vẫn là tốt nhất.”
Nghi Hi nói leo, “Anh họ cũng thích món ăn Thượng Hải, có điều anh ấy chỉ biết ăn, chứ không làm.”
Anh họ cô nói đương nhiên là Thẩm Phong, Lương Cách nghe đến hai chữ này liền thuận theo nghĩ đến tin tức lúc trước, toàn thế giới ùn ùn kéo đến đưa tin về quan hệ của Nghi Hi và Thẩm Nhất Lộ, rất nhiều hàng xóm cùng đồng nghiệp cũng lập tức biết được ông chính là chồng trước của Thẩm Nhất Lộ. Sắc mặt thay đổi, ông rót cho mình chén rượu, nâng chén ra hiệu về phía Lê Thành Lãng.
Nghi Hi cũng biết bản thân nói bậy, gắp miếng sườn liền cúi đầu dồn sức ăn. Chẳng qua nghĩ đến Thẩm Phong cô cũng cảm thấy buồn cười, bởi vì tin tức đó, vị công tử này cũng tìm được cảm giác tồn tại trên mạng. Sau khi thân phận của Nghi Hi được phơi bày không lâu, ảnh chụp của anh ấy với bạn bè cũng bị post lên mạng. Dung mạo đẹp trai, thân hình cao ngất, hình ảnh người đàn ông đứng bên chiếc xe tên tuổi gọi điện thoại càng đẹp hơn, quần chúng thi nhau cảm khái, đầu năm nay tự nhiên còn có thể thấy phú nhị đại đẹp trai như vậy! Còn có cô ruột nữ thần cùng em họ nữ thần! Quả thực là nam chính tiểu chuẩn của phim thần tượng!
Tổng tài bá đạo yêu tôi!
Suốt một thời gian, Thẩm Phong trở thành một trong những phú nhị đại nổi tiếng nhất, thậm chí còn có forum cá nhân và fanclub. Nghi Hi vì điều này đặc biệt gọi điện thoại qua trêu chọc, Thẩm công tử ở đầu kia cười khẽ, “Toàn dựa vào ôm đùi em họ, lần sau còn cần bao nuôi, cứ việc liên hệ với anh.”
Nhà họ Lương là thư hương thế gia, không có thói quen tán gẫu trên bàn ăn, hôm nay bởi vì Lê Thành Lãng tới, đã phá lệ tán gẫu một lát. Cho nên về sau luôn rất an tĩnh, chờ đến khi rốt cục ăn xong, Nghi Hi lại chạy đi rửa tay, lần này là Lê Thành Lãng cùng vào.
Nghi Hi lập tức bắt lấy quần áo anh, “Anh cố ý đúng không? Cố ý muốn dọa em?”
“Nước. Anh chỉ mang một bộ quần áo để thay đổi, cẩn thận đừng làm ướt.”
Nghi Hi nhún nhún mũi, nước chảy xuống, cô một lần nữa để tay vào trong, lại bởi vì tay áo quá thấp bắn tung toé một ít lên trên. Lê Thành Lãng đứng ở phía sau, hai tay vòng sang hai bên trái phải, cứ như vậy nửa ôm nửa giúp cô kéo tay áo. Nghi Hi từ trong gương thấy tư thế hai người, nhất thời sinh ra cảm giác cha chăm sóc con gái, nụ cười khẽ vương vấn lên khóe môi.
Dường như để phối hợp với liên tưởng của cô, sau khi Lê Thành Lãng giúp Nghi Hi kéo tay áo xong, lại nắm tay cô để vào trong nước, rồi giúp cô rửa sạch. Nước rửa tay trở thành chất lỏng, bọt dính vào da hai người, anh nắm chặt tay cô, ấn nhẹ vào lòng bàn tay.
“Ngứa…” Cô yếu ớt kêu lên.
Lê Thành Lãng giống như không nghe thấy, cứ thế giải thích, “Ba em cũng mở miệng rồi, đương nhiên anh phải đến. Về phần tại sao không nói với em, nhìn vẻ mặt em bị dọa sợ kia, nếu như anh sớm nói ra, sợ rằng một tháng này em sẽ càng khẩn trương đi?”
Nghi Hi le lưỡi, nếu như anh nói sẽ tới, một tháng nay hàng ngày cô nhất định sẽ nghĩ đông nghĩ tây, nói không chừng còn sớm viết luôn cả kịch bản lần đầu gặp mặt, mô phỏng theo các tình huống có thể xảy ra…
Dòng nước xông lên như bọt biển, lộ ra da thịt trắng nõn, anh dùng khăn giúp cô lau sạch sẽ, sau đó khẽ để tay xuống lưng hôn nhẹn, “Còn nữa chính là, anh muốn làm em bất ngờ. Tiểu Hi, anh hi vọng năm nay khi đồng hồ điểm 12 giờ, anh có thể trước mặt cùng em nói năm mới vui vẻ.”
HẾT CHƯƠNG 102
Chú thích
[1] ngư hương nhục ti : một món cay truyền thống của Tứ Xuyên, tuy tên là ngư hương nhưng nguyên liệu lại không có cá mà gồm thịt lợn, mộc nhĩ, dấm, đường và tiêu. Gọi là ngư hương chủ yếu là do cách chế biến giống với cách người Tứ Xuyên làm món cá.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Sao Chờ Đợi Em
Chương 102
Chương 102