DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Minh Vương Độc Phi
Chương 41: 41: Chuyện Cũ Trong Ký Ức


Sau đêm đó, lúc nào biệt viện cũng vô cùng yên tĩnh.

Trong mười ngày, hai người hưởng thụ bình yên, đến cả Bạch Nghiêu cũng rất ít đến quấy rầy như trước.

Về chuyện của Bạch Nghiêu, Âu Dương Thiển Thiển cũng không hỏi gì Nam Cung Thương.
“Thương, huynh nói xem, ta đã chữa khỏi vết thương cho huynh, có phải huynh nên cho ta thứ gì đó xem như thù lao không?”
Âu Dương Thiển Thiển vừa nhìn bầu trời vừa lười biếng khẽ hỏi.
“Của ta chính là của nàng, Thiển Thiển cần gì khách khí.”
Nam Cung Thương dịu dàng nói.
Đối với hắn, Âu Dương Thiển Thiển chính là một điều bí ẩn.

Biến mất năm năm, đến tột cùng thì Âu Dương Thiển Thiển đã ở đâu, đã làm những gì, hắn đã từng cho người điều tra nhưng lại không thu hoạch được gì, cho đến khi quyết định thú Âu Dương Thiển Thiển thì hắn mới cho người ngừng điều tra.

Chỉ cần Âu Dương Thiển Thiển không muốn nói, thì hắn sẽ không cho phép ai tra ra được.
“Thiên hương đậu khấu, huynh có chứ?”
Mặc dù Vô Trần đại sư nói đã tặng cho Nam Cung Thương, nhưng nàng không biết là có còn hay không.

Lúc nàng ở Vương phủ đã từng âm thầm tìm kiếm nhưng lại không thu hoạch được gì.

“Đúng là Vô Trần đại sư của Tướng Quốc tự đã từng tặng cho ta một viên thiên hương đậu khấu, nhưng hai năm trước, đã dùng hết rồi, Thiển Thiển muốn thiên hương đậu khấu à?”
Nam Cung Thương hỏi, trong lòng cả kinh.
‘Chẳng lẽ Âu Dương Thiển Thiển lấy mình là vì nhắm vào thiên hương đậu khấu sao?’
Hắn không muốn nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này, đây là khả năng lớn nhất.
“Ừ, rất muốn, nhưng không có thì thôi, ta lại nghĩ cách khác vậy.”
Nhớ tới mẫu thân vẫn còn nằm trong phòng băng, sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển nghiêm trọng thêm vài phần.
Theo nàng biết, viên thiên hương đậu khấu duy nhất hiện giờ nằm trong tay Tần Cảnh Hạo, nàng nên ra tay thế nào đây?
“Nếu Thiển Thiển muốn, ta tìm giúp nàng là được.”
“Theo ta được biết, viên trong tay Tần Cảnh Hạo là viên cuối cùng, hi vọng vẫn còn.”
Nàng vốn không có quá nhiều tình cảm với mẫu thân, nhưng kể từ sau khi gặp Thượng Quan Dao, những ký ức trước đây cứ luôn quanh quẩn trong đầu nàng, không sao xua đi được.
“Thiển Thiển phải cứu người nào?”
Âu Dương Thiển Thiển trời sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, người nào có thể chiếm cứ địa vị như vậy trong lòng nàng chứ?
Nam Cung Thương nhịn không được có cảm giác ghen tuông.
Âu Dương Thiển Thiển gả cho hắn vì lý do gì không quan trọng, điều quan trọng là nàng là Vương phi của hắn.
“Một người rất quan trọng, sự việc có chút phức tạp, đến lúc đó ta sẽ nói cho huynh biết.

Thương, huynh đã hồi phục rất tốt, ta nghĩ, Vương phủ cũng cần phải lại mặt, sáng mai chúng ta lên đường trở về là được.”
Thượng Quan Dao ở trong phòng băng thêm một ngày thì sẽ thêm một phần nguy hiểm, nàng nhất định phải mau chóng biết rõ viên thiên hương đậu khấu cuối cùng có còn nằm trong tay Tần Cảnh Hạo hay không.
“Được.”

Mặc dù Nam Cung Thương thích yên tĩnh, nhưng hắn cũng biết sự yên tĩnh này chỉ là tạm thời, đã đến lúc phải giải quyết một số việc rồi.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người lên đường trở lại Vương phủ.

Nhất thời, tin tức Âu Dương Thiển Thiển bị nhiễm bệnh đậu mùa đã khỏi hẳn truyền khắp Kinh thành, một tin tức khác lại nói Hứa Lâm là thần y, nhất thời, người đến phủ của Hứa Lâm đông như trẩy hội, Hứa Lâm lại đành phải cáo ốm từ chối.
Hơn mười ngày qua, Kinh thành xảy ra không ít chuyện, ví dụ như Trưởng Công chúa Tần Khả Tâm đột nhiên bệnh nặng, ngự y bó tay, Thánh Thượng dán thông báo tìm đại phu khắp nơi, người nào chữa lành cho Trưởng Công chúa thì sẽ được thưởng cả ngàn lượng.
Đại phu lui tới phủ Trưởng Công chúa nối liền không dứt, nhưng không ai biết Trưởng Công chúa mắc bệnh gì, chỉ biết là Trưởng Công chúa vốn tao nhã tuyệt sắc trẻ trung mà nay lại càng ngày càng già đi nhanh chóng.
“Sơ Tình tham kiến tiểu thư, xin thỉnh an Vương gia.”
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Người ngày đó mời Vô Tâm ám sát tiểu thư chính là Trưởng Công chúa, hiện giờ, Thánh Thượng đang dán thông báo tìm đại phu cho Trưởng Công chúa.”
Sơ Tình nhìn thoáng qua Nam Cung Thương, chậm rãi nói.
Những ngày qua liên tục không hề có tin tức gì, cho đến khi bệnh tình của Trưởng Công chúa truyền ra, Sơ Tình mới dám xác định.

Thật không ngờ kẻ ngày đó bỏ ra vạn lượng hoàng kim để mua mạng của tiểu thư lại là Trưởng Công chúa Tần Khả Tâm.
“Thương, quan hệ của huynh và vị Trưởng Công chúa này có vẻ không nông cạn, có thể nói một chút không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương bên cạnh.
Nàng và nam nhân này thân cận như thế từ khi nào, chẳng hiểu sao nàng lại tựa vào ngực hắn, mọi chuyện trở thành vô cùng tự nhiên.
“Thiển Thiển đang ghen phải không?”
Nam Cung Thương nói với vẻ mong đợi.

“Làm gì có, ta chỉ đang nghĩ, có cần phải rút lui để nhường cho người hiền hay không thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển phản bác, nhưng sự không thoải mái trong lòng đã bán đứng nàng.
“Nàng dám… dù có chết thì cuộc đời này ta cũng sẽ không bỏ nàng.”
Nam Cung Thương bá đạo nói.

Sơ Tình đứng bên cạnh nóng hết cả má, lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng âm thầm cổ vũ Âu Dương Thiển Thiển, nhất định đừng để Nam Cung Thương bắt nạt.
“Huynh nói, nếu huynh dám phản bội ta, ta tuyệt đối không tha cho huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Thương, chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Có lẽ chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã thực sự động lòng với hắn, nếu nàng đã động lòng thì nàng sẽ không trốn tránh nữa.
“Sẽ không có một ngày như vậy, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không rời.”
Nam Cung Thương nắm chặt tay Âu Dương Thiển Thiển, bất giác thấy lo sợ.

Càng sống gần Âu Dương Thiển Thiển, hắn càng sợ Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên rời đi.
“Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm tay Nam Cung Thương, nói khẽ, hai người ngồi ôm nhau tạo thành một cảnh đẹp trong Vương phủ, không có ai đến quấy rầy.

Vết sẹo trên mặt Nam Cung Thương cũng đã được Âu Dương Thiển Thiển chữa khỏi, khôi phục vẻ tuấn tú ngày xưa.
“Trưởng Công chúa là thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng hỏi.
“Khi Phụ vương ta còn tại thế, Thánh Thượng từng có ý tứ hôn cho ta và Trưởng Công chúa, nhưng năm đó, Phụ vương bất ngờ qua đời, Mẫu phi đau lòng gần chết, chẳng bao lâu cũng đi theo Phụ vương.


Lúc ấy Nhật Diệu và Thiên Thánh chiến hỏa liên miên, mang tâm trạng đau khổ vì mất Phụ vương và Mẫu phi, ta thay thế Phụ vương ra chiến trường, thay Phụ vương bảo vệ giang sơn Nhật Diệu, chuyến đi này kéo dài suốt hai năm, lúc trở về, Trưởng Công chúa đã mười sáu, Thánh Thượng muốn tứ hôn cho ta và Trưởng Công chúa, ta không hề có cảm tình với Công chúa điêu ngoa tùy hứng từ nhỏ này, thậm chí còn chán ghét, lợi dụng lý do còn đang chịu tang để cự tuyệt Thánh Thượng tứ hôn.

Ta biết rõ, Thánh Thượng tứ hôn, không có mục đích gì khác ngoài binh quyền trong tay ta nên ta càng không thể đồng ý.
Sau khi cự tuyệt tứ hôn, Thánh Thượng không kịp đoạt binh quyền trong tay ta thì biên quan lại xảy ra chiến sự đột ngột, Thánh Thượng không thể không cho ta trở lại biên quan, chuyến đi này kéo dài ba năm, ba năm sau, Thánh Thượng cho đòi ta về kinh, trên đường ta bị người ám toán, thập tử nhất sinh, hai chân tàn phế, Thánh Thượng quang minh chính đại thu hồi binh quyền trong tay ta, không có binh quyền trong tay, tất nhiên Thánh Thượng không có gì sợ hãi, cho dù có tứ hôn, cũng không giải quyết được gì.

Nửa năm sau, Trưởng Công chúa được gả cho trưởng tử của Văn Vương, ba năm sau, trưởng tử của Văn Vương qua đời, Trưởng Công chúa liền ở trong phủ Công chúa.”
Nam Cung Thương đơn giản tóm tắt mọi chuyện.
“Xem ra Thánh Thượng vô cùng yêu thương vị Trưởng Công chúa này.”
“Trưởng Công chúa là nữ nhi của Nhu phi, mặc dù Nhu phi mất sớm, nhưng lại là nữ tử duy nhất mà Thánh Thượng từng yêu thật lòng, sau khi Nhu phi chết, Trưởng Công chúa được Hoàng Hậu nuôi dưỡng lớn lên, lúc đó Hoàng Hậu chưa có nữ nhi, nên tất nhiên là vô cùng yêu thương Trưởng Công chúa.”
Hắn vốn không muốn tìm hiểu quá nhiều về những bí ẩn trong cung, nhưng kể từ sau khi bị thương, hắn bắt đầu chú trọng sưu tầm thông tin tình báo, nên tất nhiên là biết rõ không ít bí ẩn trong cung.
“Vết thương của huynh có liên quan đến Tần Cảnh Hạo?”
“Chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ.”
Nam Cung Thương sớm đã quen với tư duy của Âu Dương Thiển Thiển nên chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi trả lời.
“Thương, giúp ta truyền lời ra ngoài, trong thiên hạ chỉ có công tử Ngọc Địch có thể trị được bệnh của Trưởng Công chúa.”
Suy nghĩ trong chốc lát, Âu Dương Thiển Thiển quyết định chủ động xuất kích, cho dù là vì thiên hương đậu khấu hay vì vết thương của Nam Cung Thương, nếu đã có liên quan đến Hoàng cung thì sao nàng lại không chủ động đến đó chứ?
“Được.”
Tuy Nam Cung Thương có nghi vấn, nhưng không mở miệng hỏi, Thiển Thiển muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho hắn biết, hắn chỉ muốn nàng ở bên cạnh hắn, vậy là đủ rồi.
“Sau này ta sẽ nói cho huynh biết.”
Thân phận công tử Ngọc Địch của nàng không thể để bị lộ quá sớm.
“Được.”


Đọc truyện chữ Full