DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Minh Vương Độc Phi
Chương 69: 69: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng


Sau khi rời khỏi Hoàng cung, Âu Dương Thiển Thiển đang định ngồi xe ngựa về Vương phủ, mới vừa bước lên xe ngựa thì đã rơi vào một vòng tay quen thuộc, vòng tay ấm áp khiến nàng cảm thấy an lòng, phảng phất như tự nhiên đã là như vậy.
‘Trong vô thức, hắn đã trở thành một sự tồn tại cần thiết sao?’
Âu Dương Thiển Thiển tự hỏi chính mình.
“Thương, chờ lâu lắm rồi hả?”
“Không…”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.
Đúng là hắn không phải chờ quá lâu, Thần phi mời đến ngắm hoa, hắn lo lắng cho sự an nguy của Âu Dương Thiển Thiển, nên đã lặng lẽ lẻn vào cung, chỉ để âm thầm bảo vệ nàng mà thôi, cũng chỉ mới ra xe ngựa trước nàng có một bước mà thôi.
“Ừm, không còn sớm nữa, chúng ta về phủ.”
Âu Dương Thiển Thiển không truy hỏi gì cả, bởi vì, không cần thiết.

Hắn xuất hiện đúng lúc nàng muốn gặp hắn, trong lòng nàng tràn đầy ấm áp.

Tranh đấu trong cung đều luôn không có điểm dừng, nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày hôm nay, nếu nàng đi nhầm một bước, tất sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.
“Được.”
Trở lại phủ Chiến Vương, Lục Nhụy đã chuẩn bị điểm tâm kỹ càng, đặt dưới tán cây mai.

Đã gần nửa tháng mà cây mai không hề có dấu hiệu héo tàn, vẫn tỏa ra mùi hoa thơm nhàn nhạt, cách đó không xa còn có mấy cây mai đầy nụ đang sắp nở.
“Ám Dạ, thuật nhϊếp hồn của ngươi đã tiến bộ không ít, hôm nay khống chế Vương Duẫn, đúng là vô cùng ung dung, không có chút kẽ hở nào.”
Sau khi ngồi xuống, Âu Dương Thiển Thiển nói với Ám Dạ đang đứng sau lưng Nam Cung Thương.
“Đa tạ chủ mẫu đã chỉ dẫn, khiến công lực của thuộc hạ tinh tiến không ít.”
Ngày hôm nay sử dụng thuật nhϊếp hồn, hắn phát hiện năng lực đã tăng lên một đẳng cấp, chỉ cần duy trì tâm thái của chính mình, khống chế Vương Duẫn, hoàn toàn không thành vấn đề, thân thể cũng không hề cảm thấy bị mệt mỏi, công lực tăng lên, quả nhiên cảm giác lúc khống chế người ta cũng khác nhau.
“Ta thấy không chỉ có như thế đâu, Thiên Diện thư sinh không chỉ biết thuật nhϊếp hồn, mà còn biết cả thuật súc cốt thất truyền đã lâu, lại còn có thể mô phỏng theo kiểu chữ của người khác không hề sai sót, thật không phụ cái tên Thiên Diện thư sinh.”
Âu Dương Thiển Thiển ca ngợi.
Thuật súc cốt nhất định phải luyện tập từ nhỏ, luyện tập đến mức độ nhất định thì có thể thay đổi xương cốt của một người, biến thành bất cứ kẻ nào, chẳng trách trên giang hồ nói Thiên Diện thư sinh khó dò, từ trước đến nay chưa từng ai thấy bộ mặt thật, bây giờ xem ra, đúng là lúc trước nàng có hơi xem nhẹ Ám Dạ, nếu nàng không học y, khứu giác rất tốt, thì sợ là khó có thể nhận ra được sự tồn tại của Ám Dạ.
“Chủ mẫu tri thức uyên bác, khiến Ám Dạ khâm phục.”
Thuật súc cốt và thuật nhϊếp hồn gần như đã thất truyền, chỉ có Nam Cung Thương biết việc hắn biết thuật súc cốt, đến cả Ám Vũ còn không biết, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển chỉ nhìn hắn có vài lần mà lại cảm giác được, khiến hắn vô cùng khâm phục.
“Sơ Tình, lát nữa lấy bình sứ màu lam trong rương thuốc của ta đưa cho Ám Dạ, ta nghĩ bình thuốc đó sẽ có tác dụng với hắn, tra giúp ta thông tin về Vương Ánh Huyên, ta cần biết trước khi lấy Tần Tử Khiêm thì Vương Ánh Huyên đã gặp những chuyện gì.”
Vương Ánh Huyên là một người khao khát tự do, mặc dù là thánh chỉ tứ hôn, nhưng với sự thông tuệ của Vương Ánh Huyên thì tất nhiên là sẽ có cách để cự tuyệt tứ hôn, Cẩm Sắt bên cạnh nàng ấy lại là một người bất phàm, hôm nay vừa thấy, nàng ngược lại có mấy phần tò mò, đến tột cùng là điều gì đã khiến nàng ấy đồng ý vào chốn thâm cung này.
“Đa tạ chủ mẫu.”
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói cho thuốc, Ám Dạ lập tức cảm kích nói.
Tu luyện thuật súc cốt không có bất kỳ đường tắt nào, nhất định phải luyện tập từ nhỏ, người có thể tu thành thuật súc cốt đã ít lại càng ít, lúc trước khi hắn tu luyện thuật súc cốt cũng phải trải qua thập tử nhất sinh, nên mỗi lần dùng thuật súc cốt thì vết thương cũ lại tái phát, đến khi khôi phục lại hình dạng cũ thì thương thế sẽ dần dần chuyển biến tốt, vẫn luôn không tìm được cách trị liệu, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển chỉ nhìn một cái đã nhận ra sự dị thường của hắn, quả nhiên công tử Ngọc Địch đúng là danh bất hư truyền.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình nói xong, lập tức lui xuống cùng Ám Dạ.
“Hình như Thiển Thiển hiểu rất rõ về thuật súc cốt?”
Nam Cung Thương tò mò hỏi.
Hắn biết rõ thương thế của Ám Dạ, cũng từng xem qua vô số danh y, nhưng đều không thể trị khỏi được, Âu Dương Thiển Thiển chưa bao giờ trị liệu cho Ám Dạ, mới chỉ nhìn qua mà lại phát hiện được thương thế của Ám Dạ.
“Không tính là hiểu rõ, chỉ là từng đọc được ở trong sách mà thôi.

Lúc ở trong cốc rỗi rãi không có việc gì thì đều nghiên cứu sách về võ học, người luyện tập thuật súc cốt, khi sử dụng thuật súc cốt đều sẽ khiến vết thương cũ tái phát.”
Kỳ thực, thuật súc cốt có nét giống yoga của Ấn Độ, nhưng yoga dùng để tu luyện thân hình và độ linh hoạt của thân thể, khiêu chiến cực hạn của thân thể con người, còn thuật súc cốt lại thay đổi thể trạng của con người, nàng đã từng nghiên cứu thân thể của người tu luyện yoga, có hiệu quả giống như thuật súc cốt, viên thuốc của nàng chủ yếu là nhằm vào vết thương cũ, hẳn là hữu hiệu.
= = = = = = = = = = = = = = =
Cùng lúc đó, trong cung Chiêu Dương, Thần phi tràn đầy tức giận.

Hôm nay vốn định khiến Âu Dương Thiển Thiển thân bại danh liệt, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại cài bẫy ngược lại, còn không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Bà không thể quên được câu mà Âu Dương Thiển Thiển đã nói bên tai bà trước khi rời cung:
“Ta đang nhàn đến phát chán, nếu Thần phi nương nương đã thích bày trò cho ta chơi thì ta há có thể phụ lòng tốt của ngươi, kiểu gì cũng phải đáp lễ cẩn thận mới được, đáp lễ đến khi nào Thần phi cảm thấy thoả mãn thì thôi.”
Câu nói này vẫn luôn vang vọng trong đầu Thần phi, bà không ngờ, tay của Âu Dương Thiển Thiển lại dài tới tận hậu cung, lẽ nào có người âm thầm giúp đỡ? Tần Cẩm An không chỉ là nữ nhi của bà mà trong tương lai còn có thể trở thành lợi thế lớn nhất của bà, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại dám làm như vậy.
“Nương nương, uống chén trà cho hạ hỏa, Công chúa còn đang hôn mê, người cũng không thể thương tổn đến thân thể của chính mình được.”
Ngô ma ma bên cạnh Thần phi đưa lên một chén trà xanh, nói.
“Ma ma, ngươi nói xem, chuyện hôm nay, có phải là Thái Tử phi ra tay không?”
Thần phi không cho là Âu Dương Thiển Thiển thật sự có năng lực đưa tay đến tận hậu cung, nhất định là sau lưng Âu Dương Thiển Thiển có người trợ giúp.
“Nương nương, lão nô không biết có phải là Thái Tử phi ra tay hay không, nhưng mà, hôm nay Thái Tử phi đã thực sự có ý trợ giúp Chiến Vương phi.”
Ngô ma ma nói.
Vốn tưởng rằng, để cung nữ đứng ra thì có thể hóa giải cục diện bế tắc, không ngờ ngược lại còn bị Âu Dương Thiển Thiển ăn mất một quân cờ, Thần phi xưng bá ở hậu cung nhiều năm, đây là chuyện chưa từng có.
“Xem ra, sợ là không thể giữ Thái Tử phi được rồi.”
Hai mắt Thần phi lạnh lẽo, lóe lên sát ý.
“Nương nương định diệt trừ Thái Tử phi ngay sao?”
Ngô ma ma lập tức hỏi.
Cục diện bây giờ, hễ Vương Ánh Huyên có mệnh hệ gì thì cuộc đấu đá giữa Thần phi và Hoàng Hậu, giữa Duệ Vương và Thái Tử sẽ chuyển từ âm thầm sang công khai, chắc chắn sẽ không thể ngăn cản được cuộc chiến tranh đoạt đế vị, và sẽ không thể thu xếp được nữa.
“Đúng là không thể giữ lại Thái Tử phi được, nhưng cứ để ả sống thêm một thời gian nữa.

Âu Dương Thiển Thiển hãm hại An Nhi, ta dứt khoát không buông tha cho ả.

Ma ma, giúp ta liên hệ với Tuyệt Sát, ta trả một vạn lượng, mua mạng của Âu Dương Thiển Thiển.”
Trên mặt Thần phi tràn đầy nét độc ác nồng đậm.
‘Âu Dương Thiển Thiển dám hãm hại An Nhi, ta muốn Âu Dương Thiển Thiển chết không có chỗ chôn, nếu đã không thể hãm hại được thì ta sẽ trực tiếp lấy mạng Âu Dương Thiển Thiển.’
“Vâng, nương nương.”
Sau khi hành lễ, Ngô ma ma lập tức đi xuyên qua hành lang, rời khỏi Hoàng cung qua một cổng nhỏ ít người để ý.
= = = = = = = = = = = = = = =
Giờ khắc này, trong cung Khôn Ninh, Vương Ánh Huyên đang quỳ gối trước mặt Đường Mẫn, Đường Mẫn tràn đầy tức giận.
“Thái Tử phi, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Từ trước đến nay Hoàng Hậu và Thần phi luôn luôn bất hòa, Vũ Xương Hầu đứng về phe Thái Tử, bây giờ, Tần Cẩm An và Vương Duẫn lại đại hôn, thế thì liệu đến lúc đó phủ Vũ Xương Hầu có đứng sang phía bên kia không, đây là vấn đề mà Đường Mẫn lo lắng nhất.
“Mẫu hậu, nhi tức biết tội, nhưng tình huống lúc đó, nhi tức không thể không ăn ngay nói thật, ngu ca là nam đinh duy nhất của Hầu gia, nhi tức không thể để cho huynh ấy mất mạng trong cung.”
Vương Ánh Huyên nói thẳng ra như vậy.
Tuy Đường Mẫn không đấu lại Thần phi, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, càng ngụy biện thì sẽ càng khiến Đường Mẫn thêm tức giận.
“Thái Tử phi, đừng quên thân phận bây giờ của ngươi.”
Đường Mẫn bất mãn ném chén trà trong tay lên người Vương Ánh Huyên, chỉ còn kém hai tấc nữa là đập vào người Vương Ánh Huyên nhưng Vương Ánh Huyên không hề né tránh.
“Mẫu hậu không cần phải lo lắng, ngu ca quen phong hoa tuyết nguyệt, cho dù có cưới Cẩm An thì lập trường của phủ Vũ Xương Hầu cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi.”
Vương Ánh Huyên đảm bảo.
Nàng đã quen với những đấu đá trong cung, cũng chán ghét lắm rồi, điều mà nàng có thể làm chính là bảo toàn cho phủ Vũ Xương Hầu, chỉ đến thế mà thôi, có thể bảo đảm bao lâu, thì còn phải xem cái mạng này của nàng còn sống được bao lâu.

“Hừ… quay trở về Đông cung, nhìn ngươi đã cảm thấy phiền.”
Đường Mẫn khinh thường nói.
Vương Ánh Huyên đúng là đại gia khuê tú, cũng xứng với danh hiệu Thái Tử phi, nhưng lại chẳng hề có được vẻ uy nghi, khiến Đường Mẫn vô cùng không thích, nếu không phải vì thế lực của phủ Vũ Xương Hầu thì chắc chắn là Vương Ánh Huyên sẽ không thể trở thành Thái Tử phi.
“Mẫu hậu, nhi tức xin cáo lui.”
Vương Ánh Huyên lập tức đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi cung Khôn Ninh, vừa mới đi ra khỏi cung, nếu không có Cẩm Sắt đỡ nàng đúng lúc thì sợ là nàng đã ngã xuống đất rồi.
“Tiểu thư, vẫn ổn chứ?”
Cẩm Sắt lo lắng hỏi.
Ba năm qua, thân thể Vương Ánh Huyên càng ngày càng kém, sống ở Đông cung ba năm, hầu như đã tiêu hao hết mọi sức lực của Vương Ánh Huyên, Cẩm Sắt không nhịn được mà lo lắng cho Vương Ánh Huyên.

Cẩm Sắt nghĩ thầm.
‘Nếu còn tiếp tục như vậy, không biết tiểu thư có thể chống đỡ được bao lâu.’
“Ta không sao, trở về đi thôi.”
Vương Ánh Huyên nhẹ nhàng nói.
Cung Khôn Ninh mới chỉ là bắt đầu, Đông cung vẫn còn có thứ đang chờ nàng.

Những năm qua, nàng đã quen rồi, có lúc, nàng thật sự muốn buông bỏ tất cả.
= = = = = = = = = = = = = = =
Trong Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo lạnh lùng ngồi trên ghế, không còn lòng dạ nào xem tấu chương trong tay.

Hôm nay tứ hôn, không thể nghi ngờ là bất đắc dĩ bởi vì nếu không tứ hôn thì sẽ làm mất mặt Nhật Diệu, còn tứ hôn, thì lại phá hỏng nền hòa bình và thế cân bằng giả tạo bên trong Nhật Diệu.
Ông thương yêu Tần Tử Duệ, nhưng lại chưa từng cân nhắc đến chuyện để Tần Tử Duệ kế thừa đại thống, nếu phủ Vũ Xương Hầu thay đổi lập trường, tất sẽ thay đổi toàn bộ cục diện.
“Bệ hạ.”
Triệu Đức thấy Tần Cảnh Hạo đờ ra hồi lâu, nhỏ giọng gọi.
“Triệu Đức, ngươi nói xem, hôm nay tứ hôn, đến tột cùng Trẫm có sai không?”
Triệu Đức theo Tần Cảnh Hạo nhiều năm, vốn là một người thông minh, thêm nữa làm thái giám, Tần Cảnh Hạo không quá đề phòng.
“Bệ hạ, lão nô…”
Triệu Đức có chút khó khăn, không biết nên mở miệng thế nào.
“Cứ nói đừng ngại, Trẫm thứ ngươi vô tội.”
“Bẩm Bệ hạ, hôm nay tứ hôn, thực sự là việc phải làm.”
Triệu Đức nói.
Tần Cẩm An và Vương Duẫn đã gạo nấu thành cơm trước mắt mọi người, nếu không tứ hôn, sợ là khắp Nhật Diệu sẽ chẳng có ai muốn thú Tần Cẩm An, trước tiên chưa nói đến danh dự cá nhân của Tần Cẩm An, mà cục diện đó sẽ phá hỏng bộ mặt của Nhật Diệu.
“Tiếp tục nói.”
Tần Cảnh Hạo thả tay xuống chồng tấu chương, Triệu Đức bình thường không nói, nhưng có lúc lại nói ra những câu rất quan trọng.
“Bệ hạ, hôm nay tứ hôn, đúng là lão nô cảm thấy, lợi nhiều hơn hại, An Công chúa là nữ nhi mà Thần phi yêu nhất, vẫn không nỡ đính hôn, nhưng nếu Thần phi tìm được người khác cho An Công chúa thì sợ là đến lúc đó Bệ hạ sẽ càng thêm lo lắng.”
Triệu Đức bạo gan nói.
Ý của Triệu Đức là, bây giờ, Duệ Vương đã đủ lông đủ cánh, nếu Thần phi lại dùng Tần Cẩm An để lôi kéo một thế lực nữa thì đến lúc đó Tần Tử Khiêm và Tần Tử Duệ sẽ nằm trên cục diện ngang ngửa, Tần Tử Duệ có rất nhiều thế lực trong bóng tối, nếu lại có thêm một thế lực nữa ủng hộ Tần Tử Duệ thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
“Triệu Đức, ngươi nói rất có lý, chỉ là thiệt thòi cho An Nhi thôi.”
Trong số đông nữ nhi, ngoài Tần Khả Tâm thì Tần Cảnh Hạo thương yêu nhất là Tần Cẩm An.
“Bệ hạ, có muốn xử lý Chiến Vương phi không?”
Triệu Đức hiểu rõ ý của Tần Cảnh Hạo, nhỏ giọng hỏi.
“Còn chưa phải lúc, chờ sau hội tứ quốc phong rồi tính tiếp.”
Tần Cảnh Hạo là người đa mưu túc trí, ông hiểu được thủ đoạn của Thần phi, chuyện hôm nay, tuy rằng tính thế nào cũng không liên quan đến Âu Dương Thiển Thiển, nhưng sự thực thì ông biết chuyện này ngoài Âu Dương Thiển Thiển ra thì sẽ không có ai khác.
Bây giờ, trong hội tứ quốc phong, Âu Dương Thiển Thiển vẫn còn có giá trị lợi dụng, kỳ nghệ của Âu Dương Thiển Thiển có thể tạm thời áp chế Hách Liên Hồng, còn cả lệnh bài của Long Kỵ cấm quân nữa, tạm thời vẫn chưa thể động vào Âu Dương Thiển Thiển.
Triệu Đức không tiếp tục nói nữa, Tần Cảnh Hạo cũng bắt đầu phê duyệt tấu chương.
= = = = = = = = = = = = = = =
Trong Đông cung, Tần Tử Khiêm lạnh lùng nhìn Vương Ánh Huyên, bốn Trắc phi cũng lạnh lùng chế giễu Vương Ánh Huyên, mãi đến tận khi sắc trời dần tối, Vương Ánh Huyên mới trở về tẩm cung của mình, nhìn bầu trời xám xịt, nàng hít một hơi thật sâu.
= = = = = = = = = = = = = = =
“Kỳ nghệ của Thiển Thiển đã tiến bộ không ít.”
Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương đánh cờ ở trong đình, Nam Cung Thương khích lệ.
“Nếu huynh không suốt ngày nhường ta thì có lẽ sẽ còn tiến bộ hơn một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển hạ một quân cờ xuống, nói.
Đánh cờ với Nam Cung Thương rất vui vẻ, không hề có bất cứ chiêu chém gϊếŧ nào.
“Chủ mẫu, đây là tư liệu về Vương Ánh Huyên.”
Ám Dạ thấy Âu Dương Thiển Thiển vừa đặt quân cờ cuối cùng xuống, không định đánh tiếp nữa nên đưa tài liệu trong tay cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Vất vả rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận tư liệu, nói.
Tuy hôm qua nàng dặn dò Sơ Tình, nhưng, ai đem tư liệu đến thì cũng chẳng có gì khác biệt.
“Thiển Thiển có hứng thú với vị Thái Tử phi này thật à?”
Nam Cung Thương nghi ngờ hỏi.
“Coi như thế đi, chiến trường của nữ nhân có lẽ không được ung dung thoải mái như chiến trường của nam nhân, hơn nữa trong cung, nàng là một người thông minh hiếm có, chỉ tiếc…”
Âu Dương Thiển Thiển không nói hết, vừa xem tư liệu vừa nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Nam Cung Thương cầm tư liệu mà Âu Dương Thiển Thiển vừa xem qua.

Xem ra, năm năm qua, hắn rất ít lưu ý đến thế cuộc trong Kinh thành, càng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
“Thương, huynh có biết Triệu Nghị không?”
Trong tài liệu, Triệu Nghị và Vương Ánh Huyên là thanh mai trúc mã, nhưng ba năm trước, Triệu Nghị đột nhiên rời khỏi Kinh thành không thấy tăm tích, Vương Ánh Huyên thì lại không do dự lấy Thái Tử, trong chuyện này, sợ là có uẩn khúc gì đó.
“Ta có nghe nói qua một chút về Triệu Nghị, phụ thân của Triệu Nghị từng là Tướng quân tiên phong, nhưng sau đó lại chết trên chiến trường, sau khi phụ thân của Triệu Nghị tạ thế, mẫu thân của Triệu Nghị cũng tạ thế theo, từ đó trở đi, hình như Triệu Nghị đã đi bái sư học nghệ, những việc khác thì ta không biết rõ.”
Phụ thân của Triệu Nghị đã từng là Tướng quân tiên phong của Nam Cung Linh, hắn đã từng gặp mặt một lần, không quen thuộc lắm.
“Vũ Xương Hầu, huynh biết được bao nhiêu?”
Trong tài liệu chỉ viết những tư liệu về Vương Ánh Huyên.
Từ nhỏ Vương Ánh Huyên đã kín đáo, bề ngoài chỉ là một nữ tử khuê phòng, từ nhỏ đã tinh thông sách vở, nhưng xưa nay chưa từng thể hiện, là thanh mai trúc mã với Triệu Nghị, nhưng việc ba năm trước thì lại không được ghi chép, hoặc có thể nói là có người đã che giấu chân tướng, nhất thời chưa tra được.
“Nói đến Vũ Xương Hầu Vương Mãng, cũng coi như là một nhân vật kỳ lạ.

Vương Duẫn và Vương Ánh Huyên không phải cùng một mẫu thân, đầu tiên Vương Mãng thú mẫu thân của Vương Ánh Huyên, sau khi sinh Vương Ánh Huyên chưa tới nửa năm, lại thú mẫu thân của Vương Duẫn làm bình thê, nhưng Vương Mãng đúng là biết cách giữ hòa bình trong nhà…”
Nam Cung Thương nói đến câu sau, thấy biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển lạnh đi mấy phần, liền không nói tiếp nữa.
“Thương, dường như huynh rất ước ao cuộc sống như thế.”
Âu Dương Thiển Thiển từ tốn nói.
Nam nhân cổ đại đều tam thê tứ thϊếp, cảm thấy rất bình thường, nhưng nàng lại mắc bệnh thích sạch sẽ, dứt khoát không chấp nhận cuộc sống như thế.
“Thiển Thiển, đời này, ta chỉ cần một mình Thiển Thiển mà thôi, cũng chỉ có một mình Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương phát hiện ra nguyên nhân, lập tức nói, chỉ lo Âu Dương Thiển Thiển hiểu lầm.
“Ta có thể không ép huynh, đó là tự do của huynh.”

Âu Dương Thiển Thiển nói.
‘Nam nhân của ta nhất định chỉ được yêu một mình ta, đời này cũng chỉ được có một mình ta, đó là yêu cầu đầu tiên của ta với nam nhân của mình.’
“Nắm tay đến già, đời này gặp được Thiển Thiển là may mắn của ta.”
Nam Cung Thương nắm chặt tay Âu Dương Thiển Thiển, dịu dàng nói.
Thấy tình cảnh này, Ám Dạ lập tức lặng lẽ rời đi.
= = = = = = = = = = = = = = =
Thời gian trôi qua thật nhanh, người khắp bốn nước đổ dồn đến Kinh thành, Túy Tiên lâu cũng thành nơi mà Âu Dương Thiển Thiển thường xuyên đến, còn sát thủ mà Thần phi mời tới chỉ là trò đùa trẻ con, Nam Cung Thương căn bản không để cho Âu Dương Thiển Thiển phát hiện đã xử lý xong, Tuyệt Sát lâu lại đột nhiên biến mất khỏi giang hồ, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều Tuyệt Sát lâu bị diệt chỉ trong một đêm mà không để lại bất kỳ chứng cứ nào, đến cả thi thể cũng đều biến mất, chỉ để lại mùi máu tươi nồng nặc mà thôi.
Mấy ngày gần đây, Nam Cung Thương vô cùng bận rộn, Âu Dương Thiển Thiển không thể làm gì khác hơn là đến Túy Tiên lâu gϊếŧ thời gian.
“Chủ nhân, dựa theo dặn dò của chủ nhân, đây là rượu hương trúc mới sản xuất, xin mời chủ nhân thưởng thức.”
Vấn Cầm bưng một bình rượu và mấy đĩa đồ ăn, rót cho Âu Dương Thiển Thiển một chén rồi nói.
“Ngươi cũng ngồi xuống đi.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói.
Nàng vốn không thích nhiều quy củ, gần đây, Nam Cung Thương rất bận rộn, nàng đành đến Túy Tiên lâu gϊếŧ thời gian.
“Vâng.”
Ban đầu Vấn Cầm có chút ngại ngùng, bây giờ, cũng dần dần thành quen thuộc.
“Sơ Tình, Lục Nhụy, các muội cũng ngồi đi, nếm thử rượu hương trúc xem mùi vị thế nào.”
Âu Dương Thiển Thiển nói với hai người.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình nói, Lục Nhụy vẫn đi theo bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, ngoại trừ các tình huống nơi công cộng thì đúng là không có quá nhiều lễ nghi, ngồi xuống luôn.
Vấn Cầm rót cho mỗi người một chén rồi Âu Dương Thiển Thiển bưng chén rượu lên, bắt đầu nếm thử.
“Hương vị không tệ, có mùi trúc nhàn nhạt, vị mềm nhẹ, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nhấp một ngụm rồi nói.
“Không tệ, nhưng mà muội vẫn yêu thích rượu hoa mai hơn, cả vị và hương đều ngon hơn rất nhiều, nhưng, rượu hương trúc quý ở mới mẻ.”
Lục Nhụy uống cạn một chén rồi nói.
“Rượu này là loại rượu phổ thông, đựng trong ống trúc rồi chưng cất lại khiến cả hương và vị đều thay đổi, rượu hoa mai là loại rượu được nấu bằng nước suối và men hoa mai, sau đó chôn dưới gốc mai, công nghệ không giống nhau thì tất nhiên là không thể so sánh được, nhưng lúc này đưa rượu hương trúc ra thì đúng là có thể kiếm được một món hời.”
Âu Dương Thiển Thiển phân tích.
“Chủ nhân nói đúng lắm, chủ nhân cung cấp cách cất rượu khiến Tư Kỳ sướng đến phát rồ.

Sản lượng của rượu hoa mai quá ít, căn bản là không thể đưa ra thị trường được, dùng cách của chủ nhân, không chỉ chưng cất được rượu hương trúc mà còn có thể chưng cất được nhiều loại rượu khác nữa, lúc này Tư Kỳ đang dốc hết sức lực.”
Vấn Cầm vui vẻ giải thích.
“Bảo Tư Kỳ mau chóng đưa rượu này vào thị trường các nước, căn cứ vào sự khác nhau của từng khu vực mà điều chỉnh lại cách chưng cất và nồng độ.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức căn dặn.

Rượu ở phía bắc thường có nồng độ cao hơn, rượu ở phía nam thường phải thơm hơn.
“Vâng, chủ nhân, Tư Kỳ gửi thư, muốn gặp chủ nhân một lần”
Vấn Cầm lập tức hỏi.
Tư Kỳ quản lý những cửa hàng công khai của Ngục môn, bao quát cả mảng thu thập tình báo, trong tứ đại trưởng lão của Ngục môn thì chỉ mới có một mình Vấn Cầm biết mặt người chủ nhân Âu Dương Thiển Thiển này.
“Lúc nào hắn đến Kinh thành?”
“Theo hành trình, có lẽ ngày mai có thể đến.”
“Buổi trưa ngày kia, ta tổ chức đón gió tẩy trần cho hắn ở Túy Tiên lâu.”
Nếu đã làm chủ nhân Ngục môn thì nàng cũng phải làm một chút chuyện mà chủ nhân nên làm, tối thiểu cũng nên gặp mặt tứ đại trưởng lão.
Đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Chủ nhân, ta đi xem một chút.”
Vấn Cầm lập tức đứng dậy nói.
“Cho hắn vào đi.”
Có thể lên lầu ba, thì đều là tâm phúc của Ngục môn, tất nhiên cũng không cần cấm kỵ.
“Đi vào.”
Vấn Cầm nói với người vừa tới.
“Tham kiến lão bản nương.”
Người vừa đến lập tức nói.
Ở Túy Tiên lâu, người của Ngục môn đã thống nhất gọi Vấn Cầm vì là ‘lão bản nương’ để không gây ngờ vực.
“Nói đi.”
Vấn Cầm dặn dò
“Chuyện này…”
Người vừa đến đề phòng nhìn mấy người Âu Dương Thiển Thiển một lượt, có chút do dự.
Vấn Cầm cũng quay sang nhìn Âu Dương Thiển Thiển, ý muốn nói rõ thân phận cho hắn biết, đồng thời cũng để nói cho Âu Dương Thiển Thiển biết hắn là người đáng tin.

Hiểu rõ ý của Vấn Cầm, Âu Dương Thiển Thiển gật đầu.
“Triệu Tam, lại đây bái kiến chủ nhân.”
Vấn Cầm căn dặn Triệu Tam.
Nghe Vấn Cầm nói vậy, Triệu Tam lập tức quỳ xuống.

Từng có rất nhiều lời đồn về chủ nhân của Ngục môn, nhưng ngoài bốn đại trưởng lão ra thì không ai biết rõ thân phận của chủ nhân, hắn vẫn luôn cho rằng Âu Dương Thiển Thiển chỉ đơn giản là Chiến Vương phi thôi, có quan hệ thân thiết với Vấn Cầm nên mới được lên lầu ba, không ngờ nữ tử có dung mạo như tiên nữ này lại là chủ nhân thần bí.
“Sau này không cần hành lễ, đứng lên đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng nói, trong giọng nói tỏa ra sự uy nghi nhàn nhạt.
“Đa tạ chủ nhân.”
Triệu Tam là một trong số những thuộc hạ của Vấn Cầm, quản lý các đầu mối liên lạc của Ngục môn, bây giờ đi theo Vấn Cầm với thân phận chưởng quỹ của Túy Tiên lâu, có thể nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, Triệu Tam cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm chủ nhân, Thái Tử của Bắc Minh quốc – Bắc Minh Vũ và Thái Tử Thiên Thánh đang gây náo loạn ở lầu hai, thuộc hạ tới xin chỉ thị, nên xử lý như thế nào?”
Triệu Tam hồi bẩm.
“Hôm nay trong Túy Tiên lâu còn có những ai nữa?”
‘Trong thiên hạ không có sự trùng hợp tuyệt đối, trước tiên chưa nói đến Bắc Minh Vũ, chỉ nói riêng Hách Liên Hồng, tuyệt đối không phải là một kẻ dễ kích dộng, hoàn toàn không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ mà hai người gây náo loạn lên, trừ khi hai người có mục đích khác hoặc là bị kẻ khác lợi dụng.’
“Còn có Thái Tử Nam Sở – Sở Nam Thiên, nếu thuộc hạ nhớ không lầm, Tam Hoàng tử Tần Tử Khanh của Nhật Diệu cũng có mặt, nhưng, Tần Tử Khanh rời kinh đã gần tám năm, nhất thời thuộc hạ không dám xác định người kia có phải là Tần Tử Khanh hay không.”
Triệu Tam lập tức bẩm.
Hội tứ quốc phong sắp diễn ra, Túy Tiên lâu lại là nơi có rượu ngon nhất Kinh thành, tất nhiên là mọi người đều sẽ đến, nhưng hôm nay, tất cả khách quý của bốn nước đều tụ hội ở Túy Tiên lâu, không biết vì nguyên nhân gì mà Bắc Minh và Thiên Thánh lại mâu thuẫn, nhưng nếu thật sự gây náo loạn ở Túy Tiên lâu thì sợ là sẽ gây tổn thất đến toàn bộ Túy Tiên lâu.
“Xem ra, Túy Tiên lâu này cũng là một hội tứ quốc phong nho nhỏ đây.”
Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt, nói.

“Chủ nhân, nên xử lý như thế nào?”
Nếu dưới lầu không ầm ĩ nên thì tất nhiên là Triệu Tam sẽ không dám lên lầu xin chỉ thị của Vấn Cầm.
Túy Tiên lâu cũng được, Ngục môn cũng được, chưa bao giờ đối đầu chính diện với bất kỳ quốc gia nào.
“Cứ để bọn họ làm loạn trước đã, nếu làm hỏng bất cứ thứ gì thì nhớ ghi chép lại, ngươi đi xuống trước đi.”
Âu Dương Thiển Thiển căn dặn.
“Vâng, chủ nhân.”
Triệu Tam lập tức lui ra khỏi phòng.
Sau khi Triệu Tam rời đi, Âu Dương Thiển Thiển rơi vào trầm ngâm.
‘Sợ là nguyên nhân của trận xung đột này là vì mâu thuẫn đã có từ rất lâu giữa Bắc Minh và Thiên Thánh.’
“Sơ Tình, đổi y phục cho ta, hóa trang thành ta, về Vương phủ trước.”
Âu Dương Thiển Thiển quyết đoán.
“Chủ nhân, xin hãy để thuộc hạ xử lý.”
Vấn Cầm nói.
“Sợ là Túy Tiên lâu đã bị người ta theo dõi sát sao, tuy Bắc Minh và Thiên Thánh có mâu thuẫn, nhưng sẽ không trực tiếp gây náo loạn ở Nhật Diệu, bây giờ làm ầm ĩ lên thế này, sợ là vì muốn dò xét Túy Tiên lâu.

Ta không biết rõ về Bắc Minh Vũ nhưng Hách Liên Hồng tuyệt đối không phải là một kẻ đơn giản.

Ở Kinh thành, chuyện ngươi là lão bản nương Túy Tiên lâu đã không phải bí mật, sự xuất hiện của ngươi không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ được.”
Âu Dương Thiển Thiển phân tích.
Tuy Vấn Cầm là người khéo léo, nhưng lại không thể xử lý được những vụ tranh chấp kiểu này, huống chi, sợ là mục đích của đối phương không phải là Vấn Cầm, dù sao nàng cũng không thể mạo hiểm được, như một thân phận của Vấn Cầm bị bại lộ thì thân phận của Ngục môn cũng sẽ bị lộ ra, nàng không thể không lo lắng nhiều hơn một chút.
“Vấn Cầm, chúng ta đến vườn sau.”
Cũng may nàng đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục ở Túy Tiên lâu, không ngờ vẫn có lúc phải dùng đến.
Sau khi thay y phục ở vườn sau, Sơ Tình đã hóa trang thành Âu Dương Thiển Thiển, ngồi xe ngựa trở về phủ Chiến Vương, Lục Nhụy và Âu Dương Thiển Thiển thì thay trang phục nam, Âu Dương Thiển Thiển còn đeo mặt nạ.
Sau khi hai người chuẩn bị kỹ càng thì lầu hai đã lộn tùng phèo, truyền đến tiếng đánh nhau inh ỏi.
Trong căn nhã gian bên phải trên lầu hai, một nam tử như ngọc đang ngồi nhấp rượu, mùi trúc nhàn nhạt khiến nam tử khẽ nhếch môi cười.
“Vương gia, có muốn đi ngăn cản một chút hay không?”
Một nam tử ăn mặc như thị vệ đứng phía sau nam tử hỏi.
“Triệu Nghị, cần gì phải kích động, mục đích của bọn họ không phải là ta, cho dù ta có xuất hiện thì sợ là cũng không ngăn cản được.”
Nam tử để chén rượu xuống, nhẹ nhàng nói.
Nam tử chính là Tần Tử Khanh đã rời Kinh thành tám năm, lúc trước khi mới có mười tuổi hắn đã được Tần Cảnh Hạo phong làm Cẩn Vương, rồi trục xuất đến biên quan, lúc đó, nói dễ nghe thì hắn là một Vương gia, nói khó nghe thì đúng là để mặc hắn tự sinh tự diệt.
“Vâng, Vương gia.”
Triệu Nghị không tiếp tục nói nữa, chỉ yên tĩnh đứng sau lưng nam tử.
“Triệu Nghị, ngồi xuống đi, rượu của Túy Tiên lâu này thật không tệ, chẳng trách lại trở thành tửu lâu hàng đầu của Kinh thành, đúng là thật hiếm thấy.”
Tần Tử Khanh tán thưởng.
Tần Tử Khanh nói xong, còn không quên rót một chén cho Triệu Nghị, đặt lên bàn.
“Đa tạ Vương gia.”
Cùng lúc đó, Triệu Tam đang ra sức ngăn cản Bắc Minh Vũ và Hách Liên Hồng.
“Hai vị gia, xin bớt giận, xin bớt giận.”
Triệu Tam không thể để lộ võ công, chỉ đành cúi đầu khom lưng nói.

Lời của Triệu Tam không hề ảnh hưởng gì tới hai người, trái lại bọn họ càng thêm ồn ào.
“Bắc Minh Vũ, hôm nay chắc chắn Bản thái tử sẽ không bỏ qua như vậy.”
Hách Liên Hồng lớn tiếng nói với Bắc Minh Vũ.
“Hách Liên Hồng, đã năm năm rồi mà ngươi vẫn không thể thông minh ra chút nào, vẫn ngu như trước, ta thật sự lo lắng cho tương lai của Thiên Thánh.

Hay là, sau khi kế vị, ngươi hãy dứt khoát một chút, tặng Thiên Thánh luôn cho Bắc Minh, đến lúc đó, Bản thái tử tất có trọng thưởng, sẽ phong vương phong tướng cho ngươi, thế nào?”
Bắc Minh Vũ vẫn giữ được bình tĩnh, lời hắn nói ra suýt chút nữa khiến Hách Liên Hồng tức chết.
Ba người Âu Dương Thiển Thiển ở trên lầu nghe hai người đối thoại, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Bây giờ xem ra, Bắc Minh Vũ đang bắt nạt Hách Liên Hồng, Bắc Minh Vũ này cũng coi như là một nhân tài, có thể bắt nạt được Hách Liên Hồng, đây là hội tứ quốc phong, sợ là Bắc Minh còn có mục đích khác.
“Bắc Minh Vũ, hôm nay Bản thái tử sẽ khiến ngươi mất mạng ở đây.”
Hách Liên Hồng nói xong, lập tức ra tay đánh Bắc Minh Vũ.
Hách Liên Hồng ra tay.’rầm’ một tiếng, trong nháy mắt cái bàn đã vỡ thành mấy mảnh.
Âu Dương Thiển Thiển cầm cây quạt trên bàn, đứng dậy đi xuống dưới lầu.

Vừa xuống lầu, liền nhìn thấy căn nhã gian, hai phe Hách Liên Hồng và Bắc Minh Vũ đang đánh nhau loạn tung tùng phèo.
“Triệu Tam, cho hai vị coi một cái, xem phải bồi thường bao nhiêu.”
Sau khi đi vào, Âu Dương Thiển Thiển không để ý tới hai người mà nói thẳng luôn với Triệu Tam đang trốn ở một bên.
“Vâng, chủ nhân.”
Triệu Tam nghe vậy lại nhìn thấy Vấn Cầm đứng bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, liền hít sâu một hơi rồi lập tức trả lời.
“Công tử Túy Tiên lâu thật là biết kiếm tiền, trước tiên không ngăn cản, giờ khắc này mới xuất hiện, tại hạ khâm phục.”
Bắc Minh Vũ nhìn Âu Dương Thiển Thiển cầm quạt giấy, đeo mặt nạ màu bạc, mặc áo dài màu trắng, đúng là có mùi vị của người ngoài trần thế.
“Thái Tử Bắc Minh, tại hạ chỉ mở có mỗi cái tửu lâu, buôn bán nhỏ, sao lại không biết kiếm tiền.

Mỗi chiếc bàn chiếc ghế của Túy Tiên lâu đều được chế tác từ gỗ tử đàn tốt nhất, mỗi chiếc chén chiếc bát cũng đều là đồ sứ tốt nhất, những thứ mà hôm nay hai vị đập có khi bằng lợi nhuận cả năm của Túy Tiên lâu, huống hồ, những thứ bàn ghế bát đũa này lại không hề đắc tội với hai vị Thái Tử, nên đập vỡ thì tất nhiên là phải trả với giá cao.”
Bắc Minh Vũ bị Âu Dương Thiển Thiển làm cho kinh ngạc một thoáng.
Những thứ đồ này, bình thường thì đúng là không đáng chú ý, nhưng Âu Dương Thiển Thiển nói đúng, tính gộp lại đúng là có giá trị, nhưng, hắn cảm thấy hứng thú với chủ nhân của Túy Tiên lâu hơn, nếu không thì hắn đã không gây sự với Hách Liên Hồng.

Hắn nhìn Âu Dương Thiển Thiển với vẻ thú vị, hắn muốn biết, dưới chiếc mặt nạ màu bạc là dung nhan như thế nào.
“Thái Tử Thiên Thánh, Thái Tử Bắc Minh, hai người các ngươi định trả tiền mặt, hay là…”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn hai người, nói.
“Chỉ là tửu lâu, dám đòi Bản thái tử bồi thường, ngươi ăn gan hùm mật báo.”
Hách Liên Hồng lập tức lạnh lùng quát lớn.
Ngày hôm nay, đầu tiên là bị Bắc Minh Vũ chọc giận đến gần chết, giờ lại bị nam tử đeo mặt nạ này bắt bồi thường.
“Nếu hôm nay không bồi thường thì chính là gây sự với Túy Tiên lâu, Bản công tử xin mời hai vị lưu lại, Thái Tử Bắc Minh, ngươi có chịu đền không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Bắc Minh Vũ, hỏi.
“Nếu công tử dùng bộ mặt thật gặp người thì Bản thái tử bồi thường cũng có làm sao.”
Bắc Minh Vũ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển, nghĩ thầm.
‘Đến tột cùng là nam tử như thế nào mà lại có khí chất lạnh nhạt như thế, đứng trước mặt Thái Tử của hai nước mà chẳng hề yếu thế chút nào, ngược lại còn độc đáo hơn, quan trọng hơn là, ánh mắt của nam tử này rất phóng khoáng tự do, dường như có thể nhìn thấu vạn vật.

Xem ra, quyết định hôm nay của mình đúng là chính xác, chủ nhân của Túy Tiên lâu này quả nhiên không khiến mình thất vọng.’
“Bản công tử mở tửu lâu, là thương nhân chính quy, nếu Thái Tử Bắc Minh có sở thích này thì Bản công tử có thể hào phóng sai tiểu tư đưa ngươi đến Hoa Nhai, ở đó có đủ lại tiểu quan hoàn phì yến gầy, có khi có thể thỏa mãn nhu cầu của Thái Tử Bắc Minh đấy.”
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến Vấn Cầm ở phía sau không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
‘Đây là chủ nhân lạnh nhạt như tiên kia sao? Lẽ nào thay đổi một bộ mặt mà linh hồn cũng thay đổi theo?’
Bắc Minh Vũ mới vừa uống xong một ngụm rượu, trực tiếp bị Âu Dương Thiển Thiển dọa cho sặc.

Hắn chưa từng gặp phải kẻ dám nói thẳng ra những lời như vậy ngay trước mặt hắn.
“Ha ha… Bắc Minh Vũ, xem ra hôm nay ngươi đã gặp phải đối thủ, tiểu công tử, ta ủng hộ ngươi.”
Một nam tử phóng khoáng khoảng chừng chừng ba mươi tuổi đi tới, trong tay còn cầm theo một bình rượu.
“Không ngờ Sở Thái Tử cũng đến để xem náo nhiệt.”
Khóe miệng Bắc Minh Vũ giật giật, đối mặt với những người tinh thông tính toán thì hắn không có gì lo sợ, nhưng lại rất ngại va chạm với một người phóng khoáng thông minh nhưng lại không am hiểu ứng phó như Sở Nam Thiên.
“Con người ta từ trước đến giờ đều luôn yêu thích náo nhiệt, nếu thấy náo nhiệt mà không góp vui thì không phải là quá có lỗi với chính mình hay sao?”
Sở Nam Thiên tự nhiên ngồi xuống, vẻ mặt như đến để xem náo nhiệt.
Sắc mặc Hách Liên Hồng càng ngày càng khó coi, bị Bắc Minh Vũ bắt nạt còn chưa đủ, bây giờ lại mọc ra Thái Tử Nam Sở ưa náo nhiệt, từ khi đến Nhật Diệu tới nay, vận may của hắn kém tới cực điểm, không có việc gì thuận lợi cả.
“Triệu Tam, đã tính ra chưa?”

Âu Dương Thiển Thiển không để ý đến mấy người, hỏi Triệu Tam đứng bên cạnh.
“Bẩm công tử, tổng cộng năm vạn ba ngàn lượng.”
Triệu Tam lập tức nói.
“Ngươi doạ ai hả, chỉ mỗi cái bàn, sao lại những hơn năm vạn lượng?”
Hách Liên Hồng sợ hết hồn.
Năm vạn lượng bạc, có thể mở được vài cái Túy Tiên lâu.
“Triệu Tam, giải thích cho Thái Tử Thiên Thánh một chút, miễn cho truyền đi, lại nói người của Túy Tiên lâu không biết tính toán.

Mất mặt.”
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Sở Nam Thiên đưa tới một ánh mắt tán thưởng.
Trong tất cả mọi người, hắn không ưa nhất chính là Hách Liên Hồng, Vương triều Thiên Thánh nhân tài xuất hiện lớp lớp, thế mà lại đi chọn Hách Liên Hồng làm Thái Tử, nếu Hách Liên Hồng thật sự kế thừa đế vị, sợ là ngày diệt quốc của Thiên Thánh đã không còn xa xôi.
“Vâng, công tử.”
Triệu Tam nói xong, lập tức lấy bàn tính ra, sau đó bắt đầu tính:
“Đồ vật bị đánh vỡ gồm có một chiếc bàn, ba chiếc ghế, một bộ bát đũa làm riêng, trên sàn nhà có mấy lỗ nhỏ.

Bàn có giá là một ngàn lượng, ghế năm trăm lượng, bộ bát đũa làm riêng giá năm trăm lượng, tổng cộng ba ngàn lượng, trong lúc sửa chữa sàn nhà, phòng này không thể tiếp đón khách được, làm bàn mất hai mươi ngày mới xong, nói cách khác, trong vòng hai mươi ngày không thể kinh doanh được, bình quân mỗi phòng mỗi ngày thu vào là hai ngàn năm trăm lượng, hai mươi ngày chính là năm vạn lượng, cộng với tiền bàn ghế bát đũa bị vỡ, tổng cộng là năm vạn ba ngàn lượng.”
“Ngươi dám dọa dẫm Bản thái tử.”
Hách Liên Hồng chỉ vào Triệu Tam, nói.
‘Cái gì mà hai mươi ngày chứ, chỉ giỏi doạ dẫm.’
“Xem ra, Thái Tử không chỉ không hiểu cách tính toán, mà còn không dính khói bụi trần gian, cũng không biết đến việc làm hỏng đồ thì phải bồi thường.

Ta còn chưa tính đến việc trong lúc sửa chữa sàn nhà thì sẽ ảnh hưởng đến lưu lượng khách, nếu tính thì sợ là Thái Tử có mười vạn lượng cũng không đủ để bồi thường, đã tính lợi cho ngươi thì ngươi hãy ngoan ngoãn nhận là được, chẳng lẽ còn muốn Bản công tử tự mình tính toán tỉ mỉ?”
Âu Dương Thiển Thiển nói với vẻ ‘ngươi chẳng thức thời gì cả.’
“Thái Tử Thiên Thánh, công tử này tính toán không sai, làm hỏng đồ thì phải đền, nếu như tai tiếng quỵt nợ mà truyền đi, sợ là sẽ làm mất mặt ngươi đấy, dù sao vị công tử này cũng mở cửa tiệm để làm ăn chứ không phải để cho ngươi đập phá.”
Sở Nam Thiên tỏ ra phóng khoáng, cho rằng Âu Dương Thiển Thiển nói có lý, phụ họa.
“Sở Nam Thiên, việc này không liên quan gì đến ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giẫm thêm một cái?”
Hách Liên Hồng tàn nhẫn trợn mắt nhìn Sở Nam Thiên một cái, nói.
“Thái Tử Thiên Thánh cần gì phải tìm đối tượng trút giận chứ? Chẳng lẽ Thái Tử Thiên Thánh muốn chơi xấu hay sao.

Thái Tử Bắc Minh, ngươi sẽ không học Thái Tử Thiên Thánh chơi xấu đấy chứ?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Bắc Minh Vũ, hỏi.
“Từ trước đến giờ ta không chơi xấu, đây là nhã gian của ta, nhưng đồ đạc trong phòng đều do Thái Tử Thiên Thánh đập vỡ, không liên quan gì đến ta, những gì ta ăn thì tất nhiên là ta sẽ thanh toán, công tử cứ yên tâm đi.”
Bắc Minh Vũ nói thẳng, trong vô thức, khi nói chuyện với Âu Dương Thiển Thiển, Bắc Minh Vũ đã không tiếp tục tự xưng là ‘Bản thái tử’ nữa.
“Bắc Minh Vũ, nếu ngươi không chọc ta thì Bản thái tử lại đập những thứ này sao?”
Hách Liên Hồng tức giận nói.
“Thái Tử Thiên Thánh, ngươi và ta đã một năm không gặp, không có việc gì thì nói chuyện phiếm vài câu, nào ngờ ngươi lại kích động như thế, đồ vật là do ngươi đập, chứ không phải ta, chẳng lẽ còn muốn ta trả tiền thay ngươi, nếu ngươi là mỹ nữ thì đúng là Bản thái tử có thể cân nhắc một chút.”
Bắc Minh Vũ tỏ rõ vẻ ghét bỏ, lời nói ra, suýt chút nữa khiến Hách Liên Hồng tức giận đến mức nôn ra máu.
“Bắc Minh Vũ, ngươi cứ chờ đấy cho Bản thái tử.”
Hách Liên Hồng thấy mình rơi vào thế hạ phong, định phất tay bỏ đi.
“Thái Tử Thiên Thánh, chờ chút, muốn rời khỏi Túy Tiên lâu, kính xin Thái Tử Thiên Thánh thanh toán hết khoản nợ này đã.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi động thân hình, chắn trước mặt Hách Liên Hồng, nói.
Tốc độ di chuyển của nàng khiến Bắc Minh Vũ và Sở Nam Thiên giật nảy mình, Sở Nam Thiên tự nhận là không có được bản lĩnh như vậy, Bắc Minh Vũ kinh ngạc cho rằng đó là thuật di hình hoán ảnh đã thất truyền nhiều năm, hắn cũng chỉ mới được xem qua trong sách cổ, không ngờ lại có thể được chứng kiến tận mắt.
Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên chắn đường Hách Liên Hồng, Hách Liên Hồng lập tức lui về phía sau một bước, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
“Chỉ là một tên thảo dân mà dám chắn đường của Bản thái tử.”
Hách Liên Hồng đứng vững rồi quát lớn.
“Thái Tử Thiên Thánh cần gì phải gấp gáp, thiếu nợ thì trả tiền, chính là lẽ thường, nếu Thái Tử Thiên Thánh muốn rời khỏi đây thì trả tiền rồi ta sẽ cung tiễn Thái Tử Thiên Thánh rời đi.”
Âu Dương Thiển Thiển mở quạt giấy, che ở trước mũi, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, sau đó lui về phía sau hai bước.
“Ngươi…”
“Ta thấy, Thái Tử Thiên Thánh ngươi vẫn nên trả tiền đi, dù sao nếu tin đồn quỵt nợ mà truyền ra ngoài thì ngươi sẽ mất hết mặt mũi đấy, mà lại mất mặt ở Nhật Diệu, truyền đi, cũng không êm tai đâu.”
Bắc Minh Vũ cười cười nói.
“Hách Liên Hồng, Bắc Minh Vũ nói không sai, ngươi mất mặt thì không sao, nhưng nếu khiến Thiên Thánh mất mặt ở Nhật Diệu, truyền đi, thanh danh của ngươi có thể không êm tai, đến lúc đó sợ là Phụ hoàng ngươi sẽ thưởng ngươi một trận roi đấy.”
Sở Nam Thiên được đằng chân lân đằng đầu, trong lời nói tỏ rõ Hách Liên Hồng chỉ là một tên nhóc con không hiểu chuyện.
“Các ngươi…”
Biết ngay hôm nay hắn gặp xui xẻo mà, nếu không bị Bắc Minh Vũ cài bẫy thì hắn cũng không đến nỗi này, giờ khắc này hắn còn chưa hiểu rõ thì đúng là đồ ngốc.
“Bản thái tử không mang nhiều ngân phiếu như vậy, sau này sẽ phái người đưa tới.”
“Triệu Tam, chuẩn bị giấy bút.”
“Công tử, lão nô đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Triệu Tam lập tức bưng khay, đưa giấy bút đến trước mặt Hách Liên Hồng.
“Ngươi có ý gì, chẳng lẽ còn sợ Bản thái tử quỵt nợ?”
Hách Liên Hồng lạnh lùng nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
“Đi ra khỏi đây, mọi lời nói đều chỉ là nói miệng không có bằng chứng, ta và Thái Tử Thiên Thánh vốn không quen biết, làm sao biết Thái Tử Thiên Thánh sẽ không quỵt nợ.

Thái Tử cứ viết giấy nợ, nếu Thái Tử không trả đủ, Bản công tử cũng có thể phái người đi tìm Mộ Thế tử.

Dù sao, Mộ Thế tử cũng là một trong số những sứ thần của Thiên Thánh, liên quan đến mặt mũi của Thiên Thánh, kiểu gì cũng không thể không nhận.”
Hách Liên Hồng vốn đã không thích Mộ Trường Phong, nếu để Mộ Trường Phong biết được việc này, chắc chắn là hắn không ngẩng nổi đầu.

Hắn vốn muốn quỵt nợ, nhưng giờ thì phát hiện đúng là cách này không ổn.
Hách Liên Hồng lạnh lùng nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, cầm bút lên, viết xoạt xoạt, sau khi viết xong, nghênh ngang rời đi.
“Xin mời hai vị Thái Tử dời bước, ta đã cho người chuẩn bị một căn phòng riêng khác, xin mời hai vị…”
Triệu Tam cẩn thật cất giấy nợ đi, Âu Dương Thiển Thiển nói với Bắc Minh Vũ và Sở Nam Thiên.
“Có thể mời công tử cùng uống một chén hay không?”
Bắc Minh Vũ nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Ta không giỏi uống rượu, không quấy rầy nhã hứng của Thái Tử, nếu Thái Tử muốn tìm người tiếp rượu, thì có thể nói với Triệu Tam, hắn tự sẽ phái người mời tới cho Thái Tử, coi như là sự phục vụ của Túy Tiên lâu.”
Âu Dương Thiển Thiển không quên kẻ âm thầm thao túng giật dây mọi chuyện chính là Bắc Minh Vũ, Hách Liên Hồng đập phá Túy Tiên lâu chính là vì bị Bắc Minh Vũ nói ra những lời khiêu khích.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Bắc Minh Vũ nói không ra lời, chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng ra rằng hắn có thói long dương cho xong.
“Quen biết nhiều năm, không ngờ Bắc Minh Vũ ngươi còn có ham muốn như thế, đúng là được mở mang tầm mắt.”
Sở Nam Thiên nhìn Bắc Minh Vũ, nói, sau đó rồi nói với Âu Dương Thiển Thiển:
“Tiểu công tử, ta rất thưởng thức ngươi, có cơ hội, sẽ mời ngươi nếm thử rượu ngon của Nam Sở ta.”
“Đa tạ Thái Tử, nếu có cơ hội, ta sẽ nếm thử rượu ngon của Nam Sở.”
Âu Dương Thiển Thiển không hề ghét Sở Nam Thiên, phóng khoáng, rồi lại thông minh, người như vậy, sợ là có thể giành được quân tâm, chẳng trách những năm gần đây, quân đội của Nam Sở ngày càng cường thịnh.
“Được, xem kịch xong rồi, ta về phòng uống rượu, cáo từ.”
Sở Nam Thiên nói xong, nhanh chân đi ra ngoài.
“Dường như công tử rất ghét ta.”
Sau khi Sở Nam Thiên rời đi, Bắc Minh Vũ mở miệng hỏi.
“Ta ghét những kẻ tự cho là thông minh, đây là lần đầu tiên, ta cũng hi vọng là lần cuối cùng, lần sau mà còn phá hoại Túy Tiên lâu của ta thì đừng trách ta không khách khí.”
Âu Dương Thiển Thiển cảnh cáo Bắc Minh Vũ, nói xong xoay người rời đi.
Triệu Tam chờ ở bên ngoài xem Bắc Minh Vũ có sai bảo gì nữa hay không, còn Âu Dương Thiển Thiển thì đi thẳng đến vườn sau của Túy Tiên lâu, thay y phục rồi lặng yên rời đi.
Sau khi Âu Dương Thiển Thiển rời đi, Bắc Minh Vũ nở nụ cười, trong đầu nghĩ:
‘Thú vị.

Lần này đến Nhật Diệu, mình đã đúng rồi, nếu có thể sử dụng được người này thì Bắc Minh tất sẽ như hổ thêm cánh.’


Đọc truyện chữ Full