Trước khi Trần Phủ Án về nước đã suy nghĩ vô số cảnh tượng có thể diễn ra, nào là Yêu Yêu tức giận không chịu tha thứ cho anh ta, Yêu Yêu không để ý đến anh ta. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc Ôn Nhiễm có người khác.
Anh ta từng theo đuổi Ôn Nhiễm, cũng từng hẹn hò với Ôn Nhiễm, anh ta đương nhiên biết muốn tiếp cận cô có bao nhiêu khó khăn.
Anh ta cho rằng mặc kệ trải qua bao lâu Ôn Nhiễm cũng chẳng thể nào gặp được một người hiểu cô, đối tốt với cô giống như anh ta.
Tạ Quan Tinh, anh ta biết, nhưng không hiểu rõ lắm. Tùng Nam không có người họ Tạ, anh ta đoán chắc cậu chỉ vừa mới xuất hiện bên cạnh cô chưa đến hai tháng mà thôi.
–
Bên ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, buổi tiệc cũng nên kết thúc rồi, bây giờ cũng đã chín giờ hơn sắp mười giờ.
Ôn Nhiễm vừa đứng lên Tạ Quan Tinh cũng nhanh chóng xách cặp đứng lên theo, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, vầng sáng bao phủ một tầng mông lung lên sườn mặt của chàng trai.
Cậu đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, nghe Ôn Nhiễm tạm biệt bạn học.
“Ôn Nhiễm, đây là… Dù sao cũng nên giới thiệu chút chứ đúng không?”
Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua Tạ Quan Tinh, cô hơi xấu hổ: “Giới thiệu sau đi.” Cô nói.
Cô gái đối diện lập tức nở nụ cười trêu ghẹo, giới thiệu sau có nghĩa là bây giờ vẫn chưa có xác định quan hệ.
“Vậy sau này có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm.”
“Ừm.”
Bạn học đều tự mình lái xe vào bãi đỗ, có rất nhiều người đưa chìa khóa cho bảo vệ, sau đó bảo vệ sẽ giúp họ lái vào bãi xe chuyên dụng.
Trình Chúc đứng ở bãi đỗ xe, cậu ta cùng Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh đi một đoạn, cuối cùng thì dừng lại ở cửa thang máy.
Cậu ta hướng về phía Ôn Nhiễm vẫy tay: “Bái bai con gái.”
Ôn Nhiễm nhíu mày: “Cậu đi chết đi.”
“Tớ đi thật đây, sắp tới tớ phải lên thủ đô rồi, cũng chẳng biết khi nào về, lần này nếu không phải bọn họ nói cậu sẽ đến tớ cũng chẳng có hứng mà đến mấy bữa tiệc Trần Phủ Án tổ chức.” Trình Chúc cầm chiếc áo vest ngoài vắt lên vai, cửa thang máy từ từ mở ra, cậu ta bước vào dựa lưng vào tường thang máy, ấn xuống tầng: “Tạm biệt.”
“Đàn chị, chúng ta cũng đi thôi.” Tạ Quan Tinh lúc này mới nói chuyện.
Tuy Trình Chúc là người tốt nhưng cậu không thích ánh mắt cậu ta nhìn đàn chị.
Đều là con trai đương nhiên cậu biết rõ ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
Đưa chìa khóa cho bảo vệ, Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh cùng nhau đứng ngoài cửa chờ lấy xe.
Bọn họ đa phần đều là có xe riêng, mọi người đứng ở cửa tạm biệt nhau.
Chu Nhã lấy chiếc BMW màu hồng của mình chạy như bay ra cửa khách sạn, khiến cho nước mưa bắn lên tung tóe.
Tạ Quan Tinh cứ tự nhiên như vậy mà đi lên trước hai bước, nhưng khả năng cao là nước mưa sớm đã bắn lên người Ôn Nhiễm rồi.
“Ôn Nhiễm?”
Tay Ôn Nhiễm hơi khựng lại, cô xoay người, có chút khó chịu nói: “Cậu còn chuyện gì à?”
Trần Phủ Án toát ra vẻ đau thương: “Bây giờ cậu đối với tớ thiếu kiên nhẫn vậy sao?”
“Ôn Nhiễm, chúng ta làm hòa đi.”
Tư thế của anh ta lúc này thấp kém hèn mọn, khác xa với hình tượng công tử cao ngạo trước mặt mọi người trước kia. So với chàng trai sơ mi trắng tay ôm trà sữa và kẹo trong trí nhớ của Ôn Nhiễm thì hoàn toàn khác nhau.
Đầu óc Ôn Nhiễm bất chợt trở nên mụ mị.
Tạ Quan Tinh im lặng đứng ở bên cạnh Ôn Nhiễm, biểu cảm lạnh nhạt, cậu giống như một con sói đang bảo vệ lãnh địa của bản thân mà nhìn Trần Phủ Án.
Trần Phủ Án nắm bắt thời cơ Ôn Nhiễm đang mềm lòng nhớ lại tình cũ bèn nói tiếp, tình cảm của anh ta năm đó đối với Ôn Nhiễm đều là chân thật từ tận đáy lòng.
Mà tên oắt con bên cạnh cô thì làm được gì, chẳng qua gặp được một cô gái đẹp nên mới xúc động như vậy, liệu có hiểu cô không? Cậu vì cô đã làm được những chuyện gì?
Mưa mỗi lúc một lớn, dường như muốn làm vỡ cả kính khách sạn.
Tạ Quan Tinh hơi nhíu mi, cậu khom lưng nói nhỏ bên tai Ôn Nhiễm: “Đàn chị, học trưởng ở nước ngoài mấy năm nhất định là rất nhớ chị.”
Ở nước ngoài mấy năm sao?
Nhất định rất nhớ cô à?
Từ năm 12 Trần Phủ Án xuất ngoại đến bây giờ về nước đã được hai năm nhưng Ôn Nhiễm không hề nhận được bất cứ tin nhắn nào của anh ta. Nếu cô mà bị bôi nhọ trên diễn đàn thì chắc vẫn là có tin tức.
Anh ta sợ Ôn Nhiễm không học vấn theo nghề vũ công kéo thấp giá trị nhân sinh của anh ta.
Lời nói của Tạ Quan Tinh coi như là chốt hạ, đưa mọi chuyện về như cũ.
Ôn Nhiễm nâng mắt, nụ cười có chút lạnh lùng: “Hôm nay tôi đến cậu không nghĩ là đến vì cậu đó chứ? Trần Phủ Án, tốt nhất là giữ chút mặt mũi, sau này có gặp lại cũng đỡ hơn.”
Trần Phủ Án há miệng thở dốc, đối diện với Ôn Nhiễm cả người toàn gai nhọn như vậy hắn một chữ cũng chẳng thể nói thành lời.
Chỉ có thể nhìn chàng trai bên cạnh cô, Tạ Quan Tinh nhìn giống như cậu bạn nhỏ, bộ dạng vô tội mà chớp chớp mắt.
“Đàn chị, học trưởng giống như đang tức giận.” Tạ Quan Tinh không chút do dự mà thêm dầu vào lửa.
Trần Phủ Án: “…”
Trần Phủ Án từ trước đến giờ chưa từng gặp qua chàng trai nào giống như Tạ Quan Tinh.
Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua sắc mặt xanh lét của Trần Phủ Án, cô quay đầu hỏi Tạ Quan Tinh: “Xe em đến chưa?”
Bảo vệ lúc này chạy tới đưa chiếc chìa khóa xe cho Tạ Quan Tinh.
“Đến rồi ạ.” Tạ Quan Tinh đáp lời.
Trần Phủ Án nhìn thấy hai người muốn đi thì bước nhanh đến giữ chặt Ôn Nhiễm: “Cậu ta mới năm nhất, nói không chừng vẫn chưa có bằng lái đâu.”
Tạ Quan Tinh nhíu mày: “Em có bằng lái, em còn mang theo nè.”
Ánh mắt Ôn Nhiễm hơi dừng lại trên gương mặt Trần Phủ Án, cô có chút không quen biết người này.
Mất đi chiếc kính mà thời niên thiếu anh ta đeo khiến anh ta như biến thành một người không lễ phép hay một chàng trai bình thường không có gì đáng nói.
Tạ Quan Tinh bung dù ra cẩn thận che cho Ôn Nhiễm.
Mưa rất lớn, rất nhiều người đi đường bị gió thôi cho dù bay tứ tung phải dùng hai tay mà giữ lấy.
Tạ Quan Tinh một ray cầm dù, một tay như có như không chắn sau lưng Ôn Nhiễm.
Bàn tay cầm cán dù của cậu song song với tầm mắt của Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm nhìn thấy, các ngón tay thon dài rõ ràng từng khớp xương, mưa rất to mà cậu lại dùng ít sức, lực phát ra có vẻ tùy tiện và lười biếng.
Ống tay áo của chiếc sơ mi trắng được sắn lên, để lộ ra một phần cánh tay rắn chắc, khí chất lúc này so với khí chất vô hại ngày thường hoàn toàn khác nhau.
Cậu rất có sức công kích.
–
Ôn Nhiễm lên xe.
Tạ Quan Tinh đưa khăn giấy cho cô: “Đàn chị, trên mặt chị có nước.”
Ôn Nhiễm cẩn thận thắt dây an toàn rồi mới cầm lấy khăn giấy tùy tiện lau đại lên mặt: “Có thể đi rồi.”
Có thể nhìn ra đây là xe mới, không gian trong xe rất lớn, đồ trang trí dường như không có.
“Em về thẳng trường nhé?” Tạ Quan Tinh nói.
Chiếc xe lăn bánh quẹo ra cửa khách sạn, tốc độ rất nhanh nhưng lại rất vững. Người ngồi trong xe cũng không có cảm giác xóc nảy gì.
Nước mưa văng lên, chính xác không một động tác thừa mà bắn tung tóe lên người người nào đó.
“…”
Trần Phủ Án nhìn xuống ống quần dính bùn đất của mình thì hơi sửng sốt, trong màn mưa hình như anh ta nhìn thấy Tạ Quan Tinh nở nụ cười khiêu khích.
Thằng nhãi ranh này!
Thì ra trước đây đều là ngụy trang!
“Cậu so đo với một thằng nhóc con làm gì?” Phạm Quân – bạn tốt thời cấp ba của Trần Phủ Án đi tới cười nói: “Năm nhất thôi mà, chỉ là một thằng nhóc con.”
“Một thằng nhóc con?” Trần Phủ Án cười nhạo một tiếng: “Thằng nhóc con này, mẹ nó có thể nhai chết cậu luôn đó.”
Nếu bây giờ thằng nhóc con nào cũng giống Tạ Quan Tinh thì những cây cải dầu già như bọn họ sẽ chẳng sống nổi nữa, bởi vì đã bị chúng ăn sạch.
Trần Phủ Án cũng chưa từng gặp qua người con trai nào như vậy, co được dãn được, có thể ra tay tàn nhẫn cũng có thể bán manh, có thể chịu yếu thế cũng có thể phản công.
Nói như thế nào được nhỉ? Chính là con mẹ nó không hợp lẽ thường chút nào!
“Ôn Nhiễm ở đâu mà có được vậy?” Phạm Quân vẫn còn ngoái cổ nhìn theo. “Chiếc xe kia tôi xin ông già tôi mua, nhưng ông ấy bảo mua không nổi, vậy mà thằng nhóc đó lại có.”
Phạm Quân chính là có ý khen ngợi.
Trần Phủ Án hất rớt cánh tay của Phạm Quân đang gác trên vai mình, anh ta thiếu kiên nhẫn nói: “Không biết.”
“Tùng Nam có người họ Tạ à?”
Sắc mặt Trần Phủ Án không tốt, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Không có.”
Phạm Quân còn muốn hỏi tiếp cái gì đó thì Trần Phủ Án đột nhiên nói: “Khoan… Tôi nhớ trước đây Tùng Nam có một gia đình họ Tạ chuyển từ nơi khác đến, người chủ gia tộc ra tay rất tàn nhẫn. Không ít ông chủ lớn của Tùng Nam đều bại dưới tay ông ta, nhưng mà ông ta chỉ có một đứa con trai thôi.”
Trần Phủ Án có thể nhớ kỹ cũng nhờ công lao của cha anh ta năm cấp hai đã đưa anh ta đến công ty, chỉ cần Tùng Nam có người nào đó nổi tiếng thì cơ bản Trần Phủ Án đều biết.
Phạm Quân không nghĩ nhiều: “Thì ra là từ nơi khác đến, nếu là người bản địa thiếu gia tôi có thể không biết sao?”
“Nếu vậy thì cũng phí cho cái tên Phạm thiếu gia này quá rồi.”
Trần Phủ Án bị Phạm Quân chọc cười: “Cút ra chỗ khác đi.”
Phạm Quân lại cợt nhã, quay sang người bên cạnh nói tiếp: “Cậu vừa về nước, mọi người đều rất nhớ cậu đó, đêm nay đi chơi với mọi người không?”
“Thôi, tớ không đi.” Trần Phủ Án quyết đoán cự tuyệt.
“Cậu đây là muốn thủ thân như ngọc vì Ôn Nhiễm hả?” Phạm Quân chưa bao giờ tin vào mấy thứ gọi là tình yêu kia. “Hai người chia tay cũng đã ba năm rồi, hoa lá Tùng Nam không biết đã tàn héo bao nhiêu lần, nếu cậu thích cô ấy vậy sao lại đi du học làm gì? Bây giờ cậu ở đây tỏ vẻ thâm tình thì được cái gì đâu?”
Phạm Quân nói xong có hơi khựng lại, cậu ta lại vui vẻ cười nói: “Không phải cậu có ý đồ gì với Ôn Nhiễm đó chứ?”
Trần Phủ Án không nói gì.
“Tớ thật sự rất thích cô ấy, năm đó tớ đã sai rồi.” Giọng nói của Trần Phủ Án trở nên nghẹn ngào, trong mắt ngập tràn đau đớn.
Phạm Quân không chút nghi ngờ: “Thôi được rồi, cậu không muốn đi thì thôi, tôi đi chơi đây, khi nào rảnh tớ mời cậu một bữa.”
“Được.” Trần Phủ Án nói.
Mà ở bên kia.
Ôn Nhiễm dựa vào lưng ghế, bên trong xe có bật đèn, tốc độ xe ổn định, ngoài trời thì đang mưa tầm tã.
“Hệ thống thoát nước của Tùng Nam không tốt lắm dễ dàng bị ngập.” Ôn Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng buông một câu.
Tạ Quan Tinh: “Dạ?”
“Ngập nước dễ dàng gây ra tai nạn ngầm, hơn nữa còn rất bất tiện, dễ làm ướt giày.” Ôn Nhiễm thở dài, thực sự khi cô vừa bước ra khỏi khách sạn mấy giây thì giày đã bị ngấm nước.
Giày vải chính là như vậy, sớm biết thì cô đã đeo dép lê ra cửa rồi, ngày mưa ở Tùng Nam chỉ nên đeo dép lê ra ngoài.
Tốn không biết bao nhiêu tiền để tu sửa hệ thống cống thoát nước nhưng chỉ cần mưa to thì vẫn dễ dàng bị ngập.
“Giày của đàn chị bị ướt ạ?’ Tạ Quan Tinh liếc nhìn Ôn Nhiễm một cái rồi như lơ đãng thuận miệng hỏi.
Ôn Nhiễm gật đầu, “Ừm.”
Tạ Quan Tinh không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cậu nói sang chuyện khác.
“Đàn chị, tuần sau em với Ôn Tân Nhĩ sẽ làm người mẫu cho một nhà thiết kế thời trang ở Tùng Nam đó.”
Nói rồi cậu như có chút đắc ý mà muốn khoe cô, hệt như đứa trẻ nhỏ: “Một lần một vạn tệ lận đó chị.”
Mới đầu Ôn Nhiễm còn không có phản ứng.
Lúc sau cô có phản ứng rồi mới hời lại: “Là buổi diễn của Lạc Uyên Đích Tú Tràng à?”
“Dạ, đàn chị cũng biết ạ?”
“…” Ôn Nhiễm mở điện thoại lên, ấn vào danh sách người mẫu, đúng là có tên của Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh, Tạ Quan Tinh còn là người đi cuối.
Lạc Uyên cũng không phải nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong giới, nhưng những người trong nghề ai cũng biết tên người này. Một năm anh ta sẽ tổ chức show diễn một lần, chưa lần nào anh ta tìm người mẫu chuyên nghiệp. Anh ta nói người mẫu chuyên nghiệp quá giữ hình tượng, bản thân anh ta lại không thích sự gò bó nên chỉ cần người mẫu có cảm giác thích hợp thì những thứ khác không quan trọng.
“Dương Tiểu Mạn sẽ lên biểu diễn một tiết mục mở màn, cậu ấy đứng vị trí trung tâm.” Ôn Nhiễm nói.
Hai mắt Tạ Quan Tinh sáng lên: “Vậy đàn chị cũng đi ạ?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ: “Nếu hôm đó chị tan học sớm thì sẽ đi.” Thời gian cô tan học không khớp với thời khóa biểu bởi vì Lý Mộng Giác thường xuyên bắt cô ở lại trễ hơn.
“Vâng ạ.” Biểu cảm của Tạ Quan Tinh hiện rõ sự thất vọng.
Hai người câu được câu không trò chuyện cùng nhau, rất nhanh đã đến trường học.
Tạ Quan Tinh có vé giữ xe của trường học, cậu có thể lái xe vào trong trường.
Nhưng không vào được khu vực ký túc xá, bởi vì khu vực ký túc xá có hàng rào sắt vây quanh, cửa sắt chỉ có thể đủ cho hai người cùng lúc ra vào.
Xe dừng ở trước cửa sắt.
Ôn Nhiễm nói cảm ơn, cô đang chuẩn bị xuống xe.
“Đợi em chút.” Tạ Quan Tinh tắt máy, cậu cầm dù bước xuống xe đi vòng qua phía Ôn Nhiễm.
Cửa xe vừa mở Ôn Nhiễm đã cảm nhận được một trận mưa to gió lớn.
Bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào.
“Đàn chị.” Tạ Quan Tinh mở cửa ghế phụ ra, cậu bung du giơ cao lên: “Em đưa chị về ký túc xá.”
Ôn Nhiễm không có dù nên cũng không từ chối, cô vịn vào cửa xe muốn đi xuống lại bị Tạ Quan Tinh bất ngờ giữ chặt tay.
Bàn tay con trai rất lớn, bị nước mưa làm cho ướt sũng.
“Đàn chị, mưa lớn quá.” Tạ Quan Tinh chau mày, cậu tăng thêm âm lượng, tóc của cậu cũng bị dính nước, dưới ánh đèn đường con ngươi đen nhánh giống như màu tóc, sâu không thấy đáy.
“Em cõng chị qua đó.”
Ôn Nhiễm cúi đầu mới thấy nước mưa đã ngập đến nửa bắp chân của Tạ Quan Tinh.
“…”
Tạ Quan Tinh đưa dù cho Ôn Nhiễm, cậu quay lưng về phía cô, nhanh chóng khụy gối khom lưng.
Áo sơ mi của cậu đã bị ướt, hiện rõ bả vai rộng lớn cùng đường cong cơ bắp đẹp mắt.
Ôn Nhiễm cầm dù chần chừ không chịu lên.
Tạ Quan Tinh thấy vậy thì quay đầu lại, trong mắt cậu mang theo sự đùa cợt cùng trêu ghẹo: “Đàn chị, chị không lên là vì muốn em bế chị qua đó à?”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bắt Tay Với Trà Xanh
Chương 20
Chương 20