Ôn Nhiễm vô cùng bình tĩnh: “Vẫn nên trở về thì hơn.”
Trên thực tế khi đối diện với ánh mắt Tạ Quan Tinh thì trái tim cô xém chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.
Cho đến giờ Ôn Nhiễm vẫn cảm thấy Tạ Quan Tinh là một chàng trai nhỏ, cho dù bị cậu hôn đến hoa mắt chóng mặt, đầu óc quay cuồng đi nữa cô vẫn kiên quyết tự tẩy não chính mình Tạ Quan Tinh tuổi nhỏ nên năng động không đáng nghĩ nhiều.
Không thể ăn cơm nhiều hơn đối phương hai năm mà không có tác dụng được.
Ánh mắt Tạ Quan Tinh ở trong bóng đêm như khoác một tầng sương mù, khiến người ta nhìn vào đó có cảm giác sợ hãi khó mà diễn tả.
Cô nhớ đến hoàn cảnh của Tạ Quan Tinh, 18 tuổi đã vượt qua cuộc thi lựa chọn người thừa kế của Tạ gia, tóm lại thì cũng không thể ngây thơ thuần khiết được.
Nhưng… nói không chừng là vậy thì sao?
–
“Cậu về rồi đấy à?”
Phòng ký túc xá có bật điều hòa, cô vừa mở cửa ra đã trực tiếp đón nhận một luồng gió nóng ập đến. Dương Tiểu Mạn đang ngồi trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì ngơ ngác quay đầu sang nhìn: “Em trai nhỏ yếu thế!”
“…” Ôn Nhiễm cởi áo khoác vứt trên ghế, nhàn nhạt nói: “Em ấy có được hay không thì không biết, nhưng cậu thì rất được đấy.”
“Hi hi” Dương Tiểu Mạn cợt nhả bò từ trên giường xuống: “Đây coi như là nước chảy thành sông thôi mà!”
“Tớ đi tắm đây.” Ôn Nhiễm lấy đại một bộ đồ ngủ ở trong tủ rồi đi vào nhà tắm.
Cùng với âm thanh xả nước là âm thanh thở dài của Dương Tiểu Mạn: “Không biết năng lực của em trai nhỏ thế nào nữa?”
“Tốt xấu gì Ôn Nhiễm cũng lớn hơn người ta, cậu ấy sẽ không làm cho em trai nhỏ xấu hổ đến mức nói không nên lời đấy chứ?”
“Đúng là mong chờ ngày đó ghê!”
“Nhưng mà Ôn Nhiễm à, cậu có cùng em trai nhỏ trò chuyện về vấn đề đó lần nào chưa đấy?” Rốt cuộc cũng chờ được Ôn Nhiễm ra khỏi phòng tắm, Dương Tiểu Mạn không chơi điện thoại nữa mà ánh mắt vô cùng chờ mong đuổi theo cô hỏi.
“Vẫn chưa…” Ôn Nhiễm lấy dây buộc gọn tóc ra đằng sau, cô bắt đầu bôi kem dưỡng da ban đêm. Kem dưỡng lành lạnh bôi lên mặt khiến cho gương mặt nóng bừng của cô giảm nhiệt một chút.
Nhưng mà nhiệt độ vừa giảm đi đã nhanh chóng bị Dương Tiểu Mạn đổ dầu châm lửa.
“Tớ đề nghị cậu nên sớm cùng em ấy thử chút đi, việc này mà không hòa hợp là ảnh hưởng tình cảm lắm đấy.” Dương Tiểu Mạn đứng trên cương vị người từng trải mà nói những lời vô cùng thấm thía.
Ôn Nhiễm lơ đãng hỏi: “Cậu có kinh nghiệm lắm à?”
“Bạn trai cũ của tớ, cậu biết đấy…”
Ôn Nhiễm nhíu mày: “Tớ không biết.”
“…” Dương Tiểu Mạn tức giận: “Tớ không nói cậu biết cái kia, ý tớ là cậu biết tớ có bạn trai cũ!”
Ôn Nhiễm nhịn cười: “Cậu tiếp tục đi.”
Dương Tiểu Mạn nhỏ giọng nói: “Lúc tớ cùng cậu ta, phương diện đó không hài hòa chút nào cả. Cậu ta không biết làm màn dạo đầu, cái gì cũng không làm đã trực tiếp thọc vào khiến cho bà đây đau chết đi được. Tớ mở phim đen cho cậu ta xem để học hỏi mà cũng không học được, tớ cảm thấy nguyên nhân tớ và cậu ta cãi nhau một phần là do chuyện này đấy.”
“Cậu đừng có cố gắng thủ thân như ngọc trước khi kết hôn, nếu đợi đến khi kết hôn mới biết đối phương không được thì… cậu có muốn khóc cũng chẳng kịp đâu, chị họ tớ từng bị thế đấy.”
Ôn Nhiễm cũng đồng tình, nhưng mà…
Cô xoa đều kem lên mặt rồi từ từ ấn nhẹ: “Bây giờ mà nói đến chuyện kết hôn thì sớm quá.”
Phải nói, ở phương diện này Ôn Nhiễm thật sự là một người vô cùng thờ ơ và bi quan. Cô biết Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ đã có một tình yêu khó có thể chia xa thế nào, nhưng yêu nhanh, hết yêu lại còn nhanh hơn. Chẳng ai có thể đi ngược lại với cái định luật vốn có này cả, kể cả cô và Tạ Quan Tinh cũng vậy.
Trước mắt, cô thích Tạ Quan Tinh và Tạ Quan Tinh cũng thích cô là đủ rồi, có thể thích đến khi nào là chuyện mà chẳng ai có thể nói trước được.
Mỗi ngày trước khi nhắm mắt Ôn Nhiễm đều đã chuẩn bị tốt tâm lý ngày mai thức giấc đối phương sẽ nói: “Chúng ta không hợp.”
“Này có có thể coi là hoàn cảnh gia đình làm cậu bị tổn thương không hả?” Dương Tiểu Mạn vuốt cằm, chậm chạp nói.
“Sửa lại cho đúng: chỉ ảnh hưởng tí thôi.” Ôn Nhiễm nghiêm túc nói.
“Hơn nữa cũng có mặt tích cực mà.”
Ít nhất thì về mặt tình cảm, Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ rất quyết đoán, thời điểm hết yêu vô cùng dứt khoát không chút dây dưa, không chút giấu giếm.
–
“Đã lâu không gặp.”
Chàng trai đeo cặp sách trên vai, trong tay ôm hai cuốn sách, khuôn mặt thanh tú, nụ cười ảm đạm không chút ánh sáng.
Ôn Nhiễm cảm thấy khó hiểu: “Còn chưa đến một tháng nữa, không cần khoa trương vậy đâu.”
Trong nháy mắt gương mặt Trần Phú Án gần như nứt toát làm đôi: “…”
“Cậu ta đối với cậu rất tốt, tôi rất yên tâm.” Giọng nói của Trần Phủ Án khô khốc, giống như nặn ra từ cổ họng. Không biết vì sao nhưng nghe có cảm giác như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“…” Ôn Nhiễm đối với Trần Phủ Án chẳng còn lời nào để nói.
Anh ta cho rằng bản thân là nữ chính số khổ trong mấy bộ ngôn tình thời xưa đó hả?
Vậy nên Ôn Nhiễm không biết trả lời đối phương thế nào, chỉ có thể ho khan hai tiếng, sự chú ý bị hấp dẫn bởi hoa văn của thân cây trụi thui lủi bên đường.
“Mấy hôm nay tôi đã bảo Phạm Quân đi điều tra ít việc.” Trần Phủ Án dừng một chút, ánh mắt trở nên kiên quyết: “Tạ Quan Tinh đang lừa gạt cậu đó.”
Ôn Nhiễm ngẩn người: “Em ấy gạt tôi cái gì?”
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Ôn Nhiễm, trong lòng Trần Phủ Án có chút sảng khoái nhưng không biểu hiện chút gì lên mặt.
“Mẹ cậu ta là người thứ ba, cậu ta là con riêng.” Trần Phủ Án nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một cách rõ ràng như sợ Ôn Nhiễm nghe không rõ. Anh ta sát gần lại, đôi mắt ở đằng sau cặp kính lạnh lẽo và tối tăm. Anh ta mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen, trông có vẻ gầy đi không ít, cả người anh ta đều là hơi thở u ám.
Ôn Nhiễm nhanh chóng hồi phục tinh thần, cô lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Trần Phủ Án, nghi ngờ nói: “Vậy thì sao?”
“Cậu ta có xứng để có thể ở bên cạnh cậu hay không?” Trần Phủ Án cười nhạo một tiếng.
Giống như tất cả khó chịu và tức giận ngày xưa của anh ta với Tạ Quan Tinh bởi vì thân phận này của cậu mà hoàn toàn tan thành mây khói.
Ôn Nhiễm biết từ trong xương cốt của Trần Phủ Án là một kẻ lạnh lùng, sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã là mặt trăng được các vì sao vây quanh rồi. Nhưng trong mắt anh ta chỉ có vinh hoa phú quý mà thôi, mọi người trong mắt anh ta chia ra ba, sáu, chín loại.
Rất rõ ràng, ở trong mắt anh ta bây giờ Tạ Quan Tinh chính là loại người thấp hèn nhất.
“Cái này cùng với xứng hay không xứng thì có liên quan gì?” Lúc đó khi Tưởng Nhu Nghệ coi trọng Ôn Tùng Hàn thì địa vị của ông ấy trong giới nghệ sĩ không thể sánh bằng địa vị của Tưởng Nhu Nghệ trong giới vũ công. Địa vị của hai người họ căn bản là không xứng.
Chẳng qua là khi bàn chuyện cưới hỏi thì danh tiếng Ôn Tùng Hàn đột nhiên nổi lên, chuyện yêu đương của ông ấy với Tưởng Nhu Nghệ cũng được lưu truyền thành một giai thoại ở trong giới.
“Cậu bây giờ đã đắm mình trụy lạc rồi!”
“…” Ôn Nhiễm cạn lời cứng họng: “Cậu có bệnh à?”
Trần Phủ Án chán nản, anh ta đột nhiên nở nụ cười quái dị.
“Cậu biết không? Cậu ta đã biết cậu từ sớm rồi.” Nụ cười của Trần Phủ Án tắt hẳn: “Cậu ta tiếp cận cậu là có mục đích, nếu cậu ta thật lòng thích cậu, vậy tại sao lúc trước lại không nói ra?”
Ôn Nhiễm không nói gì cả.
Trần Phủ Án lại nói tiếp: “Trước đây cậu ta tên là Tạ Nhượng, học lớp 10 ở Anh Trung. Có điều chỉ mới học một tháng đã chuyển trường, cậu ta đã biết cậu từ khi đó.”
Lúc này Ôn Nhiễm thật sự là ngây ngẩn hết cả người.
Tạ Quan Tinh trước nay chưa từng nói qua với cô bao giờ.
“Cậu có biết bộ dáng giống như ác quỷ trước đây của cậu ta không?” Trần Phủ Án lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn vào một album ảnh chụp đưa đến trước mặt Ôn Nhiễm.
Nhân vật trong ảnh là một chàng trai với gương mặt vô cùng ngây thơ non nớt, đối với diện với ống kính. Cậu đeo một chiếc kính đen, tóc mái trên trán dài đến mức che khuất mắt kính.
Đồng phục trên người chàng trai rõ ràng là lớn hơn một cỡ, nhìn qua giống như là treo trên người chứ không phải là mặc trên người.
Đây là một gương mặt ngây thơ non nớt, nhưng lại mang cho người khác có cảm giác tăm tối, giống như là mưa dầm kéo dài khó lòng nhìn thấy mặt trời sau đám mây đen. Chàng trai nhìn vào ống kính, ánh mắt vô hồn, tựa như đóng một tầng bụi tro bụi thật dày bên trên. Còn có cảm giác ảm đạm, tăm tối cùng yếu ớt.
Nhìn cậu có vẻ sa sút tinh thần.
Hơn nữa cũng không phù hợp với Anh Trung lắm.
Ôn Nhiễm há miệng thở dốc, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Trần Phủ Án cho rằng cô cảm thấy ghê tởm, anh ta thỏa mãn mà thu hồi điện thoại nói: “Bây giờ cậu biết rồi chứ? Loại người này phải nhanh chóng nhìn cho rõ.”
“Không phải.” Ôn Nhiễm ấp úng nói: “Hình như tôi đã gặp qua em ấy ở đâu rồi.”
Trần Phủ Án nhíu mày: “Cậu lại làm sao nữa vậy? Loại người này đầy ngoài đường đấy.”
“…” Ôn Nhiễm muốn nói anh ta ra đường nhặt đại một người giống Tạ Quan Tinh cho cô xem thử.
“Trần Phủ Án, cậu biết không?” Ánh mắt Ôn Nhiễm trở nên mờ mịt, càng không biết rơi vào đâu: “Năm cấp ba đó, khi hai chúng ta bắt đầu hẹn hò, tôi thật sự thích cậu.”
“Nhưng ở bên nhau một thời gian tôi lại cảm thấy chúng ta không hợp nhau, cậu giống như vương tử sống trong lâu đài cổ ở thế kỉ 19 vậy. Trong đầu chỉ toàn bần hèn sang giàu, tất cả mọi người đều phải phân biệt cấp bậc. Tôi không nói mình thanh cao cỡ nào nhưng không đến mức như cậu nghĩ đâu.”
“Tạ Quan Tinh trước đây là bộ dạng gì thì cũng đều là chuyện cũ cả rồi. Trường Anh Trung là trường cấp ba của học sinh khá giả nhưng chưa từng có quy định gia đình khó khăn thì không được nhập học.”
“Cậu dựa vào cái gì mà xem thường bọn họ chứ? Dựa vào sản nghiệp trong nhà, nếu không thể tự mình tạo ra thành tích được thì giấu cái đuôi của mình cho kỹ vào chứ đừng làm mất mặt.” Ánh mắt Ôn Nhiễm đầy vẻ châm chọc, lời nói ra không chút lưu tình.
Trần Phủ Án ngẩn người nhìn Ôn Nhiễm, giống như chưa từng quen biết cô vậy.
“Nói không chừng là em ấy yêu thầm tôi thì sao?” Ôn Nhiễm nhỏ giọng nói, nói đến đây cô không thể nhịn được ý cười.
Nếu là như vậy Ôn Nhiễm cảm thấy mình sẽ càng thích A Nhượng hơn nữa.
Có lẽ cậu giấu giếm việc này là vì có nổi khổ.
“Cậu ta cũng xứng sao?” Trần Phủ Án cười khinh bỉ.
Ôn Nhiễm nhìn anh ta, ở trong mắt Trần Phủ Án, loại người như Tạ Quan Tinh chính là người không xứng đáng được ngẩng cao đầu.
“Xứng hay không cũng không phải do cậu quyết định.” Ôn Nhiễm đứng yên thật lâu trước tòa nhà, từ trước đến nay mùa đông ở Tùng Nam vẫn luôn rất lạnh. Tay cô đút vào trong túi, đôi mắt nhìn về xa xăm: “Tôi thấy lạnh, cậu đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi về ký túc xá đây.”
Trần Phủ Án chưa kịp trả lời.
“Sau này” Ôn Nhiễm mím môi: “Mấy chuyện nhạt nhẽo như vậy thì không cần nón cho tôi biết đâu, tôi lười phải nghe.”
“…”
Trần Phủ Án còn chưa mở miệng Ôn Nhiễm đã nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Anh ta cúi đầu, trong mắt đều là không cam tâm và cô đơn.
Mặt khác, anh ta muốn tìm lý do để nói chuyện với Ôn Nhiễm, nhưng mà ngoại trừ những việc liên quan đến Tạ Quan Tinh thì trời có sập cô cũng lười phản ứng.
Tính tình Ôn Nhiễm lạnh nhạt, anh ta đã biết từ hồi cấp ba nhưng có điều cô khá hướng ngoại, tùy tiện và lạc quan.
Trần Phủ Án mất mát quay lưng, còn chưa nghĩ ra phải đi đâu thì trước mắt đã lập tức tốt sầm. Cổ áo bị người phía sau túm chặt, vải vóc chất lượng cao siết chặt cổ anh ra, dường như là muốn đứt cả thịt.
Hai mắt Trần Phủ Án trừng to, tròng mắt như muốn rớt ra đến nơi, hai chân trên mặt đất khẽ động đậy. Thời điểm anh ta cho rằng bản thân sắp bị siết đến chết thì cổ áo bất ngờ được nới lỏng, cả người anh ta bị hất đụng vào tường.
Lúc này anh ta cuối cùng cũng thấy rõ người đến là ai.
Anh ta ngẩng đầu nhìn nơi này, lúc đó anh ta cũng túm áo Tạ Quan Tinh giống như Tạ Quan Tinh túm áo anh ta bây giờ vậy.
Hôm nay là thiên đạo luân hồi à?
“Cậu có bệnh sao?” Ánh mắt Trần Phủ Án đỏ au, anh ta sửa lại quần áo, vẫn cố gắng duy trì bộ dạng nho nhã phong độ.
Tạ Quan Tinh đứng trước mặt anh ta, tay cậu đút vào túi. Áo khoác màu xanh nhạt càng khiến làn da cậu trắng nõn như ngọc, khí chất sạch sẽ quang minh lỗi lạc, nhìn thế nào cũng không giống kẻ đánh lén người khác từ sau lưng.
Cậu ngẩng mặt, ánh mắt đầy vui đùa, cơn giận từ từ bốc lên.
“Chuyện tôi giấu lâu như vậy, vốn định dùng để cầu hôn cô ấy, anh cứ vậy mà để lộ ra ngoài hết rồi sao?” Tạ Quan Tinh khẽ cười, nụ cười không thiếu sự lạnh lẽo: “Anh muốn bồi thường tổn thất này cho tôi như thế nào đây?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bắt Tay Với Trà Xanh
Chương 46
Chương 46