Tạ Quan Tinh dẫn Ôn Nhiễm đi đến trước mộ của mẹ mình.
Chàng trai buông tay Ôn Nhiễm ra, từ bên trong túi của chiếc áo khoác nỉ nhẹ nhàng lấy ra một đóa hoa loa kèn rồi đặt lên mặt đất trước mặt.
“Trước khi mẹ mất đã dặn dò em, sau này mỗi lần đến thăm mẹ thì chỉ cần mang theo một đóa hoa loa kèn đến là được.”
Ôn Nhiễm nhìn tấm ảnh chụp dán trên tấm bia.
Chắc là được chụp khi vẫn còn trẻ, mái tóc đen dài dịu dàng mà xõa ở sau lưng, mặt mày nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng lại uyển chuyển.
Gương mặt Tạ Quan Tinh khá giống bà ấy, nhưng những phương diện khác Tạ Quan Tinh không giống bà ấy mà cũng chẳng giống Tạ Tông.
“Em giống với cậu của em, có điều cậu ấy đã qua đời mấy năm rồi, cũng là bị ung thư.” Tạ Quan Tinh nghiêng đầu nhìn Ôn Nhiễm, chầm chậm nói.
Ôn Nhiễm ngẩn người, “Ung thư, có di truyền không?”
Tạ Quan Tinh gật đầu, lại lắc đầu, “Khả năng cao là không có nhưng cũng không phải không có.”
Ôn Nhiễm nhớ lại năm cấp ba, trong lớp có một bạn học nữ có ông nội bị ung thư, sau đó bố cô ấy và một hai người chú, người bác trong nhà cũng bị.
Vẫn có khả năng bị.
“Chung ta đi thôi chị.” Tạ Quan Tinh nắm lấy cổ tay Ôn Nhiễm: “Bên ngoài trời lạnh quá, chúng ta quay về trong xe.”
Ôn Nhiễm bị động mà bước theo Tạ Quan Tinh được vài bước, sau đó cô gỡ tay ra khỏi tay cậu, xoay người chạy về phía mộ của mẹ Tạ, cúi đầu một cái thật thấp.
“Dì à, sau này con sẽ đối xử với A Nhượng thật tốt.”
“Cảm ơn dì vì đã lựa chọn sinh em ấy ra, em ấy rất tốt.”
Nói xong cô nhanh chóng chạy về bên cạnh Tạ Quan Tinh.
Chàng trai cụp mắt xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhỏ giọng nói: “Cho dù chị đối xử với em không tốt thì em vẫn yêu chị.”
–
“Sao rồi hả, sao rồi?” Dương Tiểu Mạn nằm trên giường cả ngày Ôn Nhiễm mới đem bữa khuya về cho cô, gương mặt cô ấy lập tức bừng sáng.
Ôn Nhiễm cởi áo khoác, chậm chạp tháo trang sức ra: “Có thể.”
“Có thể gì chứ?”
“Người nhà em ấy, cũng khá ổn.” Chỉ có thời gian một bữa cơm như vậy đoán chừng cũng không thể nhìn ra được gì. Nhưng Ôn Nhiễm phát hiện ra người nhà Tạ gia đều đặc biệt để ý đến cảm nhận của Tạ Quan Tinh, hay nói cách khác là kinh sợ cậu.
“Nhà em ấy rất có tiền phải không?” Dương Tiểu Mạn hăng hái hẳn.
Ôn Nhiễm nhướng mày: “Trong mắt cậu, có tiền là như thế nào?”
Dương Tiểu Mạn cắn đũa, suy nghĩ một chút: “Sao hả, thì cỡ như nhà cậu vậy đó.”
Ôn Nhiễm gật đầu, ôn tồn nói: “Nhà em ấy còn có tiền hơn cả nhà tớ.”
“????” Dương Tiểu Mạn đang bưng sủi cảo lập tức nhảy dựng lên, đầu đụng phải trần nhà khiến cô ấy đau đớn ôm đầu ngồi xuống: “Gia đình em trai nhỏ làm nghề gì vậy, lợi hại vậy luôn sao?”
Cái này… Ôn Nhiễm không rõ lắm mà cũng chưa từng hỏi qua.
“Lúc trước nhà em ấy chuyển đến nơi khác ở mấy năm, vừa mới quay về hồi đầu năm nay thôi.” Ôn Nhiễm chỉ biết như vậy, còn lại thì không rõ.
“Lợi hại thật.” Dương Tiểu Mạn ngây người mà nhét sủi cảo vào miệng: “Vậy xem ra em trai nhỏ là phú nhị đại rồi, vậy mà ngày thường không nhìn ra luôn đó, quần áo của em ấy hoàn toàn không có logo của thương hiệu lớn gì cả.”
“Cậu coi quần áo của Ôn Tân Nhĩ kìa, bên trên toàn bộ đều là logo của thương hiệu lòe loẹt, chỉ hận không thể đem chữ “Tôi rất có tiền.” viết luôn trên mặt mà thôi.” Dương Tiểu Mạn cảm thán Tạ Quan Tinh khiêm tốn nhưng còn không quên đạp cho Ôn Tân Nhĩ một đạp.
“Ôn Tân Nhĩ từ bé đã có đức tính như thế rồi.”
–
Một tuần sau khi Ôn Nhiễm đến Tạ gia ăn cơm, hiếm có dịp Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ cùng nhau đến trường đón cô đi ăn. Hiếm thấy hơn nữa là bọn họ không hề gọi Ôn Tân Nhĩ đi cùng, lại còn toàn gọi những món Ôn Nhiễm thích ăn.
“Bố nghe nói con đã có bạn trai rồi à?” Quan hệ của Ôn Tùng Hàn với Ôn Nhiễm có vẻ tốt hơn quan hệ của Ôn Nhiễm và Tưởng Nhu Nghệ. Ông ấy dùng đũa gắp một ít thịt bò xào cay cho vào bát Ôn Nhiễm, lời nói vô cùng cẩn thận.
Ôn Nhiễm gật đầu.
“Là thằng bé nhà họ Tạ đó phải không?” Lần này là Tưởng Nhu Nghệ lên tiếng. Người phụ nữ cởi bỏ áo khoác sang trọng ngồi ở nhà ăn, bên trong là một chiếc áo nhung sam màu đen, siết đến mức eo thon cổ dài.
Vì để duy trì dáng người mà mỗi năm bà ấy đều ăn rất ít, từ lúc đồ ăn được mang lên đến giờ bà ấy chỉ mới ăn vài miếng xà lách mà thôi.
Ôn Nhiễm vẫn tiếp tục gật đầu.
Ôn Tùng Hàn nhìn Ôn Nhiễm tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Nhưng nói thì vẫn phải nói, ông ấy khẽ huých khuỷu tay vào khuỷu tay của Tưởng Nhu Nghệ ý bảo bà ấy nói đi.
“Là thế này, mẹ và bố con biết chút ít về thằng bé Tạ Nhượng kia, trước năm 14 tuổi vẫn luôn sống cùng mẹ. Từ nhỏ thằng bé đã thấy hết được tình cảm nóng lạnh của con người, sau khi nó được đón về Tạ gia thì có tham gia cuộc thi chọn người thừa kế. Tạ gia là một gia tộc lâu đời nhưng đã có người thừa kế nào có thân phận giống thằng bé đâu. Nó còn chưa đến 20, nhỏ hơn con 2 tuổi, vậy mà lòng dạ và thủ đoạn lại không hề đơn giản.” Biểu cảm của Tưởng Nhu Nghệ trở nên nghiêm túc, giọng điệu tuy nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng thái độ hiện rõ sự kiên quyết, không cho phản bác.
Tốc độ ăn uống của Ôn Nhiễm có hơi chậm lại, cô cầm một miếng bánh tráng lên, sau đó gắp một ít thịt và hành đặt lên trên rồi chậm rãi cuộn lại, cuối cùng là đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ.
“Con có nghe thấy không hả?” Tưởng Nhu Nghệ gõ nhẹ lên mặt bàn, khiến cho Ôn Nhiễm không thể tiếp tục ăn nữa.
“Nghe thấy rồi ạ.” Ôn Nhiễm đặt đũa xuống, nhìn về phía Tưởng Nhu Nghệ: “Vậy thì thế nào ạ?”
Tưởng Nhu Nghệ nhìn đôi mắt giống hệt mình, có chút không dám nhìn thẳng vào cặp mắt trong sáng vô tư kia: “Cái gì mà thì sao chứ?”
“Con biết em ấy là con riêng.” Ôn Nhiễm lại cầm đũa gắp một miếng bánh ngọt: “Nhưng em ấy bây giờ không phải vậy và bố em ấy cũng có sai, vậy tại sao không có ai trách mắng ông ấy đi? Còn nữa, người nhà họ căn bản còn chưa nói gì.”
“Thân phận của thằng bé không quan trọng.” Tưởng Nhu Nghệ bắt đầu sốt ruột: “Đứa trẻ này lòng dạ thâm sâu khó dò, nó với con không phù hợp.”
Ôn Nhiễm và Ôn Tân Nhĩ lớn lên thế nào, Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ là bố mẹ của họ nên đương nhiên là người hiểu rõ nhất. Cuộc đời của họ có cha mẹ ly hôn là chuyện khổ sở đến mức nào.
Nhưng đối với Tạ Quan Tinh thì không phải, thân phận con riêng mang đến đầy sự kì thị cho cậu. Sau khi mẹ ruột qua đời cuộc sống trong gia đình mới chẳng khác gì đang đi trên lớp băng mỏng.
Ôn Nhiễm ở trước mặt họ chẳng khác gì thức ăn nguội lạnh.
“Con và em ấy không hợp, vậy ai với em ấy mới hợp?” Ôn Nhiễm chậm rãi bỏ đậu phộng vào miệng: “Nếu phải có người phù hợp với em ấy thì sao người đó lại không thể là con?”
“Ôn Nhiễm!” Sắc mặt Tưởng Nhu Nghệ có chút khó coi, cho dù như vậy bà ấy vẫn xinh đẹp lóa mắt…
“Bọn ta đương nhiên sẽ không hại con, con…”
“Mẹ không muốn nhắc tới thân phận của em ấy.” Ôn Nhiễm cười lạnh: “Vậy thì để con nhắc được không?”
Cô nhìn về phía Ôn Tùng Hàn: “Người bố mà con yêu thương nhất, đem theo đứa con trai yêu quý của mình đi theo đuổi giấc mộng âm nhạc,…” Cô dừng lại một chút rồi chậm rãi nhìn Tưởng Nhu Nghệ: “Mẹ của con…”
Ôn Nhiễm nghẹn giọng: “Bà ấy xem con giống hệt như trở ngại vậy, tách ra khỏi sổ hộ khẩu để cùng người khác kết hôn, sau đó lại khiến cho con và Ôn Tân Nhĩ có thêm một người thân nữa.”
Ý của cô là Kha Đường.
Thời điểm biết chuyện này Ôn Nhiễm cứ cho rằng trong lòng không còn cảm giác gì nữa, nhưng hiện tại ngồi trước mặt Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ cô mới biết mình cũng sẽ thấy tủi thân.
Tưởng Nhu Nghệ giật mình, bàn ăn bỗng dưng yên tĩnh không một tiếng động. Rất lâu sau Tưởng Nhu Nghệ mới nhỏ giọng nói: “Con đã biết hết cả rồi à?”
Ôn Nhiễm đưa tay lau đi nước mắt: “Đã biết từ lâu rồi, con trai mẹ đến tìm con.”
“Mẹ… mẹ thật sự có lỗi với con.” Tưởng Nhu Nghệ sốt ruột, tư thái ưu nhã tự cao ngày thường của bà ấy vì bị Ôn Nhiễm chỉ trích mà hoàn toàn sụp đổ: “Nhưng bây giờ… bây giờ không phải lúc tranh luận những việc đó.”
Ôn Nhiễm cúi đầu, cầm áo khoác lên. Do dự một lúc vẫn quyết định nói: “Không có gì gọi là phải lúc hay không cả.”
“Mọi người nói con và A Nhượng không hợp.”
“Nhưng con và em ấy đều là những đứa con bị người khác vứt bỏ.” Đôi mắt Ôn Nhiễm đỏ ửng, mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bọn con không hợp?”
“Con thấy bọn con rất hợp nhau, bọn con chính là trời sinh một cặp.”
Ôn Nhiễm đứng dậy mặc áo khoác vào, mặc kệ âm thanh chất vấn của Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ ở đằng sau mà đẩy cửa đi ra ngoài.
–
“Em… sao em lại ở đây?” Ôn Nhiễm nhìn chàng trai mặc áo lông vũ màu đen ngồi xổm ở bên đường, bên trong cậu mặc một chiếc áo hoodie trắng có mũ, nhìn qua vừa trong sáng vừa đẹp trai.
Thấy Ôn Nhiễm đi đến cậu nhanh chóng đứng dậy: “Em đến đón chị.”
Khi đến gần Tạ Quan Tinh phát hiện đôi mắt đỏ ửng của Ôn Nhiễm thì hơi chau mày: “Có chuyện gì vậy ạ? Chị cãi nhau với hai bác sao?”
Bao nhiêu tủi thân và không cam tâm ở sâu trong đáy lòng khi nghe thấy giọng nói của Tạ Quan Tinh, thì lập tức hóa thành nước mắt mà không ngừng trào ra khỏi hốc mắt.
Cô duỗi tay túm chặt ống tay áo của Tạ Quan Tinh, cúi đầu nhỏ giọng nức nở.
“A Nhượng…” Cô nghẹn ngào gọi tên cậu.
Tạ Quan Tinh vươn tay giữ chặt ót cô, để cô gục đầu vào vai mình.
“Chị.”
“Chị đừng khóc nữa mà.” Tạ Quan Tinh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mặt vào lỗ tai Ôn Nhiễm, cậu nghiêng đầu hôn lên mắt cô. Động tác vô cùng dịu dàng và đầy thương xót, cậu nhỏ giọng nỉ non: “Nhìn thấy chị khóc tim em đau như muốn nát ra vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bắt Tay Với Trà Xanh
Chương 49
Chương 49