DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lại Lên Trang Đầu
Chương 5: Chương 5


Từ Tiêu Vân nói xong nhìn Nguyễn Tĩnh sửng sốt chớp mắt, không hiểu hỏi: "Giá trị con người tôi và Đỗ Diệc Thành thì có liên quan gì đến nhau?"
Cô nhớ không lầm, chủ của cơ thể này cùng Đỗ Diệc Thành không quen, cô cùng Đỗ Diệc Thành cũng không thân quen gì nói xa lạ cũng không quá.
"Không phải anh ta theo dõi Weibo cô, chú ý cô sao." Nghĩ chuyện như vậy Từ Tiêu Vân không khỏi cảm khái đứng lên, "Anh ta theo dõi cô khiến độ chú ý của cô tăng không ít, tiết mục của đài truyền hình Tinh Tinh biên tập Phương thấy cô có đề tài để nói chuyện, cho nên mới thêm tên cô vào, cô về sau đi tham gia tiết mục nên nói lời cảm ơn họ đi.

Chị nghe nói lúc trước cũng là anh ta tham gia tiết mục của tổ người phụ trách kia có nhắc đến tên của cô, người ta mới quyết định mời cô."
Nghe người đại diện nói như vậy, Nguyễn Tĩnh có chút mơ hồ, cô cùng Đỗ Diệc Thành này căn bản là không thân thiết, vì sao anh ta lại giúp mình? Ai, nghĩ nghĩ xem.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, dù sao cô cũng là trùng sinh đến đây, cảm thấy nơi này có rất nhiều suy nghĩ mà dù là thủ lĩnh tộc Tang thi cũng không thể lý giải được đâu.
Cùng lắm lần này Đỗ Diệc Thành đã giúp cô, cô sẽ nhớ kĩ ân tình này, lần sau có cơ hội sẽ báo đáp.
Nguyễn Tĩnh nhìn Từ Tiêu Vân gật gật đầu, "Chị Từ yên tâm, ân tình này tôi nhớ kỹ, sẽ báo đáp anh ta."
Nhìn trên mặt bàn cũng còn lại mấy văn kiện, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên, cô còn chưa mở miệng hỏi, Từ Tiêu Vân đã vui vẻ lấy từ trong mấy văn kiện đó ra, "Lần này còn có mấy kịch bản quảng cáo, chị giúp cô chọn một cái, hài kịch bản cùng mấy quảng cáo này khá thích hợp với cô, cô xem."
Nguyễn Tĩnh cầm kịch bản lên, chờ cô xem từ đầu tới đuôi hai kịch bản cùng vài nội dung quảng cáo xong, ngẩng đầu nhìn Từ Tiêu Vân, một lời khó nói hết.
Hai kịch bản này, một cái là hiện đại đô thị rất khoa trương máu chó, là thể loại phim thần tượng kể về cô bé lọ lem, tổ kịch tìm cô diễn vai nữ hai.

Vai nữ hai này là bạch phú mỹ cao ngạo, ngay từ đầu là người có tự tôn cá nhân cao, gia đình học thức cao, còn rất yêu nam chính, cũng là vị hôn phu trúc mã của cô.

Nhưng cuối cùng vị hôn phu thay người yêu như thay áo này lại yêu thượng cô bé lọ lem cũng chính là nữ chính, nhưng mà cha mẹ cô cùng bạn bè không hiểu sao đều bị nữ chính này làm cảm động, ngược lại khuyên cô tác hợp cho tình yêu của vị hôn phu cùng nữ chính lọ lem.
Mà nữ thứ như bị quỷ ám không qua nửa bộ phim, đột nhiên lại bị nữ chính cô bé lọ lem thiện lương làm cảm động, chấp nhận thành toàn cho tình yêu của đôi nam nữ chính.
Kịch bản thứ hai là một bộ phim thời dân quốc.

Chủ yếu nói về nữ chính là một giáo sư nghiên cứu lịch sử từ hiện đại xuyên không đến thời dân quốc, với kiến thức của mình, cùng gia tộc của mình chống lại kẻ xâm lược.
Vì mục đích cuối cùng mà nữ chính đồng ý gả cho kẻ thù.

Nam chính là người đứng đầu quân đội, hành sự quyết đoán đem những người vợ bé của cha mình tống ra khỏi nhà, chờ cuối cùng nam chính yêu nữ chính sâu đậm đến mức không có nữ chính thì không thể sống nổi, thì nữ chính không chút do dự một cước đá bay nam chính, khiến cho toàn thế giới đều biết nam chính trên đầu đội nón xanh, kết thúc nữ chính ở bên người quản gia luôn bên cạnh quan tâm chăm sóc nữ chính.
Mà nhân vật của Nguyễn Tĩnh sẽ diễn nhân vật quản gia kia, là gái giả nam, cuối cùng nam (nữ) phụ cùng nữ chính thành công cùng nhau kiến thiết xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học thời đại mới.
Xem xong hai kịch bản, trong lòng Nguyễn Tĩnh bội phục thật sâu bộ não của con người trong thế giới này.
Đầu tiên là phim thần tượng đô thị tình yêu, không nói phim này nữ phụ tính cách thay đổi ba lần cô diễn không được, càng không thể hiểu được cái gọi là chân ái trong nội dung câu chuyện này là gì thì làm sao có thể diễn được.
Về phần kịch bản thứ hai, cô đối với kịch bản nữ chính có trí tuệ lại bình tĩnh, cuối cùng là cách đối xử với nam chính cặn bã rất là tán thưởng, chỉ là cô diễn vai cải trang thành nam, kết thúc sẽ ở bên cạnh nữ chính, đây là kịch bản gì vậy, là chỉ có con gái mới đem lại hạnh phúc cho nhau trong truyền thuyết đây ư?
Hai kịch bản này, nếu như chọn một, cô sẽ chọn kịch bản thời dân quốc.
Nội tâm Nguyễn Tĩnh phức tạp rối rắm đem kịch bản phim thần tượng tình yêu đô thị đẩy tới trước mặt Từ Tiêu Vân, buông tay nói: "Chị Từ, kịch bản này tôi diễn không được, yêu cầu cao quá, tôi sẽ nhận phim dân quốc, cái này tôi nỗ lực một chút đại khái vẫn có thể ứng phó được."
Từ Tiêu Vân cũng có thể đoán được nghệ sĩ của mình cuối cùng chọn kịch bản nào, chỉ là Nỗ lực một chút đại khái vẫn có thể ứng phó được? Là cái quái gì?
Sau khi thu hồi kịch bản kia, Từ Tiêu Vân nói vài lời nói thấm thía, lải nhải đứng lên, "Tĩnh Tĩnh à, biên kịch của phim này là em gái của đạo diễn, đội ngũ sản xuất rất nổi tiếng, cô vận khí lớn lắm mới có thể giành được vai diễn này đấy, cô nên diễn cho thật tốt, nói không chừng sang năm có thể đạt giải nữ phụ xuất sắc nhất đấy."
Mi tâm Nguyễn Tĩnh giật giật, xoa một chút, "Chị Từ, chuyện đoạt giải em nghĩ từ từ sẽ đến, chị yên tâm, em nhất định sẽ dốc toàn lực diễn thật tốt nhân vật này."

Vừa lòng gật đầu, lại nhìn đồng hồ một chút, Từ Tiêu Vân cầm lấy văn kiện trên bàn cùng túi xách chuẩn bị rời khỏi, "Để kịch bản với mấy quảng cáo ở đây cho cô xem.

Nếu thích cái nào thì nói lại với tôi một tiếng”.
"Được, chị Từ đi thong thả."
"Đêm nay tổ quay phim《 Ám sát 》có tổ chức tiệc cô nhớ đi, tôi đã nói với đạo diễn Lâm, hắn sẽ chiếu cố cô." Từ Tiêu Vân đi đến lối ra, đổi giày kéo cửa, vẫn lo lắng cường điệu nói một câu.
Nguyễn Tĩnh nhu thuận gật đầu, nhưng chờ một lúc lại không nghe thấy tiếng người đại diện rời đi.
Nghi hoặc ngẩng đầu, lại phát hiện đối phương chau mày nhìn cô từ trên xuống dưới, Nguyễn Tĩnh trong lòng nhất thời căng thẳng, ho khan thúc giục nói: "Chị Từ, em muốn chuẩn bị cho việc đêm nay tham gia yến hội." Cho nên chị có thể rời khỏi nhanh chút không.
Từ Tiêu Vân cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Nguyễn Tĩnh từ đầu đến cuối, trong lòng bỗng cảm thấy kỳ lạ, "Bộ đồ này của cô là của lần trước nhờ tôi mua cho cô?"
Nguyễn Tĩnh lặng lẽ dịch người một chút, cười nói: "Đúng vậy, chị Từ, bộ đồ này có vấn đề gì sao?"
"Chắc tôi nghĩ nhiều, được rồi tôi đi về trước đây, cô chuẩn bị cho buổi tiệc đêm nay tốt một chút." Khả năng là do mệt quá hoa mắt nhìn lầm rồi, Từ Tiêu Vân nghĩ.
Nguyễn Tĩnh gật đầu tiễn Từ Tiêu Vân.

Sau đó tự rót cho mình một ly nước ấm, uống một hơi.
Sờ sờ bộ đồ trên người, trong lòng Nguyễn Tĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không bị chị Từ phát hiện, không thì hỏng bét .
Nghỉ một lúc, liền đi vào phòng để quần áo lựa chọn quần áo đêm nay tham gia tiệc đóng máy.

*
Buổi tối sáu giờ, Bùi Dĩ Mặc cẩn thận hoàn thành văn kiện trên tay, nâng tay nhìn đồng hồ, mới ngẩng đầu nhìn hai cấp dưới đứng ở phía trước, "Để mất dấu?"
Âm thanh Bùi Dĩ Mặc có chút kinh ngạc, trước nay gặp chuyện anh luôn lạnh nhạt, không thể phủ nhận lần này bị cô gái Nguyễn Tĩnh kia làm cho kinh ngạc.
Gì Nghị cùng Hà Thiến này là hai anh em từng là cấp dưới của anh khi đi lính, năng lực theo dõi điều tra của bọn họ tốt thế nào anh đương nhiên biết, người phụ nữ kia lại có thể né tránh sự theo dõi của bọn họ, xem ra năng lực rất tốt.
Gì Nghị cùng Hà Thiến liếc nhìn nhau, xấu hổ cúi đầu.

Bọn họ thẹn với sự bồi dưỡng của ông chủ, nhiệm vụ đơn giản như vậy lại hoàn thành không xong.
Gì Nghị nói: "Xin lỗi ông chủ, chúng tôi vô dụng, không thể hoàn thành nhiệm vụ." Hà Thiến cũng vẻ mặt xấu hổ xin nhận trừng phạt.
"Đối phương năng lực rất tốt, các anh không cần tự trách." Bùi Dĩ Mặc thản nhiên nói, "Trong tối không được, các anh công khai đi, ngày mai bắt đầu chuyển đến cách vách nhà cô ta, đi chuẩn bị chuyển nhà đi."
Gì Nghị cùng Hà Thiến đều có chút mơ hồ, đang lén lút theo dõi thế này sao lại đột nhiên chuyển thành quang minh chính đại rồi??
Trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng hai người đều không hỏi, im lặng đi xuống chuẩn bị, phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của lão đại là được, dù sao lão đại làm gì đều cũng có lý do.
Bùi Dĩ Mặc mở video trong máy tính, cảnh Nguyễn Tĩnh đánh nhau cùng bọn cướp, bất kể là cô tấn công đối phương, hay tránh né linh hoạt, đều có thể đoán ra cô có luyện võ, thực lực cùng khả năng còn hơn anh.
Nhưng mà tư liệu điều tra được lại phủ nhận phỏng đoán của anh.

Đối phương mới hai mươi tuổi, hồi nhỏ cha bị tai nạn xe cộ mất sau đó đi theo sống với mẹ, sau này mẹ tái giá rồi mất, thì lại sống cùng với em trai cùng mẹ khác cha.
Tính cách trầm mặc, lúc đại học lại thôi học tiến vào giới giải trí, từ chối sử dụng quy tắc ngầm nên bị công ty đóng băng hoạt động, cho đến khi hết hợp đồng mới gia nhập công ty anh.

Cho đến lúc này, cũng không có dấu hiệu cô đi luyện võ.
Bùi Dĩ Mặc lại lần nữa nhìn một chút văn kiện trên bàn, cô gái này tính cách thay đổi hình như là ở một tháng trước, đột nhiên không giống lúc trước trầm mặc kiệm lời, thái độ đối xử với em trai cùng mẹ khác cha kia thay đổi 180 độ.

Trong máy tính phát đi phát lại video, vừa vặn tới đoạn Nguyễn Tĩnh đánh gãy tay tên cướp, ánh mắt trừng lớn, trên mặt rõ ràng nét căng thẳng hoảng sợ, sau đó một cước liền đá bọn cướp đến dưới chân anh, chạy vội đến bên trong tổ quay phim.
Ôi, anh càng xem càng cảm thấy đáng yêu, trong lòng ngứa ngáy muốn làm chút chuyện, cả người đều cảm thấy không đúng.
Phát lại một lần nữa, lại ấn nút tạm dừng, hình ảnh vừa khéo dừng lúc Nguyễn Tĩnh mặt mũi kinh sợ.

Bùi Dĩ Mặc cách màn hình nhìn một chút, khóe miệng bất giác gợi lên nụ cười nhợt nhạt, nhìn màn hình "từ chối sử dụng quy tắc ngầm", ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Gọi cho trợ lý một cái điện thoại, "Chuẩn bị một chút, tám giờ đi Khách sạn Minh Thịnh."
Xem trước mắt là một ngăn tủ toàn trang phục trắng đen với xám, xoa xoa cái trán, quần áo của anh kiểu dáng giống nhau cũng khá trưởng thành, những cô gái nhỏ 20 tuổi như hiện nay chắc sẽ không thích.
Bùi Dĩ Mặc lại lần nữa gọi điện thoại cho trợ lý, phân phó anh ta mang đến vài bộ màu sắc tươi một chút.
Vừa tắt điện thoại, Phương Trạch Khải có chút mơ hồ.

Bùi tổng vừa mới nói gì? Chuẩn bị mấy bộ màu sắc tươi sáng?
Đầu óc Bùi tổng chắc không là có vấn đề gì nhỉ? Bùi tổng không phải chỉ thích mặc màu đen, trắng, xám à? Nhiều năm như vậy, anh ta chưa thấy qua Bùi tổng mặc trang phục màu khác.
Phương Trạch Khải nghi hoặc chọn vài bộ trang phục màu sắc không giống nhau, rời khỏi cửa hàng dưới ánh mắt hào hứng của các nhân viên bán hàng.
Đi đến biệt thự của Bùi Dĩ Mặc thì không quá bảy giờ, Phương Trạch Khải đem y phục vào, nhìn thấy Bùi tổng mặc đồ ở nhà chờ anh ta, xem ra là mới tắm rửa xong.
"Bùi tổng, ngài đến chọn trang phục dự tiệc đêm nay đi ạ."
Long trọng như vậy, hôm nay nhất định là muốn gặp nhân vật vô cùng quan trọng rồi.

Anh ta đi theo bên người Bùi tổng nhiều năm, còn chưa thấy anh vì đi gặp ai đó mà cố ý chọn lựa trang phục đâu.


Đọc truyện chữ Full