DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lại Lên Trang Đầu
Chương 20: Chương 20


Nguyễn Tĩnh cầm tờ nhiệm vụ cuối cùng nhìn một chút.

Nhiệm vụ leo núi thu thập những mảnh ghép, sau đó ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh, tổ nhanh nhất sẽ thắng.
Nghiêm túc xem xong nhiệm vụ, Nguyễn Tĩnh trong lòng tin tưởng mười phần, cô tuyệt đối tin tưởng mình sẽ hoàn thành trước hai người đàn ông gầy gò Đỗ Diệc Thành cùng Bùi Ngôn Cảnh này.
Tự tin tràn đầy đi đến vị trí, Đỗ Diệc Thành đã mang đồ bảo hộ xong.
Nguyễn Tĩnh nhìn Diệp Y Lâm nói: "Nhiệm vụ này tôi làm, yên tâm đi."
Diệp Y Lâm hưng phấn gật đầu, ở chung với cô ấy một khoảng thời gian, cô với Nguyễn Tĩnh coi như là có chút hiểu biết.

Thể lực thi đấu thể thao, cô ấy tuyệt đối là mạnh nhất.

Tuy rằng tiền thưởng quán quân đối cô mà nói là không lớn, nhưng nghĩ là cùng Nguyễn Tĩnh chia đều, cảm giác giống như là lúc cô có thể tự tay kiếm tiền, điều này làm cho cô vô cùng vui vẻ, bắt đầu cảm thấy nhiệt huyết đầy mình.
Một bên Bùi Ngôn Cảnh nhìn hai người hoạt động, tay run nhè nhẹ, có chút đồng tình nhìn về phía Đỗ Diệc Thành cách đó không xa.

Hắn có dự cảm rất mãnh liệt, Đỗ Diệc Thành có lẽ sắp bị lừa.
Vừa mới thực hiện xong các biện pháp bảo hộ an toàn, Đỗ Diệc Thành hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi của mình, ai nhắc mình lúc này nhỉ?
Ánh mắt nhìn thấy Nguyễn Tĩnh nhìn về phía này, trong lòng căng thẳng, nhìn nhân viên công tác nói: "Xong chưa? Chúng ta bắt đầu thôi." Tuyệt đối không thể bại bởi Nguyễn Tĩnh, hắn rất thích leo núi, nếu như thua hình tượng sẽ không giữ được mất.
Nhân viên công tác cuối cùng xác nhận không còn vấn đề gì, nhìn Đỗ Diệc Thành gật đầu.
Nguyễn Tĩnh để nhân viên mang dây đai an toàn cho mình, nhìn chằm chằm bóng lưng Đỗ Diệc Thành, loại tốc độ này, cô từ từ khống chế là được, nếu quá nhanh so với sức người ở đây thì sẽ không tốt .
Đang leo lên chân trái Đỗ Diệc Thành đột nhiên mềm nhũn, luôn có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.

Lắc đầu tiếp tục leo lên.
Leo vài phút, kích động lấy mảnh ghép ở trong mấy kẻ đá.


Vừa đem mảnh ghép nhét vào trong túi áo, đảo mắt liền nhìn thấy Nguyễn Tĩnh ở cùng độ cao đối với mình!
"Sao có thể! Cô thế nào lại nhanh như vậy." Đỗ Diệc Thành sợ ngây người, đây mà là con gái hả? Mới nãy không phải ở phía dưới sao? Rõ ràng hai người cách xa như vậy!
Nguyễn Tĩnh đồng tình đánh giá Đỗ Diệc Thành vài lần, "Anh quá yếu, lâu như vậy mới leo đến đây." Suy nghĩ một chút, có chút đắc ý bổ sung: "Hơn nữa, tôi đã tìm được 10 mảnh ghép."
Sao chứ! Hắn mới tìm 5 mảnh, Nguyễn Tĩnh rõ ràng xuất phát chậm so với hắn, làm sao có thể nhanh hơn anh chứ.

Chương trình này phát sóng, mặt mũi anh ta để đâu chứ.
Đỗ Diệc Thành bị kích động leo lên trên.

Leo đại khái 10 phút, hắn cuối cùng phát hiện chỗ không thích hợp.
Trơ mắt nhìn Nguyễn Tĩnh đem mấy mảnh ghép của đội mình bỏ vào túi, Đỗ Diệc Thành run run ngón tay: "Tĩnh Tĩnh muội muội, cô tìm mấy mảnh ghép của đội tôi làm gì?"
Nguyễn Tĩnh mỉm cười làm anh ta mỉm cười, "Đương nhiên là có việc ."
Nhớ lại biểu hiện mấy tập quay trước của cô, Đỗ Diệc Thành mơ hồ cảm thấy, anh ta giống như quên cái gì đó, nhưng là bỗng chốc lại nhớ không ra.
Nguyễn Tĩnh tận lực khống chế tốc độ chính mình, nhanh chóng tìm ra mảnh trong khe nhỏ.
Mắt thấy càng ngày càng tới gần đỉnh núi , nhìn thoáng qua Đỗ Diệc Thành còn gian nan tìm mảnh ghép, suy nghĩ một chút, vẫn là nên leo lên đỉnh núi trước.
Đợi đến khi Đỗ Diệc Thành thật vất vả leo đến đỉnh núi, Nguyễn Tĩnh đã thảnh thơi đếm mảnh ghép.
Gương mặt đỏ bừng đầy nếp nhăn tìm mảnh ghép, đều không có nhìn thấy, Đỗ Diệc Thành cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người Nguyễn Tĩnh, kiên trì đi qua.
"Tĩnh Tĩnh, có phải cô giữ mấy mảnh ghép của đội chúng tôi không?"
Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu, tươi cười xán lạn nói: "Đúng vậy, những mảnh ghép mấy anh còn thiếu đều ở đây.

Có muốn lấy không? Giá cả có thể thương lượng."
Đỗ Diệc Thành nói: "Tĩnh Tĩnh, cô hãy nghe tôi nói, cô thế này là không đúng."
"Hả."
Khẽ cắn môi, nhìn nhân viên công tác nói: "Mọi người cũng giúp tôi khuyên nhủ đi, cô ấy như vậy là không đúng." Tuy rằng tiền với hắn mà nói là không thiếu, nhưng hắn không thể dễ dàng cho như vậy, muốn tranh chấp một chút, đây là lòng tự trọng của nam nhi.

Nhân viên công tác nhìn Nguyễn Tĩnh, cùng ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm nhau, lập tức quay đầu vẻ mặt chính trực mở miệng: "Anh Thành, cái này là anh không đúng, chị Tĩnh nói giá cả có thể thương lượng, anh cũng không phải là thiếu tiền, đàn ông cũng đừng keo kiệt như vậy."
Đỗ Diệc Thành môi run run vài cái, cứng họng trừng mắt nhìn nhân viên công tác.

Sao lại nói thành là anh keo kiệt rồi!
Nguyễn Tĩnh tán thưởng nhìn nhân viên công tác gật gật đầu.

Không tệ, không thẹn bình thường cô đối bọn họ tốt như vậy, cho bọn họ đồ ăn, thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng có hồi đáp .
Cuối cùng, Đỗ Diệc Thành vẻ mặt đau lòng ký tên trên giấy.
Sau khi lấy giấy nợ, cô đưa cho hắn mảnh ghép, vỗ vỗ tay hắn, "Được rồi, đi xuống ghép hình hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng nào."
Trừng mắt nhìn Nguyễn Tĩnh, lưu loát đứng lên.

Tuyệt đối phải giành quán quân mới được!
Hai chân chạm đất, không thể ngờ Nguyễn Tĩnh, người này sao đi với chạy đều giống nhau như vậy?
Nguyễn Tĩnh đến Diệp Y Lâm lập tức nghênh đón.

Hai người phân công không đến năm phút đồng hồ đã đem bức tranh ghép lại.

Đương nhiên đều là Nguyễn Tĩnh ghép, Diệp Y Lâm toàn bộ quá trình mờ mịt nhìn cô nhanh tay lưu loát.
Khi trọng tài tuyên bố kết quả cuối cùng, Bùi Ngôn Cảnh cùng Đỗ Diệc Thành liều mạng mới được một phần ba, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh không rảnh quản bọn họ, có chút gấp hỏi MC: "Anh gì ơi, xin hỏi tiền thưởng cùng xe khi nào thì tới?"
Quay nhiều chương trình như vậy, MC tự nhiên là biết tính Nguyễn Tĩnh.


Nghe câu hỏi của cô vẫn không nhịn được run lên.

Theo lý thuyết Nguyễn Tĩnh là người phụ nữ của Bùi tổng có tiếng tăm lừng lẫy như vậy, làm sao lại liều mạng kiếm tiền ở chương trình như vậy? Xem ra Bùi gia hào môn như vậy vẫn có người không biết chút gì.
MC nhìn về phía Nguyễn Tĩnh ánh mắt nhất thời tràn ngập đồng tình, nói: "Không vội, khách mời trao giải sắp tới rồi."
Đỡ thắt lưng đến gần Nguyễn Tĩnh, Đỗ Diệc Thành nghiến răng nghiến lợi: "Tĩnh Tĩnh, tiền thưởng quán quân không ít đâu, em mời chúng tôi ăn bữa cơm đi."
Nguyễn Tĩnh nảy sinh cảnh giác, nghĩ rằng quả nhiên ở chỗ này chờ cô mà, muốn bòn tiền cô, không có cửa đâu.
"Nói sau đi." Nguyễn Tĩnh mỉm cười, "Chờ ngày nào đó có thời gian, tôi mời mọi người."
Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ vì tiền mà tranh chấp, Bùi Ngôn Cảnh trợn trừng mắt.

Một đám người này sao đột nhiên lại keo kiệt như vậy, tiết mục còn đang quay, không thể chú ý đến hình tượng sao?
Diệp Y Lâm khóe miệng run rẩy nghe Nguyễn Tĩnh cùng Đỗ Diệc Thành nói, quay đầu nhìn Bùi Ngôn Cảnh, yên lặng cúi đầu.
Cuộc đời có rất nhiều chuyện biến đổi.

Ban đầu Nguyễn Tĩnh cùng Bùi Dĩ Mặc đều không chết.

Bùi Ngôn Cảnh này là người đàn ông rất đáng sợ.
Diệp Y Lâm lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Kiếp trước Bùi Dĩ Mặc bị bắt làm con tin, tất cả mọi người cho rằng Bùi thị liền xong rồi, ai biết người đàn ông bình thường cà lơ phất phơ ở giới giải trí này, cuối cùng không chỉ trở thành người thừa kế Bùi thị, trong hai năm ngắn ngủi, đem từng đối thủ cạnh tranh bỏ đá xuống giếng ngầm chiếm sản nghiệp Bùi thị, tất cả đều bị hắn làm cho suy sụp.
Quả nhiên, hào môn làm gì có người nào là chân chính đơn giản đơn thuần chứ.

Trong đầu lướt qua một bóng hình, trong lòng Diệp Y Lâm không rõ giác cảm của mình là gì là hụt hẫng sao? Tuy rằng hai người quan hệ ở trong mắt người khác là không đứng đắn, nhưng dù sao theo hắn nhiều năm như vậy, ít nhiều vẫn có chút cảm tình .
Gắt gao nắm chặt tay, Diệp Y Lâm quyết định trở về cùng người kia ngả bài, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, lần này dựa vào thực lực của chính mình, không muốn tiếp tục dựa vào đàn ông!
"Khách mời trao giải sắp tới." Nguyễn Tĩnh vỗ vỗ bả vai Diệp Y Lâm, dịu dàng nói.
Ngẩng đầu thấy ánh mắt Nguyễn Tĩnh nhu hòa lại thánh thiện, Diệp Y Lâm trong lòng đột nhiên ấm áp, thật giống như đối phương biết giờ phút này trong lòng cô nghĩ gì.

Cảm động nở nụ cười, "Ừ, tôi biết."

Nguyễn Tĩnh lại nhìn cô tiếp tục nói: "Xem cô có vẻ có tâm sự, có chuyện không vui sao? Có cần tâm sự không? Yên tâm, giá cả có thể thương lượng."
Diệp Y Lâm sắc mặt cứng đờ, lập tức thu hồi vẻ cảm động, mặt không biểu cảm lắc đầu: "Không, tôi hiện tại rất vui."
Tiếc quá, trong lòng Nguyễn Tĩnh phiền muộn nghĩ.

Cho rằng trước khi chương trình kết thúc có thể kiếm chút tiền.
Bất quá cô cũng không có buồn lâu, rất nhanh liền hưng phấn nhìn chằm chằm xa xa chờ xe tới, nơi đó có của cô một trăm vạn.
Nhìn đến bộ dáng của cô, Đỗ Diệc Thành chỉ cảm thấy chua xót.

Trên đời này làm sao có thể có nữ minh tinh yêu tiền đến không biết xấu hổ như vậy chứ.
Xe chậm rãi chạy tới chỗ bọn họ, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi xuống xe cúi đầu không biết nói gì, theo sau là một phụ nữ xinh đẹp cũng xuống theo.
Người phụ nữ được chăm sóc rất khá, khuôn mặt xem ra cũng không quá 20 tuổi, ngũ quan cực kỳ xuất sắc.
Nguyễn Tĩnh dụi dụi mắt, người phụ nữ này không phải là người ở bữa tiệc từ thiện lần trước khiến cô không thoải mái sao? Bà ta làm sao có thể đến đến đây? Chẳng lẽ...
Trong lòng cô nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt.
Mạc Ngữ Khinh đi xuống xe, vỗ nhẹ nhẹ tay người đàn ông bên cạnh, đi tới chỗ Nguyễn Tĩnh bọn họ.
MC cười nghênh đón, "Ha ha, hoan nghênh giám đốc công ty tài trợ chương trình《 Ai là quán quân 》đã đến đây, trao thưởng cho quán quân."
Những người khác đều lễ phép vỗ tay.
Mạc Ngữ Khinh khẽ vén tóc mai ra sau vành tai, lộ ra một nụ cười ôn nhu không thể soi mói, "Có thể trao giải cho quán quân của chương trình, là vinh hạnh của tôi." Nói xong ánh mắt cố ý vô tình nhìn Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh bị bà ta nhìn trong lòng run một cái, nổi lên một cỗ cảm giác kỳ quái.

Cô cũng không thể phủ nhận, người đàn bà này tuổi có thể làm mẹ cô, nhưng khuôn mặt thật sự quá đẹp, một chút cũng không thấy già.

Chính bởi vì cái dạng này, trong lòng Nguyễn Tĩnh mới có cảm giác nguy cơ càng thêm nặng nề.
Người chủ trì còn nói một đống thứ, cuối cùng đến thời điểm phát thưởng.
Mạc Ngữ Khinh cùng Diệp Y Lâm ôm ấp một chút, sau lại ôm ôm Nguyễn Tĩnh.
Tới gần, Nguyễn Tĩnh bắt đầu đề phòng đứng lên, thân thể cứng ngắc ôm một chút, khi hai người tách ra, Nguyễn Tĩnh còn chưa kịp buông, đột nhiên phát giác đối phương ở trong lòng bàn tay cô vẽ một chút, cô ngẩng đầu vừa vặn nhìn đến ánh mắt người phụ nữ này đối với cô, sóng mắt lưu chuyển, tình ý triền miên.
Không biết vì sao, lúc này trong lòng Nguyễn Tĩnh lại nhớ tới bộ phim quốc dân cô nhận kia, trong kịch bản có câu: "Từ đây quản gia nữ cải trang thành nam cùng nữ chủ nhân hạnh phúc vui vẻ sống cùng nhau" xuất hiện trong đầu cô, Nguyễn Tĩnh cảm thấy cả người đều không ổn.


Đọc truyện chữ Full