Trần Kình Khang hiền lành hơn Chu Lệ, nhưng Trần Diệu cũng chẳng hoà hợp được với họ, cũng không học được cái tính đáng yêu, vẻ mặt vô tội của Trần Hân. Cho nên dù Trần Kình Khang thường muốn xử lý công tâm nhưng lòng vẫn nghiêng về Trần Hân. Hai chị em đứng ở cửa nói chuyện, Trần Kình Khang nghe được hết.
Giữa trưa Chu Lệ về nhà, trong nhà cãi nhau om sòm.
Trần Diệu làm đổ mì khiến cho chỗ đó bừa bộn.
Trần Hân không ăn mì, bị cha mẹ tra hỏi ở phòng khách. Chu Lệ không tin được con gái cưng của mình đi thích người ta, còn là tên du côn. Thành Trung Thôn lớn như vậy, người như Cố Diệc Cư là giang hồ trong mắt phụ huynh, lại còn học ở Thập Nhị Trung. Con trai mà hễ liên quan tới Thập Nhị Trung thì chẳng tốt lành gì.
Về điều này, đã có vô số phụ huynh Nhất Trung kiến nghị với nhà trường, để hai trường tách ra. Trước mắt, Nhất Trung đang cố gắng tìm kiếm miếng đất mới để xây trường.
Bọn họ tra hỏi Trần Hân ở phòng khách.
Trần Diệu ở ngoài thong thả ăn đồ ăn của mình. Họ không ăn thì cô ăn. Chu Lệ không cạy được miệng Trần Hân, đầu Trần Kình Khang lại đau nhức, bà ta đành phải ra mặt. Thấy Trần Diệu thong dong như vậy, lông mày bà ta vặn xoắn lại, lập tức giật lấy cái chén của cô, bực tức nói: "Mày còn có tâm trạng để ăn hả?"
Trần Diệu giơ đũa trong không trung. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Lệ: "Sao con không được ăn?"
Rầm một tiếng, Chu Lệ quăng cái chén đi, hỏi: "Có phải mày để cho chị mày biết Cố Diệc Cư không?"
Trong suy nghĩ của bà ta, Trần Hân biết tới Cố Diệc Cư đều là do Trần Diệu. Dù sao thì sai thế nào đi nữa cũng là do người khác, con gái ngoan của bà ta không sai.
Trần Diệu thấy buồn cười. Cô khoanh tay, ngả người ra sau: "Chuyện này liên quan gì đến con?"
Chu Lệ thấy cô như vậy thì càng tức. Bà ta có cảm giác lúc nào Trần Diệu cũng gây chuyện với mình.
Bà ta nhìn hồi lâu mới phun ra một câu: "Chị mày không giống mày. Sau này nó học trường tốt, tương lai xán lạn. Còn mày..."
À.
Chỉ biết ăn chơi.
Chu Lệ không nói tiếp.
Nhưng Trần Diệu cũng đoán sơ được. Trần Diệu nhìn người mẹ trước mắt. Cô đứng dậy, chống lên bàn, hỏi Chu Lệ: "Có phải mẹ cho rằng con luôn thua kém Trần Hân không?"
Chu Lệ không đáp. Bà ta không thích dáng vẻ này của Trần Diệu, quá đáng sợ.
Nói rồi đi vào phòng Trần Hân.
Chắc là đi an ủi cô ta, vì có tiếng khóc đứt quãng vang lên.
Trần Diệu đứng yên đó rất lâu, ném toàn bộ chén đũa vào thùng rác. Cô nóng nảy trong lòng. Lòng người không phải miếng gỗ, chỉ cần cố định một chỗ là sẽ hết khổ sở. Có nhiều lúc, lòng người hai mặt. Một mặt bảo vệ mình, một mặt thì đôi lúc bị lôi ra đâm chọc, đau đớn vô cùng.
Lúc này đây cô có chút đau.
_____
Rất nhanh sau đó, lại có một cuộc cãi vả nổ ra. Trần Hân điền nguyện vọng một là Đại học Hải Thành. Lúc trước Chu Lệ chọn Thanh Hoa, cô ta lén đổi lại. Thanh Hoa là ngôi trường có bề dày lịch sử, nhiều người sứt đầu mẻ trán không vô được. Điểm Trần Hân cao hơn điểm chuẩn Thanh Hoa một ít, Chu Lệ đi khắp nơi khoe khoang. Bây giờ lại nhận được thư báo trúng tuyển của Đại học Hải Thành.
Chu Lệ nổi trận lôi đình, gặng hỏi Trần Hân: "Vì sao lại chọn trường này? Vì sao?"
Trần Hân cúi đầu không nói. Trần Kình Khang nhẹ nhàng hơn, nắm tay Trần Hân nói: "Con cứ từ từ nói. Vì sao lại chọn trường này? Thành tích con tốt, có thể đến Thanh Hoa mà."
Trần Hân câm như hến, cạy hoài không ra. Cô ta chỉ nói: "Con muốn tới Hải Thành."
Chu Lệ tức phát khóc.
Trần Diệu quơ chân, trong tay cầm máy tính bảng mượn của Liễu Anh xem đề lớp mười hai của đại ma đầu vừa gửi tới. Liễu Anh đột nhiên gửi QQ.
Liễu Anh: "Diệu Diệu, báo cho cậu biết nè. Cố Diệc Cư đậu Đại học Hải Thành ở Hải Thành đó!!"
Trần Diệu ngừng lắc chân.
Cô nhìn tin nhắn chằm chằm, không cử động.
Chu Lệ còn đang vừa khóc vừa nói: "Hân Hân ơi, mẹ biết làm sao bây giờ? Con lặng lẽ đổi nguyện vọng là sao? Đại học Hải Thành thì có gì mà tốt? Hả?"
Hả?
Hả?
Bởi vì có Cố Diệc Cư đó.
Trần Diệu muốn cười. Cô không nghĩ rằng chị mình lại luỵ tình như vậy.
Có lẽ là Cố Diệc Cư và Trần đã sớm hẹn hò rồi nhỉ? Cùng nhau đến Đại học Hải Thành à? Từ giờ là như hình với bóng sao?
Cố Diệc Cư chọn Đại học Hải Thành cũng bình thường. Nghe nói chị của anh ở đó. Trần Diệu từng gặp qua Cố Tình, là một người đẹp, rất có khí chất.
Liễu Anh: "Diệu Diệu? Diệu Diệu?"
Trần Diệu hoàn hồn, trả lời Liễu Anh: "Đây. Tối đem trả máy tính bảng cho cậu nhé."
Liễu Anh: "Không sao. Chị cậu có thi đậu Thanh Hoa không? Ôi, cái mặt của mẹ cậu rất đắc ý, gặp ai cũng nói con gái đậu Thanh Hoa, muốn đãi tiệc này nọ."
Trần Diệu lùi về sau nhìn Chu Lệ còn đang ngồi khóc. Đứa con gái mình đặt tất cả hi vọng vào lại không như mong muốn, bà ta chỉ biết khóc.
Trần Diệu nghĩ, mị lực của Cố Diệc Cư cũng lớn thật, cứ vậy mà tóm lấy con gái cưng của Chu Lệ.
Chuyện Trần Hân đổi nguyện vọng ầm ĩ cả tuần. Chu Lệ đã lỡ miệng, không thể không mời khách, chọn một ngày thứ bảy rồi mời đồng nghiệp tới nhà ăn cơm. Trần Diệu trốn ngoài đi chơi với Liễu Anh tới chín giờ mới về.
Vừa vào cửa thấy còn vài người đồng nghiệp của Chu Lệ chưa về.
Trần Diệu dừng lại, xoã tóc ra rồi đi vào phòng. Cô không được tự nhiên với mấy người đồng nghiệp này vì Chu Lệ rất ít khen cô, đôi lúc còn chê bai. Những người cũng đã làm mẹ nên xem Trần Diệu như một đứa con gái ngang bướng.
Trước khi đóng cửa lại, có người thấp giọng nói: "Ôi, đứa này của bà học không được thì cho nghỉ luôn đi, dù sao thi cũng chẳng được gì. Để cho nó đến nhà máy làm đi. Bây giờ không đòi hỏi trình độ, mấy năm nữa không được như vậy nữa đâu."
Trần Diệu siết chặt tay cầm. Cô cười lạnh.
Sao cũng được.
_____
Giữa tháng tám, Trần Hân đi nhập học ở Đại học Hải Thành. Trần Kình Khang và Chu Lệ đưa con gái bảo bối đi. Trần Diệu hiếm đi được ở nhà một mình, thoải mái vô cùng.
Sang tuần Chu Lệ và Trần Kình Khang mới về. Bọn họ ở đó chăm sóc cho Trần Hân suốt một tuần.
Trần Diệu chưa kịp chơi mấy ngày đã bắt đầu đi học. Bởi vì lên mười hai nên đi học sớm. Liễu Anh lên lớp khóc lóc, không muốn đi chút nào. Bởi vì vào học sớm nên cô ấy không đi Hải Thành chơi được. Lớp tự học buổi tối, Liễu Anh cứ ngồi nhắn tin với anh họ.
Nói được một lúc, Liễu Anh mở khung chat cho Trần Diệu xem.
"Chị cậu đi theo Cố Diệc Cư thật à?"
Trần Diệu đọc tin của anh họ cô ấy gửi tới: "Có gặp được chị của Diệu Diệu ở trường. Cô ta tới tìm Cố gia nhưng cậu ấy chẳng hề phản ứng. Cố gia bận nhiều việc lắm, ngoại trừ lên lớp thì chẳng bao giờ ở trường. Hình như có mấy môn cậu ấy còn chẳng lên lớp."
Anh họ Liễu Anh cũng học ở Đại học Hải Thành, lý do là vì bạn gái anh ấy học ở Đại học Hải Đông.
Trần Diệu không ngờ nổi.
Người chị đầy thận trọng của mình lại vì Cố Diệc Cư mà cúi đầu.
Liễu Anh cảm thán: "Chị cậu lợi hại thật đấy."
Trần Diệu không đáp. Dù thế nào đi nữa, chúc họ trăm năm hạnh phúc.
Lớp mười hai trôi qua rất nhanh. Không có Trần Hân ở nhà, Chu Lệ và Trần Kình Khang cũng không vui, cách hai ba ngày lại gọi cho cô ta hỏi đủ chuyện, dặn dò cái này cái kia như kiểu Trần Hân là con nít, tới quần áo còn không biết giặt. Có điều cũng phải, Trần Hân đã bao giờ giặt tay quần áo của mình đâu?
Áp lực học hành của Trần Diệu cũng ngày càng lớn, ngay cả kì nghỉ đông cũng đi học cùng Liễu Anh. Lúc đầu Liễu Anh không muốn cố gắng như vậy, có điều thấy Trần Diệu nỗ lực như vậy, cũng chỉ có thể theo bước Trần Diệu. Hai người khắc phục điểm yếu trong mấy môn toán lý hoá.
Thoáng một cái, học kỳ hai của lớp mười hai đã tới. Lúc này, cảm giác hồi hộp mới ùa đến. Trần Diệu dậy thì càng xinh đẹp, thỉnh thoảng nhận được lá thư tình. Trần Diệu thấy thư tình sẽ vô thức nhớ tới Cố Diệc Cư, nhưng cũng rất nhạt nhoà, không còn nhiệt tình như trước.
Thời gian thật sự là liều thuốc tốt nhất.
Lúc điền nguyện vọng Trần Diệu không định nói cho Chu Lệ, nhưng bà ta lại chủ động hỏi, cũng theo sát cô, nói: "Con điền Đại học Hải Thành thử đi."
Trần Diệu không hiểu, nhìn bà ta: "Vì sao?"
Chu Lệ nói như lẽ đương nhiên: "Nếu như con thi đậu thì có thể bầu bạn, chăm sóc chị con. Đến lúc đó, mẹ thuê phòng ở ngoài cho hai đứa ở chung."
Trần Diệu tựa vào cửa, nhìn tờ đơn nguyện vọng, cười lạnh: "Mắc gì con phải chăm sóc cho chị ta?"
Chu Lệ sầm mặt, "Mấy ngày trước con bé đi cầu thang bị gãy chân, có một mình ở đó..."
Trần Diệu không đáp, quay người vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Ầm---một tiếng, càng khiến cho sắc mặt Chu Lệ thêm đen.
Sau khi cửa đóng lại.
Trần Diệu tựa vào cửa, nhìn chằm chằm tờ đơn nguyện vọng.
Một lúc sau, cô đi lại bàn học, cầm bút lên, điền một cái tên vào nguyện vọng một.
_____
Trong hai ngày thi, chỉ có Trần Kình Khang đi cùng. Thời tiết nóng bức, địa điểm thi chỉ có tiếng quạt kêu. Trần Diệu và Liễu Anh thi xong, dắt tay nhau đi ra ngoài, cả người toàn là mồ hôi. Trần Kình Khang cũng mồ hôi đầy người, ông ta cười với Trần Diệu: "Tối cha dẫn con đi ăn cơm."
Trần Diệu lắc đầu: "Không cần, cha về đi."
Trần Kình Khang cầm điện thoại lên nói: "Để cha báo cho mẹ con..."
"Không cần, tự con đi được." Trần Diệu ngắt ngang lời ông ta. Hai ngày trước, đôi vợ chồng này đùn đẩy xem ai đưa cô đi thi đại học, nhất là Chu Lệ, ý bà ta rằng Trần Diệu không cần người chăm sóc. Cuối cùng, Trần Kình Khang bất đắc dĩ, hoặc nói là không tình nguyện đưa Trần Diệu đi.
Vậy mà hồi Trần Hân thi đại học, hai người này cùng xin nghỉ phép, lo lắng vô cùng, hận không thể đi thi giùm cô ta.1
Lòng Trần Diệu chết lặng. Mấy ngày trước là sinh nhật mười chín tuổi của cô. Cô đã trưởng thành, chẳng cần hai người này nữa.
Trần Kình Khang nhăn mày: "Tối nay con muốn đi đâu?"
Trần Diệu thả tay: "Con đi sang nhà bạn chơi. Cha về đi, khỏi cần để ý tới con."
Nói rồi cô nắm lấy tay Liễu Anh đi sang bên cạnh. Trần Kình Khang đứng dưới gốc cây nhìn bóng lưng con gái, hẳng biết vì sao lại có cảm giác cô muốn đi thật xa. Ông ta lau mồ hôi, cho rằng mình đã nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Cả trường lại chào đón một mùa tốt nghiệp. Trần Diệu và Liễu Anh đi đâu cũng bị sách rơi trúng đầu, vô cùng chật vật, nhưng cũng như trút được gánh nặng. Liễu Anh dang tay, hướng mặt lên trời la to. Trần Diệu đá cô nàng, chê cô ấy ngốc.
Chốc lát sau, lớp trưởng dẫn một nhóm người xuống lầu, gọi Trần Diệu và Liễu Anh: "Đêm nay không say không về!"
Ý là muốn đi KTV.
Hai cô nàng cũng tự nhiên đi theo.
Mười mấy người cùng đi ăn cơm, tám giờ hơn đi vào KTV Thanh Ba. Có lẽ là biết được hôm nay lớp mười hai thi đại học xong nên trong KTV không có ai ngoại trừ cả đám học sinh. Không khí tràn ngập hương vị thiếu niên, ai ai cũng hưng phấn, trong mắt đầy chờ mong với tương lai.
Liễu Anh kéo Trần Diệu ra giữa sàn nhảy.
Trần Diệu cởi áo khoác, không uống rượu mà cũng thấy vô cùng high.
Buổi sáng cô sợ nóng nên bên trong chỉ mặc một cái váy dây màu đen cổ chữ V. Bộ ngực nhỏ như ẩn như hiện.
Cô đá văng giày, tay đung đưa theo tiếng nhạc.
Năm phút sau.
Cửa Thanh Ba được đẩy ra, hai tên đẹp trai bước vào. Triệu Nghĩa xoa mũi, cười tươi nhìn một vòng, nói: "Ối, toàn là học sinh. Hôm nay thi đại học xong rồi à?"
Cố Diệc Cư ngậm lấy điếu thuốc, ngồi xuống quay bar, nghiêng đầu chắn gió rồi châm lửa.
Triệu Nghĩa đá Cố Diệc Cư: "Nhìn kìa. Nhóc con kìa."
Cố Diệc gác tay lên quay bar, ngước lên nhìn về phía sàn nhảy.
Trong sàn nhảy, người con gái mặc váy đen để lộ làn da trắng noãn đang ôm một cô gái khác, nghiêng đầu cười. Dây đeo trượt xuống khiến bả vai lộ ra dưới ánh đèn chói loá, xương quai xanh có thể để được một chung rượu. Váy đen tung bay theo động tác của cô, móng chân được sơn màu đen có chút gợi cảm. Lúc giơ chân lên, đôi chân trắng như ngọc mê người khiến người ta tưởng tượng xa vời.
Triệu Nghĩa: "Moá, hơn một năm không gặp mà em ấy đẹp đến vậy rồi?"
Cố Diệc Cư nhìn bàn chân nhỏ kia. Bật lửa sáng lên, màu cam lắc lư theo chân cô. Anh thả khói, ừ một tiếng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 18
Chương 18