Anh cười đến dọa người, Nhạc Đồng giật mình một cái, nhanh chóng đem cậu bé mà ôm lấy:
“Chị Dương Ni của em lập tức đem bánh pudding anh đào mua về. Chúng ta đợi lát nữa ăn cái kia đi, có được không?”
“Không được!” Cậu nhóc kia thét chói tai “Tôi muốn ăn mù tạc! Tôi muốn ăn mù tạc!”
Nhạc Đồng không có biện pháp. Chỉ có thể đem cậu nhóc này giao ra.
Vì thế khi Dương Ni cầm bánh pudding anh đào trở về, liền nhìn thấy tiểu bá vương kia ngồi ở trên ghế tựa. Nước mắt nước mũi rơi ào ào. Một bên khóc, một bên hít vào, càng hít lại càng cay, càng cay lại càng khóc được càng lợi hại. Khóc thút thít liền đến câu nói hoàn chỉnh đều nói không nên lời.
“Chuyện này là thế nào?” Dương Ni nhanh chóng chạy tới gần giúp cậu ta lau nước mắt, lại ngửi được mùi vị mù tạc nồng đậm, nhướn mày
“Cậu như thế nào lại cho nó ăn mù tạc?”
“Mình không có” Nhạc Đồng tay chân luống cuống “Chính là thằng nhóc muốn ăn. Mình ngăn cản đều không được”
Việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô ích. Dương Ni bỏ bánh pudding anh đào xuống, ôn tồn mà dỗ cậu ta.
Nghê Ca lặng không tiếng động nhặt lên cái muôi, uống canh thừa còn lại.
Cô ăn rất từ tốn, một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ. Khiến cho Dung Tự nhớ tới một con động vật nhỏ mềm mại nào đó.
Anh đột nhiên có chút buồn cười.
Nghê Ca uống xong một miệng cuối cùng, bỏ thìa xuống, dư quang bên ngoài nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ ở bên môi dừng lại.
Cô hơi giật mình, có chút co quắp tiếp nhận “Để em đi”
Cho dù là những năm còn là thiếu niên, bọn họ cũng chưa từng có động tác thân mật như vậy.
Dương Ni thật vất vả mới đem tiểu ba vương dỗ ngừng khóc. Nghe thấy giọng nói mới phát hiện, Nghê Ca thế nhưng cũng ở chỗ này.
“A. Nghê Nghê?” Sau đó cô ta cùng đưa ra nghi vấn không khác với Nhạc Đồng “Vị này là?”
“Là anh trai mình” Hơi ngừng, Nghê Ca rõ ràng đem chuyện các cô muốn biết mà nói ra đến “Năm nay hai mươi bốn tuổi, là phi công tiêm kích máy bay không quân. Bình thường không ở Bắc Kinh. Không có ham mê bất lương, độc thân —-“
Cô đột nhiên dừng lại:
“Hiện tại anh đang độc thân đi?”
Dung Tự cười “Ừm”
Ánh mắt Nhạc Đồng rõ ràng sáng lên.
Dương Ni đã có bạn trai. Nghê Ca cũng có Chu Tiến theo đuổi.
Vậy….
Giây tiếp theo, Dung Tự chống đầu, lười biếng mà cường điệu:
“Nhưng tôi không phải là anh trai ruột của cô ấy”
Ánh sáng trong đôi mắt hai cô gái rõ ràng tối đi.
Nhìn Nghê Ca ánh mắt ngược lại trở nên có chút không giống.
Dung Tự cầm điện thoại, gọi hai phần trà chiều cùng với một đống điểm tâm ngọt, mời bạn cùng phòng của Nghê Ca ăn.
Anh rất hào phóng. Dương Ni mắt thấy phần trà chiều dành cho hai người bày ra hơn một nửa cái bàn, có chút ý tứ hàm xúc không rõ nói:
“Thật hâm mộ cậu. Vừa có anh trai, lại vừa có học trưởng”
“Lúc trước trường học quay bộ phim ngắn kỷ niệm đầy năm thành lập trường. Ở trong trường học tuyển người, mình nhớ là giảng viên hình như đem hai người chúng ta cùng gọi lên đi?” Nghê Ca hơi ngừng, không chút gợn sóng sợ hãi nói “Nhưng trình độ nói của cậu không được tốt cho nên việc quay phim mới đến phiên trên người mình”
Ngụ ý chính là, bản thân không được, cũng đừng chua người khác.
Biểu cảm của Dương Ni trở nên rất không dễ nhìn.
Tiểu bá vương bên cạnh ăn xong bánh pudding, lại bắt đầu nhao nhao đòi muốn trứng kỳ thú.
Dung Tự nhấc lên mí mắt:
“Ngậm miệng.”
Tiểu bá vương lập tức yên tĩnh như gà bị nắm miệng.
Bị mù tạc chi phối sợ hãi, bây giờ trong cơ thể cậu ta vẫn còn đang dao động.
“Hai người buổi chiều hôm nay không có việc gì sao?” Nghê Ca tò mò “Sao lại đem cậu nhóc này mang đến đây?”
Giảng viên dạy môn điện ảnh nước Anh có một đứa con trai hư. Trong trường học tất cả mọi người đều biết đến.
Giảng viên đó cũng rất bất đắc dĩ, không biết con trai vì sao lại có thể được nuôi thành như vậy.
“Buổi chiều đi chỗ giảng viên đó giao bài tập tổ. Cậu nhóc này liền ồn ào đòi ăn cái này cái kia, bọn mình liền cùng nhau đem nó đến” Nhạc Đồng nói trắng ra “Mình ảo tưởng, giảng viên có thể nào đem bài tập của tổ chúng ta chấm điểm cao nhất không?”
Nghê Ca bị cái hình dung này chọc cười.
Đến đại học năm 4, giữa kỳ và cuối kỳ, đều đã không cần thi môn học nào nữa.
Phương thức còn lại cho điểm chỉ còn hai loại: Viết luận văn và cùng làm bài tập tổ.
Môn điện ảnh nước Anh này lại đem hai loại phương thức này kết hợp lại. Hai phòng ký túc xá kết hợp lại thành một tổ, tổ trưởng phân cho tổ viên nhiệm vụ. Sau đó mỗi người viết một quyển luận văn, tập hợp lại rồi cùng nhau nộp lên.
“Rất tốt” Nghê Ca ngáp một cái “Vậy các cậu lát nữa còn muốn dẫn cậu ta đi mua trứng kỳ thú?”
“Ừm” Nhạc Đồng mặt mũi tràn đầy tình mẫu tử, “Đứa bé này đều thích đồ vật này, dỗ được liền tốt, trăm phát trăm trúng”
Dung Tự khẽ động một chút.
Ngẩng đầu phát hiện, Nghê Ca căn bản không có nhìn anh.
Anh nhịn không được “Nghê Nghê”
Dương Ni theo bản năng đáp: “Sao vậy?”
Động tác Dung Tự bị kìm lại.
Dương Ni nhũ danh cũng kêu Ni Ni. Khi ở trường học, bởi vì lo lắng gọi sai người, cho nên tất cả mọi người trong ký túc xá đều gọi Nghê Ca là Tiểu Ca.
(Nghê Nghê gọi theo phiên âm tiếng Trung Quốc cùng là Ni Ni, hai âm này phát âm giống nhau)
Nhưng Dung Tự không biết.
Anh chỉ biết là, cái biệt danh này là anh từ nhỏ đến lớn đều gọi cô. Trước mắt lại bị người khác đoạt dùng. Anh vô cùng khó chịu.
Cho nên anh quay qua, hạo nhiên chính khí, một bộ nghiêm trang nói:
“Tiểu Ca”
Nghê Ca “….??”
“Ca Ca”
“..??”
“Tiểu Nghê Ca”
“….???”
Nghê Ca không nhịn được “Làm sao?”
“Không có gì. Anh chỉ là muốn gọi em”
“……”
Anh cực kỳ nghiêm túc “Nghĩ xem nên gọi em là gì, mới không bị người khác mạo danh thế thân”
“……”
Bệnh thần kinh.
***
Rời khỏi nhà hàng, Nghê Ca mang Dung Tự đi dạo trường học. Dương Ni cùng Nhạc Đồng mang theo cậu nhóc kia đi mua sô cô la. Hai bên mỗi người mỗi ngả.
Đi đến ngã tư, Dung Tự trông thấy siêu thị, đột nhiên nhớ tới cái gì:
“Em chờ anh một chút”
Nghê Ca gật gật đầu, đứng dưới hàng cây chờ.
Anh cùng ba người kia đi cùng nhau vào siêu thị, lát sau lại cùng đi ra khỏi siêu thị.
Đầu mùa thu nhiệt độ vẫn rất cao. Lúc anh ra cửa dừng lại ở cổng. Đột nhiên ngồi xuống. Đối với tiểu bá vương kia nói hai câu.
Anh cho rằng Nghê Ca không nghe thấy.
Nhưng kỳ thực cô lại có thể nghe thấy được.
Lỗ tai cô có chút đỏ lên.
Sau đó anh ngẩng đầu, chàng trai cao lớn tay cầm theo một cái túi, chạy bước nhỏ tới: “Có nóng không?”
“Không nóng” Cô xoa xoa mũi “Chỗ này rất mát mẻ”
“Anh đi mua cho em chút đồ ăn. Anh đoán em sẽ thích” Dung Tự nói xong, từ trong túi lấy ra một chuỗi trứng kỳ thú “Đây chính là trứng tình thú. Nghe nói là sô cô la, bên trong còn có thêm đồ chơi nhỏ — em có muốn ăn thử một viên hay không?”
Nghê Ca “…??”
Nghê Ca cho rằng bản thân nghe lầm:
“Anh lặp lại lần nữa, nó gọi là gì?”
“Trứng tình thú….” Dung Tự đột nhiên dừng lại, vì trong đầu hiện ra một đống phế liệu, áy náy không thôi “Kỳ, trứng kỳ thú”
Nghê Ca nhận lấy.
Anh mua rất nhiều, đủ để một người là cô ăn thật lâu.
Cô ôm chặt cái túi: “Cảm ơn anh”
Hai người đi men theo con đường, Dung Tự khóe miệng vừa động:
“Em và bạn cùng phòng quan hệ thế nào?”
“Cũng được.”
“Nói thật.”
“……”
Nói thật sao? Phòng ký túc xá của Nghê Ca, trừ bỏ Dương Ni thỉnh thoảng làm cho cô ngột ngạt thì mặt khác hai cô gái kia đều rất đơn thuần.
“Anh cũng thấy Nhạc Đồng rồi. Cô ấy là người phía nam, tính tình đặc biệt tốt. Một người bạn cùng phòng khác cùng với cô ấy cũng không sai biệt lắm” Nghê Ca suy nghĩ một chút, nói “Về phần Dương Ni….Tâm tư cô ấy đều viết ở trên mặt. Cũng không có gì cần phòng bị quá mức. Bất quá thần kỳ nhất chính là, cô ấy mỗi lần tìm em gây phiền phức. Cuối cùng người chịu thiệt lại là cô ấy”
Dung Tự ý cười bay lên.
Hô hấp Nghê Ca hơi ngừng lại.
Anh cười so với quá khứ không quá giống nhau, khí thế kiêu ngạo đã trở nên phai nhạt, đường góc cạnh không có bị mài đi. So với thời thiếu niên kia thì càng lộ vẻ hăng hái hơn.
“Quan hệ tốt là được” Anh nói “Anh sợ em bị bắt nạt”
“Em đã trưởng thành. Không có người nào bắt nạt em” Lời vừa ra khỏi miệng, Nghê Ca liền cảm thấy có chút quen tai.
Anh lớp mười hai năm kia, cô cũng từng nói qua với anh lời nói này.
“Đúng thế” Anh tiếp tục cười “Chỉ có anh bắt nạt em”
“Vậy em nhớ kỹ” Hơi ngừng, anh thoáng nghiêm mặt, quay tới, nghiêm túc nói, “Chỉ có anh mới có thể bắt nạt em. Người khác không thể”
Nghê Ca ngẩng đầu, nhìn anh rất lâu.
Hồi lâu sau, anh muốn mở miệng nói, đột nhiên di động vang lên.
“Alo? Ừm, được…” Dung Tự nghe máy, vừa nghe không quá hai câu, ánh mắt chậm rãi chìm xuống.
Trái tim Nghê Ca đi theo mà nhấc lên.
Biểu cảm này, cô rất quen thuộc.
Hồi nhỏ, mỗi lần ăn cơm đến một nửa. Ba Nghê lại bị gọi đi làm nhiệm vụ khẩn cấp. Biểu cảm đều là như thế này.
Ông vội vội vàng vàng rời khỏi. Sau đó mười ngày nửa tháng cũng không xuất hiện.
Anh gác máy điện thoại, không nói gì.
Nghê Ca chủ động hỏi:
“Anh có nhiệm vụ sao?”
“Phải, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy” Hơi ngừng, anh giải thích “Hội nghị xảy ra chút vấn đề. Anh phải qua đó xem”
“Vậy….”
Nghê Ca muốn mở miệng, nhưng lại bị kẹt ở trong miệng nửa ngày, cái gì cũng đều không nói được.
Nửa ngày, nghẹn ra một câu:
“Vậy anh trên đường đi cẩn thận.”
“Nghê Ca.”
Ánh mặt trời xa xôi xuyên thấu qua hàng cây. Bên dưới chiếu xuống những đám lốm đốm nhỏ.
Hai người đi dưới hàng cây, bên cạnh hồ quang ảnh ngược, dưới chân từng chỗ có mảnh vàng vụn.
“Anh không trở về Tây Bắc. Xử lý xong mọi việc anh sẽ trở lại. Ngày mai em phỏng vấn kết thúc, anh sẽ đi đón em” Anh dừng bước chân lại, nghiêm túc nói, “Anh về sau sẽ không bao giờ giống như khi học cấp ba, vừa đi liền bặt vô âm tín, em tin anh một lần, được không?”
Nghê Ca sửng sốt.
“Anh đã nghĩ em thật lâu” Dung Tự nhìn cô không nói chuyện, hơi thở dài. Anh cúi đầu, dán sát vào lỗ tai của cô, giọng nói đã thấp càng thấp hơn “Lại đây để cho anh ôm một chút, có được không?”
Nghê Ca đầu óc ầm một tiếng.
Cô lại ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, giống như là hương chanh ngày hè, cũng có thể giống như một trận gió mát.
Cô thậm chí nhớ tới, vừa rồi ở cửa siêu thị, Dung Tự đối với cậu nhóc kia mà nói.
Kỳ thực căn bản không phải nói cho cậu ta, mà là nói cho hai người bạn cùng phòng của cô nghe. Từng chữ từng chữ, ho châu thóa ngọc, như là uy hiếp lại giống như cảnh cáo.
—“Cô ấy là người của tôi.”
—“Sau này ai bắt nạt cô ấy. Tôi liền bắt nạt lại người đó”
Trong chớp mắt do dự ngắn ngủi. Nghê Ca tiến lên một bước, ngã vào vòng ôm của anh.
Cô đang chìm vào trong cảm động.
Hồi lâu, đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng nói:
“Em nói đúng”
“…?”
Dung Tự ôm cô, giống như là lơ đãng, ở trước ngực cô cọ một chút.
Sau đó ái muội, thỏa mãn mà than thở:
“Quả thật đã trưởng thành.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vậy Thì Đừng Rời Khỏi Tôi Nữa
Chương 46
Chương 46