Sau khi ra khỏi cung Thịnh Lăng hầu về phủ. Khi đi khuôn mặt u ám, lúc về vẻ mặt nặng nề.
Liễu Thị thấy Thịnh Lăng hầu quay lại thì lập tức tiến lên đón: “Hầu gia, thế nào rồi ạ? Thiếp thân nghe nói hoàng thượng để bộ Cơ mật cùng Tam ti bắt đầu thẩm vấn Tầm Lại, phải chăng Tam đệ nhà thiếp được thả ra rồi?”
Thịnh Lăng hầu nhìn Liễu Thị với khuôn mặt không chút vui mừng.
Liễu Thị quýnh muốn chết, lôi kéo Thịnh Lăng hầu và gặng hỏi: “Hầu gia à, ngài nói chuyện đi mà, rốt cuộc thế nào rồi?”
Hầu gia nhắm mắt, nói: “Lần này không cứu nổi Tam lang đâu.”
“Cái gì?!” Giọng nói của Liễu Thị lập tức trở nên chói tai: “Tại sao không cứu nổi? Đây cũng có phải chuyện gì to tát đâu!”
Ấn đường Thịnh Lăng hầu cau chặt, nói: “Lúc hắn mua đất, bản vương đã khuyên hắn bớt phóng túng đi, nhưng hắn có từng nghe không? Bản vương còn từng để nàng về nhà ngoại khuyên nhủ, nàng đã khuyên chưa?”
Ông vốn đã không thích tên thê đệ này(*), chẳng qua là vì quan hệ thông gia nên ông không thể không cứu, dù sao cũng liên quan đến thể diện của hầu phủ. Nào ngờ hiện giờ chẳng những không cứu được, mà còn bị hoàng thượng bắt được nhược điểm, làm mất đi một môn sinh.
(*) Thê đệ: em vợ.
Liễu Thị bỗng chốc lặng đi, nước mắt từ từ rơi xuống.
“Làm sao thiếp thân khuyên được chứ, đây cũng là quyết định của phụ thân, làm sao bọn họ có thể nghe lời thiếp thân chứ.”
Thịnh Lăng hầu cũng biết mình vừa nổi nóng nên nói lời nặng nề, bấy giờ thấy bộ dạng này của Liễu Thị thì cảm thấy hơi hối hận. Ông vội vàng ôm Liễu Thị vào lòng, và dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, không phải bản vương đang trách nàng đâu. Trách là trách nhạc phụ không thể thu tay kịp thời, mới gây nên họa lớn ngày hôm nay.”
Liễu Thị lại khóc một hồi, xong mới nói: “Những chuyện này cũng không thể trách nhà ngoại của thiếp thân được, rõ ràng là lỗi của vị Hộ Kinh tư Tầm đại nhân kia.”
Rõ ràng người khác đều không sao, chỉ có đệ đệ bà là có chuyện, đây rõ ràng là do Tầm Lại cố ý nhắm vào.
Nhắc đến cái tên Tầm Lại này là Thịnh Lăng hầu lại cảm thấy khó chịu khắp người, tức không để đâu cho hết, ông mở mồm toan mắng vài câu nhưng vừa nhớ đến tình hình hôm nay bèn kìm lại.
“Nàng đi chuẩn bị đi, tháng sau Yên nhi phải gả tới Tầm phủ.”
Tiếng khóc của Liễu Thị lập tức im bặt, nhìn Thịnh Lăng hầu với đôi mắt đẫm lệ, hỏi: “Chẳng lẽ vì chuyện này nên hầu gia mới không cứu đệ đệ của thiếp thân?”
Lẽ nào vì nhận Tầm Lại làm nữ tế(*), nên mới không cứu đệ đệ của bà?
(*) Nữ tế: con rể.
Thoạt tiên Thịnh Lăng hầu hơi ngớ ra, sau đó mới nói: “Chuyện này với kia cái gì? Hai chuyện này không liên quan tới nhau, nàng chớ nói như vậy. Ta bảo nàng chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi, nhất là của hồi môn của sinh mẫu Yên nhi, nàng không được để thiếu cái gì đâu đấy.”
Nhưng Liễu Thị nào nghe lọt tai những lời này, bà ta cho rằng chuyện này nhất định có liên quan với hôn sự của Thịnh Lộ Yên, trong lòng càng hận Thịnh Lộ Yên hơn.
“Có phải chỉ cần Đại cô nương không gả nữa thì sẽ không sao không?”
Thịnh Lăng hầu biết Liễu Thị không nghe lọt tai, ánh mắt nhìn bà ta trở nên nghiêm túc: “Thánh chỉ ban hôn đã ban xuống, nếu con bé không thể gả thì Hy nhi gả!”
Vừa nghe thấy lời này, Liễu Thị lập tức không nói nữa. Suy tính lợi hại, vẫn là để Thịnh Lộ Yên gả đi thì hơn. Việc cấp bách trước mắt vẫn là hỏi rõ chuyện của đệ dệ nhà mình.
“Thế Tam lang nhà thiếp sẽ bị phán bao nặng?”
Thịnh Lăng hầu suy xét một lúc, nói: “Nể mặt mũi của hầu phủ thì nhiều nhất có thể miễn được tội chết, giữ lại mạng sống, ngoài ra nàng đừng nghĩ nữa.”
Nghe đến đây, nước mắt Liễu Thị lại giàn giụa.
Quả thật bộ Cơ mật cùng Tam ti đã bắt đầu điều tra chuyện của Tầm Lại, thế nhưng tra tới tra lui đều không ai tìm được lỗi sai của Tầm Lại. Ngược lại, sau khi điều tra lại đám người cáo trạng hắn, có rất nhiều người bị khiển trách, thậm chí là giáng chức vì tội vu cáo hãm hại.
Cùng lúc đó, phủ Thịnh Lăng hầu cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của đích trưởng nữ.
Đến nước này, mọi người cuối cùng đã bình tĩnh lại, ván cờ này người thắng lại là hoàng thượng.
Liễu Tam lang bị phán lưu đày ba nghìn dặm, Liễu Đại học sĩ bị khiển trách không biết cách dạy con, còn tri phủ phủ Bình Nam bị xét nhà cách chức.
Đến cả phủ Thịnh Lăng hầu còn bó tay, nên những thế gia khác cũng không dám tiếp tục chiếm đoạt ruộng đất nữa. Những nhà chiếm đoạt ruộng đất trước đó cũng nhanh chóng sai người trả lại. Cần phải bù đắp thì bù đặp, nếu không thể bù đắp nổi thì chỉ còn nước đi tìm hoàng thượng đầu thú.
Nhờ vậy mà chỉ trong thời gian ngắn, dân trăm họ đều hết lời khen ngợi tân đế tài đức sáng suốt.
Sau nửa tháng suy sụp tinh thần, cuối cùng Liễu Thị cũng bắt đầu công cuộc chuẩn bị của hồi môn cho Thịnh Lộ Yên.
Ngoài của hồi môn của Trịnh Thị, Thịnh Lăng hầu cũng mua cho nữ nhi ba mươi hai rương đồ cưới cùng hai vạn lượng ngân phiếu. Số đồ Thịnh Lăng hầu đưa đều đúng với số đồ được kê khai. Còn của hồi môn của Trịnh Thị, vì đã ở trong tay Liễu Thị nhiều năm nên số lượng đưa ra đều không khớp.
Sau khi biết chuyện này, Thịnh Lộ Yên không hề nói gì.
“Cô nương, lão nô lén đi xem rồi, thiếu khá nhiều rương đồ cưới, có vài thứ còn là hàng giả cơ, người phải nghĩ cách đi thôi.”
“Ma ma yên tâm, lòng ta tự có tính toán.”
“Nhưng….”
“Ma ma chớ có lo lắng, giờ vẫn chưa đến lúc.”
Thế lực của nàng trong phủ ít ỏi, nếu lúc này làm ầm lên, chỉ sợ rằng những ngày kế tiếp sẽ chẳng được sống yên thân. Còn những đồ mà hầu phủ cho cũng sẽ vì thế mà ít đi vài thứ, thế cho nên, có những chuyên phải nắm chắc thời cơ mới được.
Nàng đợi đến lúc chỉ còn ba ngày nữa là xuất giá, khi hôm sau phải chuyển của hồi môn vào Tầm phủ.
Buổi tối ngày hôm đó, Thịnh Lộ Yên cầm bản kê khai tới trước mặt Thịnh Lăng hầu và Liễu Thị. Đồng thời, nàng còn mời cả cữu mẫu Phùng Thị, người trong tộc năm đó từng quản lý phủ tướng quân, một người có tính cách hết sức chua ngoa tới.
“Đây là bản kê khai đồ cưới của mẫu thân con, bao gồm thu nhập mấy năm nay của nó đều có hết trong này. Mời cữu mẫu kiểm tra xem có đúng hay không.” Thịnh Lộ Yên đưa tờ giấy cho Phùng Thị.
Phùng Thị xem rồi nói: “Ừ, đúng rồi, đồ có đủ hết trong tờ giấy này, hôm nay chúng ta kiểm lại đi.”
Liễu Thị không ngờ Thịnh Lộ Yên dám làm như vậy, bà ta phẫn nộ nhìn về phía nàng.
Thịnh Lăng hầu cũng rất bất mãn với hành động này của nữ nhi, cảm thấy nữ nhi thật là nhỏ mọn, vì thế cau mày nói: “Con đang làm gì thế? Hầu phủ chúng ta gia nghiệp đồ sộ, lẽ nào còn thèm chút của hồi môn của mẫu thân con hay sao?”
Hầu phủ của ông sừng sững mấy trăm năm, gia nghiệp đồ sộ, nguyên phối của ông chỉ là con nhà võ, của hồi môn cũng chẳng được bao nhiêu, có gì mà đáng thèm muốn chứ. Ai dè đồ trong nhà còn để cho một người ngoài tới kiểm lại, làm vậy chính là không tín nhiệm nhà mình.
“Nữ nhi làm vậy là sợ sau này phụ thân sẽ bị người ta chỉ trích, vì thế hôm nay mới phải kiểm tra rõ ràng.” Thịnh Lộ Yên nói. Mấy ngày nữa nàng phải xuất giá rồi, nên có một số thể diện cũng không cần thiết phải cho nữa. Mà nàng biết rõ, phụ thân nàng là người ưa sĩ diện, đặc biệt là trước mặt người ngoài và họ hàng thân thiết. Cho nên, hôm nay nàng mới mời Phùng Thị tới đây.
Thịnh Lộ Yên ngồi một bên lẳng lặng uống trà, Phùng Thị ở bên cạnh bắt đầu kiểm kê.
“Ngọc như ý này chất lượng không đúng! Lúc tỷ tỷ ta xuất giá rõ ràng mang theo nó cùng với ngọc điền đều là loại ngọc thượng hạng, còn đây là hàng rẻ tiền gì thế này?”
Nhớ đến những lời mình vừa nói, nét mặt của Thịnh Lăng hầu khá u ám, ông trừng mắt nhìn Liễu Thị trước, rồi lại trừng mắt nhìn nữ nhi. Chuyện mất mặt trong nhà đều bị người ngoài biết hết cả rồi!
“Cả khế ước bán nhà này cũng không đúng! Trong danh sách của hồi môn viết là một cửa hàng ở trung tâm phố lớn, sao giờ lại biến thành phố Nam rồi? Cái này chênh giá gấp mấy lần đó!” Phùng Thị lại chỉ ra một chỗ không đúng.
“Khế đất cũng không đúng, sao ruộng nước lại trở thành ruộng nương rồi?”
………
“Đường đường là hầu phủ lại có thể làm ra chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ thấy ở đây không có người của Trịnh gia nên các người ức hiếp con bé? Tuy đường huynh, đường đệ của ta ở biên quan xa xôi, nhưng những cữu cữu cữu mẫu chúng ta vẫn còn đó. Chỉ vì muội muội đáng thương của ta mất sớm, mà các người bạc đãi cháu ngoại ta!”
Thịnh Lăng hầu cảm thấy thể diện của mình sắp mất hết rồi, dữ tợn trừng mắt với Liễu Thị.
Ông nghĩ, phủ Thịnh Lăng hầu của ông gia nghiệp đồ sộ, có khi nào thiếu những đồ này, Liễu Thị làm chuyện này quả thật không xứng tầm. Thời gian trước, vì chuyện của Liễu Tam lang mà ông bị chọc tức mấy lần, nay lại vì chuyện này mà bùng lên lửa giận, đồng thời trong lòng cũng sinh ra oán hận với nhà họ Liễu.
Còn có nữ nhi này nữa, nếu biết của hồi môn có vấn đề thì tự nói rõ với ông không phải được rồi sao, cần gì phải làm ầm lên thế này.
“Chắc là ma ma quản lý làm nhầm thôi, bây giờ ta sẽ sai người bổ sung lại ngay.” Thịnh Lăng hầu sầm mặt nói.
Phùng Thị nói: “Hầu gia chớ quên, trong mười năm qua, thu nhập của cửa hiệu cùng ruộng đồng không phải ít đâu.”
Mặt Thịnh Lăng hầu đỏ bừng vì thẹn, lập tức sai quản sự bổ sung đủ của hồi môn cho nữ nhi. Không chỉ bù lại, mà còn thêm nhiều thứ tốt hơn lúc đầu. Ngoài ra, còn cho thêm hai vạn lượng ngân phiếu xem như khoản thu nhập đã mất kia.
Liễu Thị đau lòng muốn chết.
Sau khi Thịnh Lộ Yên xuất giá, toàn bộ phủ Thịnh Lăng hầu sẽ thuộc về bà. Tuy những đồ hiện giờ được lấy từ trong kho ra, nhưng những thứ đó đều là đồ mà bà giữ lại cho nhi tử cùng nữ nhi của mình.
Phùng Thị vô cùng hài lòng.
Trước lúc rời đi, Thịnh Lộ Yên đưa cho bà một bao lì xì màu đỏ, nhưng bà không nhận.
“Cháu nên đến tìm chúng ta từ sớm mới phải. Mặc dù cữu cữu của cháu ở biên quan, nhưng chúng ta cũng là người thân của cháu. Lúc trước, chúng ta không đến đây cũng là vì cảm thấy cháu sống ở hầu phủ rất tốt, nhưng nào biết cháu lại phải sống gian nan như vậy. Sớm biết vậy thì ta đã tới đây từ lâu rồi. Dầu rằng chúng ta không quyền thế bằng hầu phủ, song cũng phải để bọn họ biết rằng Trịnh gia chúng ta cũng không phải người dễ bắt nạt!”
Những lời này làm cho Thịnh Lộ Yên cảm thấy rất cảm động.
“Đa tạ cữu mẫu.”
“Khách sáo cái gì? Nếu sau khi cháu xuất giá mà Tầm phủ không đối xử tốt với cháu, cháu cứ việc tới tìm ta.”
Dõi theo bóng lưng rời đi của Phùng Thị, Thịnh Lộ Yên khẽ thở dài. Nàng không tìm bọn họ cũng là sợ sẽ làm liên lụy tới bọn họ. Liễu Thị còn đối xử với nàng như thế, huống chi là người ngoài.
Một ngày trước đám cưới, Thịnh Lộ Yên lặng lẽ ngồi cạnh cửa sổ, ngây người ngắm nhìn cây đào bên ngoài.
“Cô nương, thế tử lại đến ạ.” Xuân Đào đi tới.
Thịnh Lộ Yên rời mắt khỏi cây đào, nhìn Xuân Đào nói: “Đưa cho chàng chiếc hộp mà tối qua ta sắp sẵn ra.”
Nếu cuối cùng không thể đến được với nhau thì những đồ nên trả vẫn phải trả lại, để tránh sau này lại xảy ra những chuyện không hay. Tầm Lại cũng chẳng phải người hiền lành gì, suy cho cùng đã là phu thê thì chuyện gì nên tránh vẫn phải tránh.
Chẳng mấy chốc, Xuân Đào lại hớt hải quay lại: “Cô nương, Thế tử nói muốn gặp người một lần, không ai ngăn lại nổi.”
“Ngăn được.”
Tạ Uân có thể thường xuyên tới hậu trạch là vì Liễu Thị muốn giữ hắn lại, muốn gả Thịnh Thần Hy cho hắn. Thế nên, Liễu Thị sẽ không để hắn gặp được nàng.
Sau cùng Thịnh Lộ Yên vẫn không đi gặp Tạ Uân. Ngày hôm đó nàng đã nói rõ mọi chuyện rồi, giờ không cần nói thêm nữa, cũng không cần phải gặp lại. Bởi, gặp lại nhau cũng chỉ thêm phiền não mà thôi. Lúc cần quyết đoán mà do dự sẽ xảy ra tai nạn và rắc rối.
Đêm trươc ngày xuất giá, Tôn ma ma đến phòng của Thịnh Lộ Yên, nhẹ nhàng đưa cho nàng một thứ.
Thịnh Lộ Yên nhìn thứ đồ được gói chặt chẽ, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Đây là gì vậy?”
Vẻ mặt của Tôn ma ma có chút kỳ lạ, bà ấp úng nói: “Thì là, thì là những chuyện kia, lát nữa cô nương mở ra nhìn là biết ngay, có thể ngày mai sẽ dùng đến nó.” Nói xong, Tôn ma ma rời đi.
Thịnh Lộ Yên càng thêm khó hiểu. Sau khi rửa mặt chải đầu và nằm trên giường, nàng mở thứ Tôn ma ma cho nàng ra.
Không ngờ là một quyển sách nhỏ.
Thịnh Lộ Yên tò mò mở quyển sách nhỏ ra. Lúc đầu nàng còn xem không hiểu, không biết vì sao Tôn ma ma lại đưa cho nàng loại sách nhỏ có tranh vẽ này. Sau khi xem được vài trang, cuối cùng nàng đã biết đây là thứ đồ gì, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lập tức đỏ ửng.
Loại đồ này nàng cũng từng nghe người khác nhắc đến, nhưng lại chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy và không ngờ nó sẽ thế này.
Nghĩ đến ngày mai nàng cũng phải cùng người nọ làm như vậy, không chỉ khuôn mặt mà cả người nàng đều nóng ran, nàng bỗng cảm thấy thứ mình đang cầm nóng đến phỏng tay, vội vàng nhét nó xuống dưới gối. Đợi khi nến tắt, trong đầu nàng vẫn xuất hiện bức vẽ vừa xem. Dần dần, khuôn mặt mơ hồ trong quyển sách dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt mờ nhạt nọ biến thành khuôn mặt của Tầm Lại.
Nhớ đến chuyện xảy ra trong núi giả, Thịnh Lộ Yên cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, nàng vội nhắm mắt lại, dặn lòng nhớ đến những việc Tầm Lại đã làm, nhớ đến những chuyện đã xảy ra gần đây, chẳng mấy chốc nàng đã bình tĩnh trở lại, bức họa kiều diễm trong đầu cũng tan biến theo.
Hôm sau chính là ngày Thịnh Lộ Yên xuất giá.
Giữa mùa xuân, cây đào ngoài cửa sổ đã rụng hết hoa, từng nụ kết trái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Ý Xuân
Chương 16
Chương 16