Sáng hôm sau, Tầm Lại dậy sớm ra sân tập võ.
Lúc này, ám vệ trong phủ trở về.
“Chủ tử, thuộc hạ điều tra ra lúc phu nhân mới bị bệnh đã được các thái y khác nhau chẩn trị, nhưng hai năm trước chỉ còn mỗi Thiệu viện sử, hơn nữa bệnh của phu nhân lúc tốt lúc xấu.” Cuối cùng, ám vệ nói một câu: “Thiệu viện sử từng nghiên cứu một loại thuốc có thể khiến người ta uống vào trở nên suy yếu, và còn cho phu nhân một lọ.”
Ánh mắt Tầm Lại lập tức trở nên sắc bén.
Rốt cuộc phu nhân có biết loại thuốc này hay không?
Suy cho cùng Thiệu thái y muốn làm gì!
“Tiếp tục điều tra.” Tầm Lại lạnh giọng nói.
“Vâng thưa chủ tử.”
Sau khi đến Hộ Kinh tư, Tầm Lại gọi Trâu Tử Xuyên tới.
“Đi điều tra bản ghi chép thăm khám của Thiệu viện sử từ khi vào Thái y viện tới nay.”
“Vâng thưa đại nhân.”
Còn Thiệu viện sử đang bị Hộ Kinh vệ theo dõi đã xin nghỉ phép từ ngày hôm qua, sau đó vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài, tới tận năm ngày sau mới ra khỏi phủ. Sau khi ra ngoài, ông đến thẳng Tầm phủ.
Theo như hạ nhân trong phủ ông nói, sau khi quay về từ Thái y viện, Thiệu viện sử nói rằng ông đã nghĩ ra phương thuốc để chữa bệnh cho Thịnh Lộ Yên – Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu, thế là ông bèn nhốt mình trong phòng. Sau vài ngày đóng cửa không ra ngoài, cuối cùng ông đã nghiên cứu ra phương thuốc mới.
Thần kỳ hơn là, sau ba ngày uống thuốc đó khí sắc của Thịnh Đại cô nương đã tốt lên rất nhiều.
Không biết làm sao những chuyện này lại bị truyền ra ngoài khiến cả kinh thành đều xôn xao.
“Đại nhân, lão nô đã điều tra bã thuốc của phu nhân, quả thực là có mấy loại dược liệu.” Đổng quản sự nói.
Tầm Lại liếc nhìn bản ghi chép thăm khám của phu nhân trong nhiều năm qua mà tâm trạng trở nên phức tạp.
Hắn đã tìm người xác minh bản ghi chép thăm khám này, làm hết sức cẩn thận, không có bất kỳ vấn đề nào.
Không có vấn đề, ngược lại là chỗ nào cũng có vấn đề.
Tầm Lại nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, nhưng suy nghĩ lại không ngừng chuyển động.
Hai lần vạch trần kế mẫu hạ thuốc…Lần thứ ba bị bệnh…thuốc giả suy yếu….bản ghi chép thăm khám hoàn mỹ đến độ không có một sơ sót nào….Lý thái y bỗng nhiên cáo lão hồi hương….bị kế muội đẩy một cái đã hộc máu…
Không đúng!
Tầm Lại lập tức mở bừng hai mắt.
Phu nhân đang giả bệnh!
Vì nàng đã nói hai lần với phụ thân nhưng không lần nào nhận được kết quả, cho nên lần thứ ba phát hiện ra mình bị bệnh thì bắt đầu giả bệnh, không nói cho phụ thân của mình nữa.
Hắn nghĩ lại những lời phu nhân nói trong lần đầu gặp phu nhân… những lời trong núi giả….những lời trước lúc rời kinh….
Nàng đang giả bệnh để đạt được mục đích của mình!
Nghĩ thông suốt mọi chuyện khiến vẻ mặt của Tầm Lại trở nên nhẹ nhõm hơn.
Hắn chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc trên người phu nhân, cho dù là những lần thân mật nhất cũng vậy, trên người nàng luôn chỉ có mùi một mùi hương thơm dịu. Trên đường đến đất Bắc, Xuân Đào thường đi giặt khăn cho nàng, có lẽ chén thuốc được bọc trong khăn.
Những việc này đều là bằng chứng.
Phu nhân này của hắn thật sự không đơn giản, có mưu kế, còn biết tỏ ra yếu kém.
Trong phủ có kế mẫu lòng dạ độc ác, có kế muội thích bắt nạt nàng, còn có một người cha không tin tưởng nàng, có lẽ cuộc sống của nàng lúc ở nhà ngoại cũng rất khó khăn.
Phụ thân là Thịnh Lăng hầu, mẫu thân là Đích nữ phủ tướng quân, nàng vừa ra đời đã có thân phận cao quý, nhưng lại không thể không cất giấu kiêu ngạo để cúi đầu trước những kẻ không bằng mình, luồn cúi trước những kẻ muốn trừ khử mình … Có lẽ, nàng cũng rất gian nan.
Đổng quản sự nhìn đại nhân nhà mình cứ một chốc lại thay đổi sắc mặt, ông có chút khó hiểu, hỏi một câu thăm dò: “Đại nhân, còn cần tiếp tục theo dõi Thiệu viện sử không?”
Tầm Lại khoát tay, nói: “Không cần.”
Nếu phu nhân đã không nói, hắn đành vờ như không biết vậy.
Thấy sắp đến giờ Hợi, Tầm Lại đến nội viện.
(*) Giờ Hợi: 9-11h đêm.
Vì hầu như ngày nào Tầm Lại cũng về nội trạch nên Thịnh Lộ Yên cũng sẽ đợi hắn.
Sau khi hai người thổi tắt nến và lên giường, Tầm Lại quan tâm hỏi thăm một cách thản nhiên: “Mấy ngày nay phu nhân cảm thấy sức khỏe thế nào?”
“Rất tốt ạ. Uống thuốc mới mà Thiệu viện sử vừa nghiên cứu ra cảm thấy cơ thể rất dễ chịu, cơn ho giảm hẳn.”
“Ừ, hôm nào gặp Thiệu thái y, vi phu sẽ cảm ơn ông ấy.”
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, nói: “Dạ.”
Vì giả bệnh mà ban sáng Thịnh Lộ Yên nằm mãi trên giường, hôm nay còn lên giường từ sớm thế nên trong thời gian ngắn nàng không thể ngủ được, chỉ cảm thấy nằm rất khó chịu. Lúc thì quay về phía Tầm Lại, lúc thì nằm quay vào trong, tư thế đổi tới đổi lui.
“Không ngủ được?” Tầm Lại hỏi.
“Hả, xin lỗi, đánh thức ngài rồi à?” Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại nói.
“Không sao.” Tầm Lại nói.
Mồm nói không sao, nhưng ngay sau đó hắn đã dịch lại gần Thịnh Lộ Yên, tay cũng bắt đầu không thành thật. Thịnh Lộ Yên cảm thấy chỗ nào cũng ngưa ngứa, tê tê. Người này giống như cầm tinh con chó vậy, gần đây lúc nào cũng thích ôm ấp hôn hôn. Nhưng ban ngày lại tỏ ra lạnh lùng, khiến người khác không thể tưởng tượng được sự nhiệt tình lúc đêm khuya.
Đối với những hành động này của Tầm Lại, nàng không biết nói sao về cảm giác của mình, chỉ cảm thấy như mình đã mở ra một cảnh cổng lớn, trong đó có một loại thể nghiệm mới lạ.
Vào lúc Thịnh Lộ Yên liên tục thở gấp, Tầm Lại lại trở mình xuống giường rồi đi vào gian tắm.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng truyền ra, Thịnh Lộ Yên dần dần lấy lại nhịp thở. Không phải hôm nào hắn cũng tắm hai lần, mấy hôm trước cũng không tắm. Mà mỗi lần hắn tắm hai lần, đều là vì nàng!
Chẳng lẽ hắn đang chê nàng ư?
Nghĩ như vậy, tâm trạng kích động của Thịnh Lộ Yên mới dần bình phục.
Sau khi Tầm Lại trở lại, Thịnh Lộ Yên càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng khi nàng trông thấy hắn ngủ nằm ở mép giường, cách xa nàng. Vẻ bình tĩnh của nam nhân này bây giờ khác hoàn toàn dáng vẻ lúc ban nãy.
Cũng không nhìn xem lúc nãy ai là người chủ động lấn tới, vậy mà bây giờ còn không biết ngượng mà chê nàng, nàng còn chưa chê hắn đâu đấy.
Nàng cứ không cho hắn được toại nguyện đấy!
Thịnh Lộ Yên cố tình sáp gần Tầm Lại và ôm lấy cánh tay của hắn. Khi nhận ra cơ thể hắn cứng đờ, nàng lại càng quá đáng hơn, nàng làm hệt như lần trước, cố ý vắt tay lên ngực của Tầm Lại.
Thịnh Lộ Yên nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của Tầm Lại mà giải thích: “Phu quân cách ta xa quá, ta không ngủ được!”
Tầm Lại nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Thịnh Lộ Yên, hỏi một cách nghiêm túc: “Phu nhân thật sự không ngủ được sao?”
Thịnh Lộ Yên nhận ra sự bất thường trong giọng nói của hắn, nàng chớp chớp mắt và nói: “Có lẽ vẫn ngủ được.”
Dứt lời nàng nhắm mắt luôn.
Nhưng lần này, bàn tay kia vẫn không hề ngoan ngoãn mà giống như cố tình làm vậy.
Trong chớp mắt, bàn tay bị người nọ bắt lấy, còn bị người nọ véo.
Thịnh Lộ Yên hơi nhăn mày, cúi đầu nhìn tay của mình. Lòng thầm nghĩ, người này bị dở hơi à, hết nhéo mặt nàng thì lại véo tay nàng.
Thịnh Lộ Yên đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe được một câu truyền tới từ đỉnh đầu.
“Người bắn tên vào xe ngựa của vi phu hôm đó là phu nhân sao?”
Trái tim Thịnh Lộ Yên chợt thắt lại. Bảo sao hắn cứ vuốt ve tay của nàng, hóa ra là để phát hiện ra vết chai trên tay nàng.
Dẫu sao thì tuổi nhỏ nàng đã từng tập võ, trước khi xuất giá thỉnh thoảng cũng luyện tập ở nhà, nên cho dù nàng luyện tập hời hợt thì trên tay cũng có những vết chai mỏng. Ngày đó hắn chỉ nhìn thấy tay của nàng chứ không được chạm vào, cho nên mới không phát hiện ra, nhưng hôm nay hắn sờ vào rồi.
Người này quá mức cẩn thận, mà nàng không biết tại sao hắn bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này.
Thế nên, trước khi hiểu rõ dụng ý của hắn thì nàng không muốn thừa nhận chuyện này cho lắm, dù sao việc này đã qua lâu lắm rồi và hắn cũng không có chứng cứ. Bởi nếu lúc đó hắn điều tra ra, chắc chắn đã đến tìm nàng từ lâu rồi.
Sau khi nghĩ kĩ, nàng ngước nhìn Tầm Lại toan phủ nhận chuyện này, nhưng lại va vào ánh mắt thâm thúy của Tầm Lại. Nhìn đôi mắt đó khiến nàng bỗng nhiên không muốn nói dối.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Thịnh Lộ Yên nói: “Ta hơi buồn ngủ rồi. Đêm đã khuya, chi bằng chúng ta ngủ đi.”
Nói xong, nàng quay đầu vào bên trong, nhắm nghiền hai mắt, lần này đã an phận hơn vừa nãy rất nhiều, không còn cử động lung tung nữa.
Nhưng có một thứ mà nàng không nhìn thấy là, sau khi nàng nhắm mắt lại, khóe môi Tầm Lại cong lên, nở ra một nụ cười.
Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên vừa dậy thì Tôn ma ma đã tiến vào.
“Phu nhân, dù sao bệnh của người cũng là giả, lại không phải uống thuốc, nên người cùng đại nhân viên phòng cũng không sao cả.”
Thịnh Lộ Yên đang ngáp thì nghe thấy lời này, làm nàng giật mình ngay tức khắc.
“Sao ma ma lại nói vậy?”
“Cô nương tốt của ta ơi, người đâu thể để đại nhân ngày ngày tắm nước lạnh thế được, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Hả?”
Tuy Thịnh Lộ Yên không quá am hiểu chuyện nam nữ, nhưng nàng cũng từng đọc qua một vài bộ tiểu thuyết. Sau khi được Tôn ma ma chỉ bảo, nàng lập tức hiểu ra vấn đề ngay. Thế cho nên, đây chính là lý do mà mỗi lần hắn đi tắm nước lạnh sao? Đêm qua nàng chỉ đoán chuyện này có liên quan đến nàng, chứ không nghĩ rằng có liên quan đến loại việc này.
Tôn ma ma đè thấp giọng nói: “Cứ để ngài ấy nghẹn như thế không tốt cho sức khỏe đâu, cuối cùng người bị giày vò vẫn là cô nương thôi.”
Thịnh Lộ Yên đâu từng nghe thấy lời nói trắng trợn như vậy, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng.
“Đây là vấn đề của hắn, không thể trách con nha.”
“Chắc chắn là vì cái bệnh này của người, cô nương mau chóng khỏe lại đi.”
Tối đó, Thịnh Lộ Yên vô cùng ngoan ngoãn, không hề ngọ nguậy lung tung hay trêu chọc Tầm Lại, quả nhiên, đêm đó Tầm Lại chỉ tắm một lần.
Sang đêm thứ hai, Thịnh Lộ Yên cố tình trêu chọc Tầm Lại bằng cách nhích tới nhích lui bên cạnh hắn. Tuy bị Tầm Lại lật người sang áp chế, nhưng đêm đó Tầm Lại thật sự đã đi tắm thêm lần nữa.
Thịnh Lộ Yên nhìn bộ dạng của hắn, cuối cùng cũng tin lời của Tôn ma ma.
Khoảng nửa tháng sau, ‘bệnh’ của Thịnh Lộ Yên đã gần khỏe hẳn.
“Thiệu thái y quả thật có bàn tay diệu kỳ!” Thịnh Lộ Yên tâng bốc Thiệu viện sử.
Thiệu viện sử cười mỉa hai tiếng: “Không dám không dám, người khác hỏi ta, ta còn không biết nên giải thích thế nào đây.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên cười nói: “Việc này có gì khó, Thiệu đại nhân cứ nói thật là được.”
“Hử?” Thiệu viện sử hơi giật mình.
“Ngài cứ nói cháu bị trúng độc, giờ đã tìm được cách giải độc rồi.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Là ta nghĩ hướng khác, hiện giờ cháu đã thoát khỏi hầu phủ, ả rắn rết kia cũng đã bị giáng làm thiếp, cho dù độc của cháu được giải rồi thì bà ta cũng không thể tiếp tục hạ độc cháu nữa.” Thiệu viện sử nói.
“Đúng vậy ạ.”
Sau khi Thiệu viện sử đi, Tôn ma ma vào phòng.
“Ôi, cuối cùng bệnh của phu nhân cũng khỏi rồi, vừa khéo ngày mai là mùng một, chúng ta đi lễ chùa, cầu cho mọi chuyện trở lại đúng hướng đi.”
Nói rồi, bà lục lọi trong rương của Thịnh Lộ Yên một hồi, tìm thấy đồ gì đó được đè dưới đáy rương.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Tôn ma ma mỉm cười nhìn Thịnh Lộ Yên và bước về phía nàng.
“Dạ? Ma ma đang tìm gì vậy?” Thịnh Lộ Yên tò mò nhìn đồ trong tay Tôn ma ma.
Tôn ma ma đưa đồ trong tay mình cho Thịnh Lộ Yên và nói: “Phu nhân chăm chỉ học tập đi, đợi ngày mai chúng ta đi chùa về là người có thể dùng tới nó rồi.”
Thịnh Lộ Yên nhận lấy đồ Tôn ma ma đưa, mở vải đỏ bọc bên ngoài ra, bên trong lộ ra một quyển sách nhỏ. Thịnh Lộ Yên thấy quyển sách này hơi quen mắt, nhớ đến nội dung bên trong khiến mặt nàng không khỏi đỏ ửng.
Ma ma đúng thật là, trong đầu chỉ toàn là chuyện này thôi!
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà mở ra, lật xem hai ba trang thì nhanh chóng gấp lại.
Toi rồi, lần này xem không giống lần trước. Lần đó là trước khi thành thân, nàng chỉ cảm thấy những thứ này khiến người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng giờ đã khác, trong đầu nàng đã có hình tượng nên khuôn mặt của nam tử kia đã biến thành Tầm Lại, nàng nhất thời không dám xem tiếp nữa.
Nghe thấy bên ngoài có người tới đây, nàng nhét bừa xuống dưới gối trên sạp.
Sau bữa tối, Tôn ma ma sai hạ nhân thu dọn những đồ cần dùng để mai đi chùa. Vì muốn ở trong chùa vài ngày, nên đồ đạc khá nhiều. Bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới nhớ ra mình chưa nói chuyện này với Tầm Lại, thế nên nàng đành ngồi ở sạp đợi hắn, nhưng đợi tới đợi lui, đợi đến tận giờ Hợi cũng không thấy hắn về. Nàng thật sự không đợi được nữa, bèn đi tắm trước.
Khi nàng ra khỏi gian tắm thì phát hiện ra Tầm Lại đã về, lúc này hắn đang ngồi trên sạp xem thứ gì đó.
“Ngài về rồi à?”
Tầm Lại có vẻ đang xem rất nghiêm túc, sau khi nàng hỏi xong, hắn nén vài hơi thở mới ngước mắt lên nhìn nàng. Cái nhìn đó rất phức tạp, đầy dò xét và dường như còn có điều gì đó nữa, làm cho Thịnh Lộ Yên cảm thấy khó hiểu.
“Ừ.”
Thịnh Lộ Yên đi về phía Tầm Lại, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, ngày mai ta muốn…”
Nói được nửa câu, Thịnh Lộ Yên chợt nhận ra thứ mà Tầm Lại đang xem là cái gì, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, sải bước thật nhanh về phía hắn. Lúc đi đến cạnh Tầm Lại, nàng nhìn quyển sách đang mở ra mà vươn tay muốn đòi lại nó.
Nhưng tay nàng vừa chạm đến quyển sách thì cả người đã bị kéo mạnh vào một lồng ngực săn chắc, người cũng ngồi lên chân của Tầm Lại.
Dưới ánh nến lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú của Tầm Lại có các góc cạnh sắc nét, đôi mắt thâm thúy dường như làm tăng thêm sức hấp dẫn làm mê hoặc lòng người.
Thịnh Lộ Yên cảm thấy trái tim mình đang đập bình bịch.
Mấy ngày nay, hai người có rất nhiều hành động thân mật, cái nào cũng thân mật hơn bây giờ. Nhưng nó đều được làm trong bóng tối, còn lần này là trong ánh sáng mặt trời, hai bên đều có thể thấy rõ. So với làm trong bóng đêm thì loại cảm giác này càng kích thích hơn.
“Ngày thường phu nhân thích xem loại sách này sao?” Mặc dù khuôn mặt trước mặt thoạt nhìn lạnh lùng, không biểu lộ vui giận, nhưng dựa vào hiểu biết của Thịnh Lộ Yên về Tầm Lại, nàng vẫn nhìn ra một chút trêu đùa trong ánh mắt hắn.
“Chẳng phải phu quân cũng thích xem sao? Vừa nãy còn đọc chăm chú như thế.” Cho dù lúc này đang khẩn trương thế nào thì Thịnh Lộ yên cũng không quên phản kích.
Khóe miệng của Tầm Lại chợt vểnh lên lộ ra một nụ cười, hắn đang định nói gì đó thì đôi môi đã bị người nọ chặn lại.
Thịnh Lộ Yên thật sự không muốn nghe Tầm Lại nói tiếp những lời trêu chọc nữa, bởi bị người ta phát hiện ra nàng xem loại sách này thật sự đã đủ khiến nàng cảm thấy xấu hổ và bẽ mặt lắm rồi.
Tầm Lại sao có thể mặc nàng làm vậy, hắn nhanh chóng nắm giữ quyền chủ động.
Cái bàn trên sạp không biết đã bị hai người đá cho nghiêng lệch từ lúc nào, quyển sách rơi trên sạp, gối đầu rớt xuống đất.
Thịnh Lộ Yên nằm trên sạp, áo quần lộn xộn, tóc đen xõa ra như thác nước, đôi mắt như nước mùa thu, sắc mặt đỏ tựa ráng chiều.
Mà Tầm Lại cũng vậy.
Yết hầu hắn hơi chuyển động như thể đang chịu đựng điều gì đó, hắn hỏi: “Hôm nay vi phu gặp Thiệu viện sử, ông ấy nói bệnh của phu nhân đã khỏi rồi, có thật vậy chăng?”
Thịnh Lộ Yên dằn xuống vẻ căng thẳng, đáp: “Vâng.”
Nghe nàng nói vậy, Tầm Lại ghé vào cạnh tai nàng, nói bằng giọng khàn khàn: “Phu nhân thích trang nào, chi bằng chúng ta làm thử?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Ý Xuân
Chương 44
Chương 44