DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Tôi Là Bác Sĩ
Chương 18: 18: Quán Mì Kì Lạ


Cả 2 chạy đến 1 quán mì gần trường Phổ Thông, đó là 1 quán mì củ kĩ, có vẻ nó đã ở đây khá lâu rồi
Vừa bước vào quán ông chủ già tóc bạc trắng đã nhận ra Hà Bội Sam
“Là Sam Sam sao? Lâu rồi mới thấy con ghé qua đấy”
“Lâu rồi không gặp mà ông vẫn còn nhớ con sao?”
“Sao ta có thể quên 1 vị khách quen của quán chứ? Với lại cháu cũng chả có khác gì so với hồi đó, chỉ có mỗi cậu bạn đi cùng con là thay đổi quá nhiều thôi, ta chẳng nhận ra nó nữa”
Ông lão đang nói đến Việt Bân, điều này khiến cho cả 2 người điều gượng gạo
“À không phải đâu ông, thật ra...!đây là chồng con, còn anh ấy...”
Ông nhìn 2 người 1 lượt rồi nói vu vơ
“Cũng chẳng có gì phải buồn, hết duyên hết nợ thì không đến với nhau được thôi, ông trời luôn biết cách trêu đùa người khác, nhưng mỗi trò đùa của ông ấy điều có ẩn ý, ta tin 2 đứa sẽ trở nên hạnh phúc hơn bây giờ”
Những lời ông ấy nói điều mang 1 ẩn ý, cả 2 người trong giây lát không hiểu được hết
“Thôi 2 đứa vào ngồi đi”
Một lúc sao ông lão mang ra 2 tô mì nóng hổi thơm phức, Hà Bội Sam lễ phép nói

“Dạ con cảm ơn ông, anh ăn đi, ngon lắm đấy”
Lục Tư Phàm ăn thử 1 đũa, rồi húp 1 ngụm nước lèo, hương vị này có vẻ rất ngon
“Cô thường ăn quán này à?”
“Hồi năm cấp 3 thì hầu như ngày nào tôi cũng ăn cả”
“Cô không ăn cơm nhà sao?”
Hà Bội Sam nghe anh hỏi, bỗng chốc cô nhớ lại khoảng thời gian sống cùng nhà với mẹ con Hà Lộ Khiết, cả 2 người họ điều không quan tâm đến cô, cô sống trong ngôi nhà ấy cũng chả khác gì 1 cái bóng ma biết dùng đồ
Nhìn thấy nổi buồn hiện trên khuôn mặt cô, Lục Tư Phàm vội an ủi
“Tôi chạm vào nổi đau của cô à?”
Hà Bội Sam lạc quan, cô mỉm cười nói
“Cái gì mà nổi đau chứ, những chuyện đó tôi đã sớm quên hết rồi, anh không ăn mà lo nhìn tôi, không sợ mì nở à?”
Lục Tư Phàm thấy cô nói thế thì cũng gật đầu cho qua, cả 2 người bắt đầu ăn, không khí bỗng nhiên im lặng hẵn
Lục Tư Phàm gấp cho cô 1 miếng cà rốt, thấy hành động ga lăng của anh, Hà Bội Sam có chút e thẹn
“Cho tôi xin miếng thịt”
Lục Tư Phàm gấp miếng thịt từ trong tô của cô qua rồi bỏ vào miệng, Hà Bội Sam thấy anh như vậy thì tức đến đỏ cả mặt
“Anh...!ai cho anh ăn thịt của tôi hả?”
“Tôi có cướp à? Tôi xin cô rồi”
“Nhưng tôi đã đồng ý đâu?”
“Nhưng tôi gấp cho cô cà rốt rồi?”
Hà Bội Sam gấp miếng cà rốt trả lại cho anh rồi sẵn tiện gấp luôn miếng thịt, nhưng chưa kịp gấp thì Lục Tư Phàm cầm lấy tô mì lên
“Nè cô làm gì vậy?”
“Anh trả miếng thịt lại cho tôi”
“Cần không tôi nhả ra”
“Anh...!tôi nói 1 tiếng anh có trả không?”

Lục Tư Phàm vờ như không nghe thấy, anh đặt cái tô lại rồi bắt đầu ăn, thấy hành động anh như vậy Hà Bội Sam càng thêm tức giận, cô không nhân nhượng mà cầm lấy tô của anh rồi hất lên người anh
“Cô...!Cô làm trò khùng gì vậy hả? Bị điên à?”
Lục Tư Phàm phẩn nộ, trái ngược với sự tức giận của anh, Hà Bội Sam phá lên cười
“Hahaha đáng đời, hahaha”
“Cô...”
Lục Tư Phàm cũng không dừa gì, anh lấy tô mì của cô lên muốn ném về phía cô, Hà Bội Sam nhanh chóng đứng lên định né
“Nè tôi không giỡn nha, anh bỏ xuống mau lên”
“Có làm có chịu đi”
Lục Tư Phàm duy chuyển tay hất nước về phía cô, Hà Bội Sam nhanhh trí đá chân lên tay anh khiến cho cả cái tô đổi hướng đổ lên người anh
“Ahhhh...!cô...!cô giám hả?”
“Là anh tự làm tự chịu cả thôi, hahaha”
Lục Tư Phàm tức đến mức không nói được gì, anh không thể để bộ đồ đầy mùi nước mì trên người mà đi về như vậy được, anh ghé vào nhà của ông lão rồi mượn đồ ông mặc đỡ
Chiếc áo cổ truyền của những ông lão thời xưa khiến cho 1 người đàn ông lịch lãm chỉ mặc véc như anh trở thành trò cười trong mắt người khác
“Hahaha”
Nhìn thấy bộ dạng cười đắc ý của Hà Bội Sam, Lục Tư Phàm tức méo mặt
“Cô cười cái gì hả?”

“Không...!không có, anh đẹp lắm, rất đàn ông, có cần tôi chụp cho anh 1 tấm không?”
“Nếu cô muốn chết thì cứ thử làm đi”
Lục Tư Phàm tức giận ra xe về, chưa kịp lên xe thì anh đã thấy người khác ghé quán, anh sợ hãi quay lưng lại, chạy ngược vào trong
“Anh làm sao vậy?”
“Có người ở trước kìa”
“Quán này mở từ 14 giờ đến 2 giờ sáng mà, có người là phải”
“Nhưng mà tôi....”
“Thôi tôi biết rồi, anh sợ mất mặt chứ gì? Nè cầm lấy đi”
Hà Bội Sam đưa cho anh cái khẩu trang để che lại, Lục Tư Phàm cố gắng chạy thật nhanh ra ngoài, ngồi vào trong xe, Hà Bội Sam cô tình trêu anh
“Nè chú ơi chú chờ con đi với”
Ông lão lặng lẽ nhìn 2 người rồi mỉm cười đầy ẩn ý
“Nhất định 2 đứa sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, nhưng mà...!không biết với người nào thôi”


Đọc truyện chữ Full